Chương 8
Có thấy gì không?”, Leo Ritcher nói vào máy bộ đàm sau khi bấm số trên bàn phím. Gã đang ngồi trong xe hơi đậu phía trước một máy ATM ở Beverly Hills. Trong một chiếc xe tải đỗ phía bên kia đường, Tony Wallace, gần đây vừa mới làm chân bán hàng phạm tội trong cửa hàng cao cấp, kiểm tra màn hình video trước mắt, “Tuyệt. Tôi thấy rõ từng ngón tay anh nhập mã số PIN luôn. Và cũng thấy mặt thẻ vừa được nhập vào máy. Với chế độ phóng to và đứng hình này tôi có thể đọc được mọi thứ”.
Đêm hôm trước mấy gã đã đổi cái hộp kim loại gắn bên hông thùng ATM để đựng mấy tờ bướm của ngân hàng bằng cái hộp do Tony sáng chế. Trước đó gã này đã ăn cắp một cái hộp ở một máy ATM khác và tạo nên một bảo sao đúng như thế tại gara trong căn nhà Annabelle thuê cho cả bọn ở. Trong cái hộp giả đó Tony đặt một chiếc máy quay phim không dây hướng thẳng về phía bàn phím và khe nhận thẻ của máy ATM. Cái camera có thể gửi hình ảnh xa khoảng 200m, chiếc xe tải cũng đậu trong phạm vi đó.
Để dự phòng, mấy gã còn đặt thêm một máy quét áp phía ngoài khe nhận thẻ. Cái máy giả đó hoàn hảo đến nỗi chính Annabelle cũng không thể tìm ra bất cứ điều gì không bình thường trên đấy. Thiết bị này ghi lại tất cả các con số trên mặt thẻ bao gồm mã số nhận dạng dập trên thanh từ tính, và chuyển thẳng đến người nhận trong chiếc xe tải bằng công nghệ không dây.
Annabelle đang ngồi bên cạnh Tony. Đối diện là Freddy Driscoll, kẻ bán hàng Gucci và Rolex nhái trên cảng Santa Monica cho đến khi gã gặp Annabelle và Leo. Freddy đang giữ một máy quay phim khác chĩa ra cửa kính xe tải ngả màu.
“Tôi đã thấy rõ mấy chiếc xe chạy ngang và biển số của chúng”, gã báo cáo.
“Được rồi, Leo”, Annabelle nói vào bộ điện đàm, “Tránh đường để ‘tiền thật’ vào đi nào”.
“Cô biết đó”, Tony nói, “Chúng ta không thực sự cần cái máy quay phim ở thùng ATM đâu vì ta đã có máy quét thẻ rồi cơ mà. Như thế là dư thừa”.
“Việc chuyền tin từ máy quét thẻ thỉnh thoảng cũng gặp sự cố”, Annabelle nói, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình trước mặt, “Và khi lỡ mất một con số thì cái thẻ trở thành vô dụng rồi. Thêm nữa, cái máy quay phim cho ta thấy nhiều thông tin còn máy quét thì không. Chúng ta chỉ làm phi vụ này một lần duy nhất. Không thể để xảy ra trục trặc được”.
Hơn hai ngày cả đám ngồi trong xe tải theo dõi máy quay ở thùng ATM và máy quét thẻ ghi lại thông tin thẻ và các khoản tiền. Annabelle cẩn thận xem xét các thông tin với xe và biển số xe của ‘con mồi’ đi ngang qua làn đường đặt máy ATM, chuyển hết dữ liệu vào máy vi tính xách tay và lưu trong một bảng tính. Annabelle cũng chia danh sách thứ tự ưu tiên. Cô ả nói, “Bugatti Veyron, Sleen, Pagani, Koenigsegge, Maybach, Porsche Carrera GT và Mercedes SLR McLaren đạt tiêu chuẩn năm sao. Chiếc Bugatti giá một trăm hai lăm triệu đôla, mấy chiếc còn lại từ khoảng bốn trăm nghìn cho đến bảy trăm nghìn đôla. Roll Royce, Bentley và Aston Martin thuộc nhóm bốn sao. Jag, BMW và Mercedes thường thuộc nhóm ba sao”.
Leo đùa, “Thế mấy chiếc Saturn, Kia và Yugo?”
Cuối ngày cả bọn trở về căn nhà thuê.
“Chúng ta ăn số lượng hơn chất lượng”, Annabelle nói, “Chỉ cần ba mươi thẻ là đủ rồi”.
Leo đọc sơ bảng tính. “Tuyệt, bởi vì ta có hai mốt chiếc xe năm sao và chín chiếc bốn sao, tất cả đều phù hợp với số thẻ tín dụng của họ”.
“Chỉ có ở L.A. anh mới thấy được hai chiếc Bugatti Veyron ghé lại cùng một máy ATM mà thôi”, Tony nhận xét, “Một ngàn mã lực, tốc độ tối đa 250km/h trong khi giá xăng hiện thời là ba đôla một gallon*. Ý tôi là họ đi đâu kiếm được ngần ấy tiền để tiêu vào con xe?”. [* Gallon: đơn vị (đo lường) chất lỏng bằng 4,54 lít ở Anh; 3,78 lít ở Mỹ.]
“Cũng giống như cách ta làm thôi, bóc lột kẻ khác”, Leo trả lời, “Chỉ có luật pháp mới nói rằng cách chúng bóc lột là hợp pháp vì một lý do nào đấy”.
“Tôi từng cưỡng lại luật pháp và luật pháp đã thắng”, Tony than vãn. Hắn nhìn Annabelle và Leo, “Hai người có làm chuyện đó bao giờ chưa?”
Leo bắt đầu xào bộ bài, “Gã này vui tính nhỉ?”
“Này, cô lưu luôn biển số xe làm gì vậy?” Tony hỏi.
“Anh đâu có biết khi nào mình sẽ thật sự cần đến nó”, Annabelle lơ đãng trả lời.
Annabelle nhìn Freddy sắp xếp vài thứ thiết bị bày ra trên chiếc bàn lớn trong phòng khách. Có cả một tập thẻ tín dụng trắng và một máy in nhuộm bằng nhiệt.
“Anh có đủ những thứ mình cần chưa?” Cô ả hỏi.
Gã gật đầu, nhìn lại đống dụng cụ với vẻ mặt hài lòng trong khi tay chải mái tóc bồng bềnh của mình.Annabelle à, cô đang vận hành một cỗ máy kinh doanh hạng nhất đấy.
Ba ngày sau Freddy làm được ba mươi thẻ tín dụng giả, với màu sắc, dãy từ tính chứa mã nhận dạng ở mặt sau thẻ, dập nổi tên của ‘nạn nhân’ và số tài khoản ở mặt trước thẻ. Công đoạn cuối cùng là kỹ thuật tạo ảnh ba chiều, một phương thức để đảm bảo an toàn mà các ngân hàng sử dụng kể từ thập niên 80. Sự khác biệt là những hình ảnh ba chiều thật đều được in chìm trên thẻ còn những cái dởm chỉ được in trên bề mặt thẻ mà thôi, điều này thì một chiếc máy ATM chẳng thể phân biệt được.
“Cô có thể mua tất cả các số thẻ tín dụng này trên internet”, Tony chỉ ra, “Đó là nơi bọnchuyên nghiệphay lui tới”.
Annabelle trả lời, “Tôi đảm bảo với anh rằng không có cái thẻ nào trong số thẻ mua ‘nóng’ đó thuộc về một thằng cha nào chạy chiếc Bugatti hết, họa hoằn nếu có thì do ăn may thôi”.
Leo ngừng xáo đống bài và châm thuốc hút, “Có thể cái thằng chuyên nghiệp nói với cậu điều đó, muốn cậu không thể làm ăn thông minh hơn để cạnh tranh với hắn đấy, cậu trai trẻ ạ”.
Tony chửi thề, “Tôi có ngu đến thế không hả?”.
“Ồ, có chứ”, Annabelle nói, “Được rồi, kế hoạch đây”. Cô ả ngồi trên phần tay dựa của một chiếc ghế bành, “Tôi sẽ thuê sáu chiếc xe cho tất cả chúng ta bằng chứng minh thư giả. Ba người mỗi người giữ tám thẻ tín dụng, riêng tôi lấy sáu thẻ, tổng cộng là ba mươi thẻ. Mỗi người đến bốn mươi máy ATM ở khu vực trung tâm và thực hiện mỗi lần hai giao dịch. Các anh sẽ luân phiên sử dụng tám thẻ tín dụng đó ở mỗi máy ATM, để cuối cùng mỗi người sẽ truy cập một tài khoản được mười lần”.
“Tôi có danh sách tất cả các máy ATM đây. Và tôi cũng đã chuẩn bị danh sách riêng cho từng người. Tất cả đều là các máy nằm kề nhau, hầu như không xa lắm. Tất cả đều phải ngụy trang vì chỗ máy ATM có trang bị máy quay phim. Tôi cũng soạn sẵn trang phục cho các anh rồi”.
“Nhưng có giới hạn số tiền chúng ta được rút từ một tài khoản trong một ngày”, Freddy nói, “Để chống tình trạng thẻ bị đánh cắp rút quá nhiều tiền”.
Annabelle nói, “Với mức mà chúng ta phải đạt được, chắc chắn là phải có giới hạn rồi. Một người chạy chiếc xe bảy trăm nghìn đôla sẽ không thích tài khoản ATM của mình bị giới hạn ở con số ba trăm đôla đâu. Người quen ở ngân hàng cho tôi biết rằng thường thì lần rút đầu tiên là hai trăm năm mươi đôla. Nhưng ngoài ra, thẻ giả cho chúng ta truy cập vào tất cả các dữ liệu khác gồm các tài khoản, tiền tiết kiệm và kiểm tra tài khoản. Nếu ta ký quỹ từ số tiền tiết kiệm nhiều hơn số tiền thực rút ra, thì máy ATM sẽ tính lãi thực thành số tiền phụ trội và sẽ gối thêm vào định mức rút tiền đó”.
“Vậy nếu ta ký quỹ số tiền năm nghìn đôla từ tài khoản tiết kiệm khi kiểm tra và rút bốn nghìn đôla, nó sẽ không tính số tiền thực lĩnh từ việc kiểm tra tài khoản”, Leo thêm vào.
“Đúng thế”.
“Cô có chắc không?”, Tony hỏi.
“Tháng trước tôi đã làm như thế với mười ngân hàng lớn, và lần nào cũng thành công. Đó là lỗi không đồng bộ của phần mềm mà họ chưa quan tâm đến. Cho tới khi họ tìm hiểu và sửa lỗi thì ta cũng kiếm được bộn tiền rồi”.
Leo mỉm cười rồi tiếp tục xáo bài, “Sau vụ tổ chức này, tôi cá là họ sẽ chú trọng hơn đến việc khắc phục điểm yếu này”.
“Tại sao không thực hiện tám giao dịch ở mỗi máy ATM, mỗi lần từng thẻ một?”, Tony đề nghị, “Như thế ta sẽ không phải đυ.ng chạm quá nhiều ngân hàng”.
“Bởi vì người ta sẽ nghi ngờ khi thấy anh đút tám chiếc thẻ vào một khe nhận thẻ trong khi mọi người đang xếp hàng chờ đằng sau anh”, Annabelle nói với giọng điệu mất kiên nhẫn, “Với hai thẻ tín dụng, chỉ có vẻ như máy bị lỗi và anh đang đút thẻ trở lại”.
“A, một gã tội phạm trẻ tuổi, quá ương bướng và thiếu kinh nghiệm”, Leo càu nhàu.
Annabelle đưa cho mỗi người ba cuốn sổ tay, “Trong đó ghi đầy đủ số PIN của mỗi thẻ, và số tiền chính xác ở mỗi máy ATM các anh sẽ chuyển khoản để ký quỹ rồi sau đó rút tiền mặt từ mỗi tài khoản. Sau khi hoàn tất, đốt hết các cuốn sổ”. Cô ta đứng dậy, đi đến ngăn tủ và quăng mấy cái túi len thô cho bọn chúng, “Đồ hóa trang của các anh trong túi, sau đó dùng túi để đựng tiền”. Cô ta lại ngồi xuống chỗ cũ, “Tôi cho các anh mười phút để hành động ở mỗi ngân hàng. Chúng ta sẽ liên tục liên lạc với nhau. Nếu có chuyện gì lạ xảy ra ở một địa điểm, bỏ chỗ đó qua chỗ kế tiếp liền”.
Freddy nhìn tổng số đôla được liệt kê trong quyển sổ tay, “Nhưng lỡ mấy người đó không có quỹ tiền để ký quỹ thì sao? Ý tôi là ngay cả người giàu cũng thỉnh thoảng bị túng thiếu chứ nhỉ?”
“Họ có tiền trong tài khoản. Tôi đã kiểm tra hết rồi”, Annabelle trấn an.
“Bằng cách nào?”, Tony hỏi.
“Tôi đã gọi cho các ngân hàng, nói rằng tôi là người bán nhà và hỏi họ có đủ tiền trong tài khoản tiết kiệm để trả cho món tiền năm mươi nghìn đôla mà họ nợ không”.
“Rồi họ nói cho cô biết à?”, Tony hỏi tiếp.
“Họ luôn nói cho anh biết, cậu trai à”, Leo trả lời, “Chỉ cần anh biết cách hỏi thôi”.
Annabelle nói. “Suốt hai ngày qua tôi đã viếng nhà tất cả các ‘con mồi’. Theo tôi thấy, nhà nào cũng trị giá ít nhất năm triệu đôla hết. Có hai chiếc Saleen nằm trong một biệt thự nữa cơ. Tiền phải ở đó chứ”.
“Cô đến coi nhà tất cả bọn họ ư?”, Tony lại hỏi.
“Như quý cô đã nói với anh, biển số xe cũng có lúc cần thiết”, Leo nhấn mạnh.
“Tổng số tiền sẽ rút là chín trăm nghìn đôla, trung bình mỗi thẻ rút được ba mươi nghìn đôla”, Annabelle nói tiếp, “Tất cả các ngân hàng chúng tađυ.ng vàođều tổng kết số tiền thực lĩnh trong các tài khoản ATM của họ vào nửa đêm. Ta sẽ phải hoàn tất sớm hơn thời gian đó”. Cô nhìn Tony, “Và nếu trong trường hợp ai đó nảy sinh ý đồ bớt xén và giấu riêng thì lần kế tiếp sẽ đền gấp đôi số tiền chúng ta ‘xoáy’ được từ phi vụ này”.
“Này”, Tony nói với giọng bị xúc phạm, tay cào cào bộ tóc được tạo mẫu của mình, “Chuyện này vui đấy”.
“Chỉ vui nếu anh không bị tóm thôi”, Annabelle nói.
“Vậy cô có bao giờ bị tóm chưa?”, Tony lại hỏi.
Để trả lời, Annabelle nói với Tony, “Sao anh không đọc cuốn sổ tay của mình để chắc chắn mình sẽ không phạm bất cứ sai lầm nào?”
“Chỉ là mấy cái máy ATM vặt vãnh. Tôi sẽ làm được dễ dàng thôi”.
“Đây không phải là lời thỉnh cầu”, Annabelle đanh giọng rồi bước ra khỏi phòng.
“Anh nghe cô ấy nói rồi đó, cậu trai”, Leo nói, rất cố gắng giấu nụ cười toét miệng của mình.
Tony lầm bầm gì đó trong họng và khệnh khạng ra khỏi phòng.
“Cô ta thực hiện mọi thứ cẩn thận theo đúng như kế hoạch, phải vậy không?”
“Chứ anh không muốn thực hiện với một nhóm lên kế hoạch đàng hoàng à?”, Leo vặt lại.
“Cô ta là ai?”
“Annabelle”, Leo trả lời nhát gừng.
“Tôi biết rồi, nhưng họ gì hả? Tôi ngạc nhiên rằng trước đây chưa bao giờ chạm mặt với cô ấy. Giới lừa đảo thì cũng khá nhỏ hẹp”.
“Nếu cô ta muốn anh biết, cô ta đã bảo cho anh biết từ lâu rồi”.
Freddy nói, “Thôi mà Leo, anh biết về tất cả chúng tôi. Còn tôi thì cứ suy đoán lòng vòng. Tôi không hỏi gì thêm đâu”.
Leo ngẫm nghĩ rồi hạ giọng nói, “Được rồi, anh phải thề anh sẽ đem chuyện này xuống mồ nhé. Và nếu anh nói với cô ta là tôi kể cho anh nghe, tôi sẽ chối rồi tôi sẽ gϊếŧ anh. Tôi nói nghiêm túc đấy”, Hắn ngừng lại chờ Freddy thề thốt xong.
“Tên cô ta là Annabelle Conroy”, Leo nói.
“Paddy Conroy sao?”, Freddy nói ngay, “Tôi đã nghe tiếng tăm ông ấy. Tôi cho rằng họ có quan hệ họ hàng”.
Leo gật đầu, vẫn giữ giọng thật thấp, “Con gái ông ấy đấy. Nhưng đó là một bí mật được giấu kín. Mọi người không hề biết rằng Paddy có một đứa con. Ông ta thỉnh thoảng nói với mọi người cô ta là vợ mình. Khá là kỳ quặc, nhưng đó là Paddy”.
“Tôi chưa bao giờ có vinh dự được tham gia với ông ấy”, Freddy nói thêm.
“Ừ, này, tôi đã có dịp làm việc với Paddy Conroy già. Ông ấy là một trong những tay lừa đảo giỏi nhất trong thế hệ của ông. Và cũng là một trong những kẻ chết tiệt nhất”, Leo ngoái nhìn về hướng Annabelle và Tony đã rời khỏi phòng, hắn hạ giọng thấp hơn nữa, “Anh có thấy vết sẹo dưới mắt phải của cô ta không? Cha già ấy gây ra đó. Cô ta nhận hình phạt đó khi làm ‘thổi bay’ số tiền lừa bịp lúc họ đang giở chiêu ở các sòng bạc Roulette* tại Vegas, cô ta cược hết vào số mười lăm, ai ngờ ra số hai mốt. Mất của cha già ba nghìn đôla, và bị một trận đòn nhừ tử. Mà không chỉ có một lần đâu nhé”. [* Roulette: vòng quay, cò quay.]
“Chết tiệt thật”, Freddy văng tục, “Con gái ruột của ông ta đó sao?”
Leo gật đầu, “Annabelle chưa bao giờ hé răng về chuyện này. Tôi nghe từ một nguồn khác đấy”.
“Vậy lúc đó anh đang làm cho họ à?”
“Ừm, cho cha già Paddy và bà vợ Tammy. Lúc đó họ có phi vụ làm ăn lời lắm. Paddy dạy tôi trò “bài ba lá”. Chỉ có điều Annabelle là một tay bạc bịp giỏi hơn cha già ấy nghĩ”.
“Sao vậy?”, Freddy hỏi.
“Vì cô ta có một phẩm chất mà Paddy không bao giờ có. Sự công bằng. Cô ta thừa hưởng từ mẹ của mình. Tammy Conroy là một người ngay thẳng, ít nhất là đối với một tên lừa đảo”.
“Công bằng à? Phẩm chất lạ lùng đối với bọn người như chúng ta”, Freddy nhận định.
Leo nói, “Paddy luôn lãnh đạo nhóm bịp của mình bằng cách làm cho đàn em sợ hãi. Còn con gái ông ta thì lãnh đạo bằng sự chuẩn bị kỹ càng và bằng năng lực của mình. Mà cô ta sẽ chẳng lừa anh bao giờ. Tôi đếm không xuể những lần Paddy chuồn mất cùng với cả mẻ hàng mới cuỗm được. Cuối cùng cha già đó chỉ có nước làm ăn một mình. Không ai muốn tham gia vào các phi vụ của Paddy nữa. Khốn nạn, ngay cả Tammy cuối cùng cũng bỏ cha đó, tôi nghe nói thế”.
Freddy vẫn im lặng, rõ ràng là đang để cho những lời kể nãy giờ lắng xuống, “Còn gì liên quan đến nhóm lừa bịp này không?”
Leo lắc đầu, “Cô ta thu thập mọi người. Tôi chỉ làm ở đây với cô ta thôi”.
Khi Freddy và Leo đi vào bếp để pha chút cà phê, Tony lẻn ra cửa khác. Gã bỏ quên cuốn sổ tay trong phòng và quay lại vừa đúng lúc để nghe trộm cả đoạn hội thoại. Mỉm cười. Tony yêu thích những gì người ta không nghĩ rằng gã biết.