Chương 3
Mặc kệ Long Đồ Bích có hoài nghi lời nói dối của nàng hay không, Uyển Chỉ U tự cho rằng mình xem như tránh được một kiếp. Sau khi trở lại Thiên Tinh Cung, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nàng suy nghĩ chỉ cần chính mình không nên rời nhà, nam nhân kia hẳn là sẽ không chủ động tìm đến nàng gây phiền toái.
Không nghĩ tới cách mấy ngày, nàng lại nghe được tin tức làm cho nàng lo sợ, bất an ---- Lưu ngự sử bị điều đi biên quan làm khâm sai đại thần, mà người tiến cử hắn là Long Đồ Bích.
Theo lý thuyết : triều đình muốn điều người nào đi làm khâm sai, tuần tra biên quan cũng không mắc mớ gì tới nàng, nhưng nàng nghi hoặc, Long Đồ Bích vì cái gì mà lại tiến cử Lưu ngự sử đi ?
Ngay sau đó, có tin tức của Long Đồ Bích truyền tới, nghe nói ngày ngày hành vi cua hắn vẫn phóng đãng như cũ, cả đêm ra ngoài chới, thậm chí đến chỗ đêm không trở về vương phủ.
Hồi tưởng lại : ngày đó, ở trong xe ngựa, hắn thình lình gây khıêυ khí©h với mình., bất luận là động tác hay ngôn ngữ, làm cho nàng từ trước đến nay tự phụ có thể không chế cũng phải mềm lòng, khả năng thái sơn có sập trước mắt mà tình cảm bất biến, Uyển Chỉ U vẫn không nhịn được ở trong lòng thầm mắng hắn vài lần.
Muốn phong lưu về sau theo ngươi phong lưu ! Đúng là hoàng hậu vừa mới qua đới, tốt xấu gì cũng là trưởng bối đã từng yêu thương hắn, vậy mà cái tên nam nhân này..... ?
Bỗng nhiên, một ngày, có một thái giám trong cung đến đây truyền chỉ------ lệnh Thiên Tinh quan Uyển Chỉ U, ngay lập tức đi đến hoàng lăng ( lăng mộ của hoàng đế), cầu nguyền, thủ lăng ( trông coi lăng mộ) cho hoàng hậu.
Uyển Chỉ U nhận được ý chỉ nhưng lại cực kì buồn bực. Theo lý thuyết Thiên Tinh Cung chỉ phụ trách nhìn bầu trời, nhìn thời thiết quốc gia, hiện ra cát hung, vì hoàng tộc mà thủ lăng là chuyện từ trước đến nay không liên quan gì đến bọn họ a.
Nhưng hoàng mệnh không thể nghi ngờ cũng không thể cãi lại, thái giám truyền chỉ vẫn cười tít mắt mà thúc giục, nói : “ Uyển cô nương, bệ hạ nói, ngừoi không cần phải chuẩn bị bất cứ đồ vật gì, chỉ cần người đi là được, bên kia đã vì người mà chuẩn bị tốt. Nếu cần bất kì cái gì, cũng sẽ gọi người chuẩn bị.”
“ Bệ hạ có nói muốn ta thủ lăng mấy ngày không ?” Uyển Chỉ U hỏi.
“Ước chừng mười ngày đi.”
Thái giám tươi cười làm cho nàng cảm thấy quỷ dị, vì thế lại hỏi : “Vì sao bệ hạ lại gọi ta đi thủ lăng ?”
“Cái này….. nô tài không dám nói lung tung” Thái giám kia không dám huyên thuyên nhiều lời, nói xong liền ung dung rời đi.
Mặc dù Uyển Chỉ U thấy khó hiểu nhưng cũng chỉ đơn giản thu dọn một chút quần áo tùy thân, mang Nghênh Mai theo, chạy tới hoàng lăng.
Trên đường, nàng lặng lẽ tháo vòng tay kia xuống, bỏ vào giữa bao quần áo.
Nghênh Mai khó hiểu hỏi : “Tiểu thư, vòng tay này không phải hoàng hậu nương nương đưa cho người à ? Vì sao ngừời lại không đeo ?”
“Trước mắt người đã chết nên mặc một thân quần áo trắng mới trang trọng. Huống chi, trong hoàng lăng đều là người cao quý, ta mang vòng tay vào nới đó, ngược lại sẽ bị chê cười.” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại vấn đề này, nhưng kì thật trong lòng lại nghĩ khác.
Chung quy nàng cảm thấy chiếc vòng tay này là một tai họa, một ngày nào đó, nàng sẽ giống lần trước ngoài ý muốn gặp Long Đồ Bích, nàng không hy vọng vì chiếc vòng này mà hại nàng phải trốn tránh, hoặc tiếp tục bịa đặt lời nói dối.
Ước chừng xe ngựa chạy hơn hai canh giờ mới tới cổng hoàng lăng.
Sau khi binh lính trông giữ lăng nhìn qua ngọc bài của nàng, lập tức mở cửa cho đi, cũng vì nàng mà dẫn đường đến hành cung ở phía đông hoàng lăng. Nơi này vốn là vì người nối dõi đến trông coi hoàng hoàng lăng mà xây dựng, bây giờ Uyển Chỉ U được an bài tại nới này.
Vừa mới bước lên bậc thang, nàng liền phát hiện không khí có phần không giống nhau, xung quanh hoàng lăng có mấy hộ vệ cầm binh khí thủ vệ ở mọi nơi.
Nàng tò mò hỏi “Trong hoàng lăng luôn luôn canh phòng nghiêm ngặt như vậy sao ?”
Tiểu binh cười, nói : “Ngày thường không có nhiều người như vậy, đây là bởi vì Ngọc vương gia đến dây, ngoại trừ hộ vệ bên ngoài của ngài ấy còn có ngự tiền thị vệ của hoàng thượng phái tới đây để bảo vệ an toàn cho Ngọc vương gia.|
Uyển Chỉ U cả kinh, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm “Ngọc vương gia ? Hắn, hắn cũng ở tại nới này. ?” Nàng lắp bắp hỏi lại.
“Đúng vậy a”Tiểu binh dùng lực gật đầu. “Một canh giờ trước, vương gia mới vào ở. Đúng rồi, vương gia nói người ở điện phía tây, vương gia ở điện phía đông.”
Trước mặt Uyển Chỉ U bỗng tối sầm lại, hận không thể ngất tại chỗ. Hiện tại nàng mới hiểu được : tại sao thái giám đến truyền chỉ lại cười đến cổ quái như vậy, cũng rốt cuộc hiểu được, vì cái gì mà hoàng thượng lại muốn nàng thủ lăng, đều là bởi vì ------ Long Đồ Bích cũng ở đây.
Trốn không thoát, thật sự trốn không thoát.
Uyển Chỉ U đem chính mình gắt gao nhốt trong phòng, xác định chắc chắn là tránh không thoát, ánh mắt nàng đều đặt tại trên người Nghênh Mai, ánh mắt nghĩ chuyện bậy bã rõ ràng kia làm cho Nghênh Mai sợ tới mức liên tục xua tay.
“Tiểu thư, người hắn không muốn để cho em làm thế thân của người đi ?”
Nàng thở dài thật dài “Nếu như thật có thể như vậy, thì tốt rồi” Cái ý nghĩ này nàng thật động qua nhưng nàng lập tức nghĩ đến lúc nàng một đường đi đến đây, bao nhiêu người đã nhìn tháy bộ dạng của nàng, khuôn mặt “Uyển Chỉ U” không thể đột nhiên thay đổi được ?
Đây chính là điểm chết người, nếu Long Đồ Bích phát hiện nàng là UYển Chỉ U, những lời nói dối nói với hắn trước kia nên giải thích như thế nào ?
Thời gian cơm tối, có thái giám qua gõ cửa, theo lẽ thường hoàng lăng không có thái giám, nhưng Long Đồ Bích không những có hộ vệ, còn có thái giám cùng cung nữ, hiển nhiên vị vương gia này sắp xếp không nhỏ.
“Uyển cô nương, vương gia mời người qua dùng cơm”
Uyển Chỉ U cười gượng xua tay “Thay ta tạ ơn vương gia các ngươi, ta......... nghĩ muốn dùng bữa ở trong phòng”
Thái giám cũng không kiên trì, tự ý trở về bẩm bảo.
Lại qua một chút thời gian, điện đông phía đối diện vậy mà truyền đến thanh âm ti trúc cùng sáo trúc, Uyển Chỉ U kinh ngạc mà buông « Kim Cương Kinh » mới đọc một nửa, mở cửa hỏi binh lính trực ở ngoài “Là Ngọc vương gia mang người đến tấu nhạc sao ? “
Binh lính cung kính trả lời “Vâng”
Nàng không khỏi phẫn nộ “Hoàng lăng chính là nơi tổ tiên Long Cương hoàng thất an tĩnh nghỉ ngơi, Ngọc vương gia làm sao có thể ở trong này có chút tà tâm, hủy hoại thanh tịnh nơi đây ? Phiền toái nói lại với vương gia một tiếng , một lát nữa ta muốn vì hoàng hậu tụng kinh siêu độ, thỉnh vương gia cấm thanh.
Binh lính kia gật đầu, đi một lúc, sau liền trở lại, lại chuyển lời của Long Đồ Bích, lại thiếu chút nữa làm Uyển Chỉ U tức giận đến té xỉu ------- “Vương gia của chúng ta nói, có rất nhiêu phương pháp cầu phúc, siêu độ cho hoàng hậu, Uyển cô nương là tụng kinh, Vương gia là tấu nhạc, khi còn sống hoàng hậu yêu nhất là náo nhiệt, vương gia sợ hiện tại hoàng hậu quạnh quẽ tĩnh mịch nên mới dùng biện pháp này, thỉnh Uyển cô nương không cần thấy kỳ quái”
Binh lính này thật đúng là trung thành đến đáng giận, không chỉ đem lời Long Đồ Bích một chữ nói cũng không sai, liền ngay cả vẻ mặt, khẩu khí của hắn cũng học đầy đủ.
Uyển Chỉ U lập tức trắng mặt, nặng nề khép cửa phòng lại.
Nàng cực kì hoài nghi Long Đồ Bích làm việc này có phải hay không cố ý nhắm về phía nàng, nhưng nếu như hắn thật sự hoài nghi nàng, có thể gặp mặt chất vấn. Hiển nhiên, hắn không hề vội vã cùng nàng gặp mặt. Mà bây giờ như vậy, nàng cảm giác ngực của chính mình như bị một sợi dây kéo về bên phía đối phương, độ chặt lỏng cũng do người.
Lúc bầu trời tối đen, lại có thái giám gõ cửa, nói : “Uyển cô nương, bệ hạ phái người tặng cho người vài thứ, thỉnh người đến cửa chính của hoàng lăng nhận. “
Cửa chính hoàng lăng, có ba chiếc xe ngựa đậu ở chỗ này.
Một chiếc có các loại dưa và trái cây mới nhất, một chiếc bày đày các bộ sách, còn có một chiếc chở bốn cung nữ, toàn bộ đều cung kính đứng ở bên cạnh xe chờ.
Những thứ này, đều là hoàng đế tặng cho nàng.
“Bệ hạ đây là...... “ Uyển Chỉ U có chút kinh sợ, cũng có chút bất an.
Hoàng thượng không chỉ quyết tâm muốn nàng làm người trong hoàng thất, lại vẫn hao tổn tâm trí mượn sức nàng, nàng cũng không có biện pháp ngăn cản.
“Uyển cô nương, bệ hạ nói, mấy ngày nay ngài ấy đang sai người tu sửa Ngọc vương phủ, chuẩn bị cho hôn sự của người cùng Ngọc vương gia, nếu như cần gì, thỉnh cô nương tùy thời cho biết, ngài ấy sẽ sai người đi chuẩn bị” Thái giám đi theo truyền đạt thánh ý.
Uyển Chỉ U chỉ có thể cười khổ. Từ trước đến nay nàng không phải là người nhiều chuyện, còn cần cái gì ? Ý nghĩ duy nhất của nàng là không làm Ngọc vương phi, bây giờ ý nghĩ ấy hiện tại đã trở nên xa vời.
Một số lớn hàng hóa cùng người hầu, lập tức được an bài thỏa đáng. Uyển Chỉ U lấy từ trong đống hoa quả ra một quả lê, cầm trong tay.
Vỏ quả lê nhẵn bóng, màu sắc óng ánh, trơn bóng, cả ngày nay nàng bận rộn, lại bởi vì Long Đồ Bích mà cơm chiều cũng chưa ăn, thời điểm nhìn thấy quả lê thật đúng là nghĩ muốn nuốt vào một ngụm, nhanh đầy bụng.
Phía xa, lại có một chiếc xe ngựa lẳng lặng chạy về phía nghĩa trang, nàng duỗi thẳng cổ nhìn, cũng tò mò hỏi người bên cạnh. “ Người trong xe ngựa kia là ai?
Người lao động bên cạnh đơn giản, nhẹ giọng trả lời “Là linh cữu hoàng hậu”
Nàng chấn động “Linh cữu hoàng hậu ? Tại sao lại yên tĩnh chuyển tới như vậy ?”
Lúc này đổi thành thái giám tặng đồ cho nàng nói tiếp “ Bản tính hoàng hậu đơn giản, trước khi qua đời từng dặn bệ hạ không cần vì bà mà tổ chức tang sự quá mức phô trương, Ngọc vương gia cũng đề nghị không nên cho linh cữu của hoàng hậu bày trước mặt mọi người, sợ thích khách Nguyệt Dương quốc sẽ có những cử chỉ không hề tôn kính. Cho nên bệ hạ hạ chỉ, tối nay đem linh cữu lặng lẽ chuyển vào hoàng lăng, sau này sẽ làm đại tang.”
Một nữ nhân dưới một người mà trên vạn người, trước một khắc mất đi sinh mệnh lại hướng trượng phu yêu cầu đơn giản như vậy, Uyển Chỉ U không khỏi cảm thấy kính nể hoàng hậu, đi nhanh vài bước, đi theo chiếc xe ngựa vào trong lăng tẩm của hoàng hậu.
Lăng tẩm này tổng cộng chia thành ba tầng, sau khi linh cữu của hoàng hậu đi vào, trực tiếp an bài ở chính giữa phía dưới cùng của tầng một, mà trên mặt phòng có giữ nhiệt, có tác dụng giữ ấm cùng bảo mật.
Nàng cúi đầu trước cửa chính lăng tẩm, nhìn binh lính vặn cơ quan, lẳng lặng mà đóng lại miệng đạo thứ nhất, đột nhiên, hốc mắt của nàng có chút ẩm ướt.
“ Hai cánh cửa còn lại không cần đóng, còn rất nhiều tế phẩm cần bỏ vào, mỗi ngày mở ra, đóng lại quá phiến toái.”
Đột nhiên một giọng nam trầm bổng mà nàng sợ nghe nhất truyền đến, tiếp theo, Long Đồ Bích từ phía đối diện đi tới làm nàng trốn không kịp đành đứng ngốc lăng tại chỗ.
“ Hồ cô nương? Thật khéo, ngươi cũng đến hoàng lăng?” Ánh mắt của hắn có vẻ đăm chiêu ngừng trên người nàng, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn treo một nụ cười khó hiểu. Nhìn biếu tình hoảng sợ của nàng, giống như con chuột nhát gan gặp phải con mèo hiếu chiến vậy.
Lúc này bất kỳ lời nói dối nào cũng không thể tự bào chữa nữa, Uyển Chỉ U không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, đôi môi mím chặt, không nói một câu.
“ Lui xuống trước đi.” Long Đồ Bích vẫy vẫy tay, cho toàn bộ binh lính rời đi.
Hắn tự nhiên mà sáng chói đứng trước mặt nàng, cười “ Như thế nào? Là đối với đề nghị của ta có hứng thú, cho nên ngươi cố ý đuổi tới nơi này?”
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười mà liếc nhìn hắn một cái: “ Vương gia thật biết nói đùa”
“ Nói đùa? Ta cũng không có nói đùa a!” Hắn bỗng nhiên kéo cổ tay nàng, nghi hoặc hỏi.
“ Hôm nay như thế nào lại không mang đồ gia truyền của ngươi.”
“ Đây là hoàng lăng, đeo vàng đeo bạc quá mức bất kinh.” Uyển Chỉ U bất đắc dĩ phải mở miệng đáp lại, đồng thời, ánh mắt hướng xung quanh tìm kiếm đường lui.
Ánh mắt Long Đồ Bích chợt lóe, cánh tay vươn ra, lập tức ôm eo nàng: “ Đi, ta đem ngươi đi dạo xung quanh hoàng lăng.”
Nhất thời mặt mày nàng biến sắc, muốn cự tuyệt, nhưng cũng đã bị hắn bắt đi về phái trước.
Hoàng lăng được tu sửa phi thường to lớn, chiếm diện tích 5, 6 trăm mẫu đất, chung quanh Thanh Sơn đều là nước màu xanh biếc, cây thông cùng cây bách đứng lặng trong đó, còn được tô điểm bởi các loại hoa tươi, nếu trước đó không biết đây là đâu, đại khái sẽ nghĩ mình đi nhầm vào lầm viên hoàng thất.
Long Đồ Bích hứng trí bừng bừng mà giới thiệu cảnh trí bốn phía cho nàng, nhưng nàng không có tâm tư lắng nghe.
Giờ khắc này, hai người bọn họ cùng đi một chỗ, thật là phi thường cổ quái, buồn cười.
Rốt cuộc bọn họ lấy thân phận gì để sóng vai mà đi a?
Một dân nữ bình thường cùng một người hoàng thất cao quý?
Hay một đôi hôn phu hôn thê “ nghe danh đã lâu”?
Dạo qua một vòng, lại tới trước cửa lăng mộ hoàng hậu. Mọi thanh âm trong bóng đêm đều yên tĩnh, chỉ có ánh trăng tĩnh mịch đang bao phủ trước cửa đá xanh, sự yên lặng ấy quẩn quanh hai người.
“ Đa tạ vương gia, ta, ta phải đi.” Loại an tĩnh này làm cho nàng bất an, đánh phải mở miệng trước.
Nhưng không nghĩ tới nàng mới mở miệng liền dẫn ra một trận cười của hắn.
“ Nên đi nhưng là ngươi muốn đi đâu a?”
Uyển Chỉ U sửng sốt, phát hiện chính mình còn nói dối. Khó trách khi còn sống phụ thân đã nói “ Vạn ngôn vạn đường (mười nghìn lời nói mười nghìn đường đi) không bằng im lặng” hiện tại nàng vẫn còn không xác định được chính mình nên lấy thân phận gì trước mặt Long Đồ Bích, vừa rồi nói một chữ “đi”, lúc này lại nên để cho chính mình đi đâu a?
“ Bổn vương vẫn nói câu nói kia, nếu ngươi muốn làm nữ nhân của ta, bổn vương sẽ rất thích ý tiếp nhận” Long Đồ Bích như là cực kì thích giam cầm nàng, khẽ vươn tay, đặt trên tường đá màu ngọc bích, ánh trăng u lạnh chiếu vào đôi mắt màu đen xinh đẹp của hắn, nhiễm ra một mảnh ánh sáng trắng bạc.
Cái nam nhân này, thật sụ cực kì mị hoặc,……. cũng thật sự rất nguy hiểm!
Uyển Chỉ U mơ màng mà nhắc nhở chính mình không cần bị nam sắc mê hoặc, trên mặt vẫn hiện ra một bộ dạng cười ngây ngô “ Vương gia, người luôn thích cùng ta nói đùa…….” Nàng chỉ cảm thấy hơi thở của Long Đồ Bích càng ngày càng dày đậm, cái loại cảm giác này khiến nàng hít thở không thông, muôn từ trong vây khốn của hắn tránh ra, cho dù bị hoài nghi triệt để cũng được, dựa vào khinh công chính mình, có thể trốn xa thật xa rồi tính tiếp!
Không nghĩ tới thân thể hơi nghiêng sang một bên, dưới chân liền không cẩn thận trượt chân xuống cửa lăng mộ của sư tử nhỏ, thân thể của nàng nhoáng lên một cái, cả thân thể thể chìm vào trong lăng mộ.
Đột nhiên, cửa đá lăng mộ vang lên một trận, cửa đá cực lớn “ rầm” một cái liền hạ xuống.
Nghìn cân treo sợi tóc a, Long Đồ Bích lắc mình nhảy lên, nhưng là hai người cũng không kịp nhảy ra, cửa đá liền đóng lại, hoàn toàn đem bọn họ giam tại giữa lăng mộ.
Sau một hồi yên tĩnh, Uyển Chỉ U cười ngượng mở miệng: “ Vương gia, người nên biết biết làm thế nào để đi ra ngoài đi?”
“ Bổn vương không biết?” Thanh âm Long Đồ Bích ngay bên tai nàng, nơi này có vẻ trống trải, cũng có vẻ mờ mịt, trong trẻo.
“A?” Nàng cơ hồ muốn nhảy dựng lên “ Ngài không biết? Ngài không biết sao còn tiến vào?”
“ Bổn vương muốn cứu ngươi a, ai ngờ cửa lại đóng nhanh như vậy.” Hắn chẳng hề để ý mà nói, lại cố nén giận khấu khí lỗ mãng của nàng.
“ Kia….. làm sao bây giờ?” Chẳng lẽ bọn họ bị nhốt ở nơi này sao?
Long Đồ Bích thở dài” Khi còn sống hoàng hậu cực kì thích ta, ta xem bà là cố ý lưu đồng nam đồng nữ( chỉ người chưa kết hôn, xử nam, xử nữ) như chúng ta chôn cùng bà đi?”
“ Vương gia,…… đừng nói giỡn!” Nàng cắn chặt hàm răng, không biết vì khẩn trương hay vì nhiệt độ trong lăng mộ so với bên ngoài thấp hơn nhiều mà hàm răng của nàng đã bắt đầu run lên. Cái gì đồng nam đồng nữ? Hừ, nàng là đồng nữ không sai, hắn cái quỷ phong lưu, phóng đãng này tự nhận chính mình là đồng nam?
“ Đừng nóng vội, sẽ ra ngoài được” cư nhiên Long Đồ Bích còn đang cười “ Cho dù hôm nay người của ta không đến tìm ta, ngày mai cũng sẽ có tế phẩm đem vào đây, nhiều nhất là một ngày chúng ta có thể đi ra ngoài.”
Lúc này Uyển Chỉ U mới hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức nghĩ đến phải cùng hắn bị nhốt tại nơi này ít nhất một ngày……… càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi. Chỉ là đêm này, nàng không biết vượt qua như thế nào.
“ Chúng ta trước đi vào tìm chỗ ngủ đi.” Tại nơi không có ánh sáng này Long Đồ Bích giữ chặt tay nàng, sau đó mò mẫm thạch bích, đem nàng vào phía bên trong.
“ Bên trong là lăng tẩm của hoàng hậu, chúng ta……. quá mức bất kính đi?”
“ Hoàng hậu nương nương ở phía dưới cùng của tầng một, hai tầng mặt trên không có quỷ” hắn nói một cách âm trầm, u ám như là cố ý hù dọa nàng.
Qủa nhiên, bàn tay nhỏ bé trong tay hắn cúng ngắc một phen.
Hắn không tiếng động mà cười, lại cố ý hỏi: “ Tay ngươi như thế nào lại lạnh như vậy? Lá sợ lạnh sao?”
“ Ừm…. không tồi” Nàng biết tay mình không chỉ lạnh lẽo mà còn đổ mồ hôi lạnh tại chỗ, nhưng nàng không dám buông tay ra. Nàng chưa bào giờ vào đây, nên không biết kết cấu bên trong thế nào, trước mắt chỉ có thể ỷ lại vào hắn.
“ Chú ý nơi này có một loạt thềm đá, tổng cộng có mười bảy bậc” Long Đồ Bích cẩn thận chỉ điểm, dẫn nàng từng bước từng bước đi xuống tầng thứ nhất, tới tầng thứ hai.
“ Bên tay trái của nơi này trống rỗng, sau này đặt một chút đồ đựng bằng vàng bạc, bên phải là gian phòng ngủ, có mấy tấm giường đá……” Tuy tối đen như mực như vậy, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Long Đồ Bích giới thiệu kết cấu nơi này như tận mắt nhìn thấy.
“ Vương gia, người tiến qua vài lần?” Mỗi bước đi của Uyển Chỉ U đều thật cần thận, so với nàng, hắn đi lại không chút trì trệ.
“ Hai lần. Một lần là lúc lăng tẩm mới xây, bổn vương tới tuần tra, một lần là ngày hôm qua, xem xét tình huống mật thất” Dẫn nàng đến giữa gian phòng trống, trên giường đá cái gì cũng đều không có, nhẵn bóng, sờ lên vừa lạnh vừa cứng.
Làm cho nàng khó hiểu là nơi này làm sao có thể có giường đá?
Thời điểm nàng hỏi cái nghi vấn này, Long Đồ Bích sâu xa cười nói “ Vì sau này những cung nữ thái giám chôn cùng, có khả năng ở trong này lẳng lặng chờ chết.”
Uyển Chỉ U nghe vậy trong lòng trầm xuống, mà Long Đồ Bích tựa hồ vẫn cảm thấy không khí tô vẽ chưa đủ, lại bỏ thêm vài câu “ Trước bọn họ uống thuốc độc tiến vào, cũng không biết hôm nay có hay không những người bị đưa tới như vậy, có lẽ cạnh chân của cả ta và ngươi đang có người chết……”
Nàng kinh hô một tiếng, vì dùng lực mà đôi má mềm mại đυ.ng vào cái ấm áp mềm mại gì đó, nàng ngẩn ra, mới ý thức nhìn vẻ mặt Long Đồ Bích, cũng hiểu rõ lời nói vừa rồi của hắn là cố ý dọa mình.
Nàng không khỏi cả giận, nói: “ Vương gia, hù dọa người như vậy rất thú ví sao?”
“Có thú vị” hắn hừ một tiếng” Gần đây bổn vương luôn luôn bị người ta dọa cho nên cũng rất muốn nếm thử tư vị dọa người.”
Sợi dây trong lòng lại giống như bị hắn kéo chặt, làm cho trái tim nàng gia tốc đập mạnh. Trong lời của hắn nói có chuyện đi? Chẳng lẽ hắn ám chỉ cái người hù dọa hắn là….. “ Ai, vừa rồi thực không nên cùng người nói nhiều như vậy, hiện tại khát nước, đáng tiếc nơi này không có thức ăn cũng không có đồ uống, sớm biết bị nhốt ở nơi này như vậy, nên gọi bọn họ đưa thức ăn vào.”
“ Long Đồ Bích cười lời than vãn buột miệng của Uyển Chỉ U “ Loại sự tình này như thế nào lường trước được?” Nàng nhớ tới chính mình vẫn mang theo một quả lê, vì thế mò mẫm đặt vào trong tay hắn” Nơi này của ta có quả lê, làbệ…. là từ trong nhà mang đến, nếu vương gai khát nước, không bằng ăn cái này trước đi”
“ Cảm ơn” Hắn không khách tiếp nhận, nhưng đồng thời, bao tử nàng rất không tao nhã mà kêu lên hai tiếng “ cô lỗ…… cô lỗ…..”
Nếu trong phòng có ánh nến, Uyển Chỉ U tin rằng mặt mình so với ánh nến còn hồng hơn.
“ Ngươi còn chưa ăn cơm tối?” Ngữ khí hắn cưỡng ép cố che đi ý cười, đưa ra đoản kiếm tùy thân, đem qua lê bổ thành hai nửa, đưa cho nàng một nửa” Vậy cho ngươi một nửa”
Nàng không cự tuyệt, trông bóng đêm, một người khát, một người đói, cũng bất chấp có sạch sẽ hay không, miệng lớn ăn đồ ăn duy nhất trên tay.
Một trận gió thổi qua huyệt mộ, Uyển Chỉ U không nhịn được co rúm người lại, hoang mang hỏi: “ Nơi này như thế nào lại có gió?”
“ Tất nhiên là có gió, thời điểm xây dựng cố ý mở một lỗ nhỏ, vì để cho nơi này thoáng khí hơn” Long Đồ Bích giải thích, sau đó truyền tới một chút thanh âm cởϊ qυầи áo.
Nàng cảnh giác ngồi về phía bên cạnh, bỗng nhiên có một kiện quần áo khoác lên trên người nàng.
“ Nữ hài tử luôn luôn mảnh mai”
Hắn cười đồng thời cũng mang kiện quần áo ấm áp bao lấy nàng.
Nàng sửng sốt, vội vàng khước từ “ Cài này làm sao được? Vương gia, vạn nhất làm ngươi lạnh rồi bị bệnh……”
“ Khi đó lên chiến trường gϊếŧ địch, ta ẩn náu trong nước sông băng lãnh suốt một đêm cũng không nhúc nhích, lạnh này thì có là gì?” Hắn khăng khăng không cho nàng cởi y phục ra, dứt khoát ôm người trong vạt áo.
Đây là lần đầu tiên Uyển Chỉ U bị một nam tử gắt gao ôm vào trong ngực, hơi thở của hắn tùy ý hòa vào giữa hô hấp của nàng, nàng không khỏi thở dài. Cái nam nhân này kỳ thật không có xấu như nàng nghĩ, nếu không phải quẻ bói kia cảnh cáo nàng, có lẽ….. Nàng cho rằng vụиɠ ŧяộʍ thở dài ở đáy lòng, lại không biết mình đã than ra tiếng.
Hắn lên tiếng hỏi: “ Sao? Có gì phải thở dài?”
“ Ta…..” nàng mới mở miệng, ngón tay của hắn liền đặt đặt trên môi nàng.
“ Hư—hiện tại hô hấp của người cũng có hương vị giống ta, thật đúng là để cho ta cảm thấy chúng ta có phần giống như….. tuy hai mà một”
Lời nói của hắn mang theo hương vị của lê đưa vào mũi nàng, đại não của nàng hoàn toàn không lý giải được những hàm ý khi đó của hắn, chợt phát hiện cánh môi của mình bị thứ gì đó che lại, không phải ngón tay của hắn, mà là hai mảnh mềm mại giống như kẹo đường, lại nóng giống như lửa……. Nàng ngơ ngác để hắn ngậm chặt đôi môi của mình, mềm nhẹ, từng giọt từng giọt hấp thụ hô hấp của nàng, mãi đến khi chiếc lưỡi nóng bỏng nhiệt tình của hắn chui vào trong miệng nàng, khıêυ khí©h chiếc lưỡi của nàng, nàng mới đột nhiên hoảng sợ mà phản ứng kịp, đẩy mạnh hắn ra, dồn dập mà thở dốc, giống như sắp hít thở không thông.
Ma hắn- cái tên đầu sỏ vừa mới trêu chọc lại bỗng nhiên lạnh giọng, làm như trào phúng, lại làm như nghi ngờ mà nói ra đánh giá: “ Biểu tình của ngươi non nớt như vậy, thật đúng là làm cho bổn vương thất vọng, bây giờ ngươi cho bổn vương ấn tượng không tương xứng so với trước đây, chẳng lẽ ngươi diễn trò cho ta xem sao?”
Tay Uyển Chỉ U gắt gao bao lấy ngực, cả trái tim như nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Hắn……. đã nhận ra nàng sao? Nếu không hắn sẽ không nói như vậy. Nhưng rốt cuộc hắn nhìn thấu nàng khi nào? Là ngày ấy tại Thiên Tinh Cung , ở hoàng cung hay ở trong này.