Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bỏ Phố Về Quê

Chương 66: Bình ổn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không khí có chút ngưng trệ, tôi vốn không muốn xen vào chuyện này, đây là việc của Trương Quân, nhưng thấy cậu ấy không kiểm soát được tình hình, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn Khổng Hương Vân bị ức hϊếp, dù sao cũng là bạn học, tôi đành phải ra mặt.

"Mời cô ấy nhảy? Mày là cái thá gì? Không mời thì sao?" Tôi đẩy đám đông bước vào.

Gã tóc dài lập tức cảm thấy áp lực, người tới chỉ có một, nhưng khí thế lại rất bức người.

"Mẹ kiếp! Thằng nào đây? Muốn chết hả?" Một tên bên cạnh gã tóc dài không kìm nén được cơn giận, lao thẳng về phía tôi, ngay cả gã tóc dài cũng không kịp ngăn cản.

Người tôi hơi nghiêng, giơ chân đá thẳng vào bụng hắn, khiến hắn ngã sóng soài: "Miệng chó không mọc được ngà voi! Đây là chỗ mày lên tiếng à?"

Cú đá quá đẹp mắt, gã tóc dài nhận ra chàng trai có vẻ ngoài thư sinh trước mặt không phải dạng vừa, tên kia cũng là tay đánh lộn dày dạn kinh nghiệm, vậy mà không kịp trở tay đã bị đá ngã, đến giờ vẫn chưa bò dậy nổi, xem ra là bị thương không nhẹ.

Hít sâu một hơi, gã tóc dài nheo mắt, đánh giá tôi: "Thằng nhóc, mày là đứa nào? Chưa từng thấy mày ở khu nhà máy bao giờ."

"Liên quan gì đến mày."

Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Tao không cùng đẳng cấp với bọn mày, hôm nay tao không rảnh đôi co, cút đi!"

Gã tóc dài tức giận, thằng nhóc này to gan thật... Hắn ta đang định ra tay thì có người hô lên: "Ê! Kia chẳng phải là Diệp Khánh Tuyền sao? Mấy năm trước vì chị gái, suýt chút nữa đánh cho Lý Hoa Quân tàn phế..."

Nghe thấy mọi người bàn tán, gã tóc dài chợt hiểu ra. Lý Hoa Quân năm đó ở Thanh Dương cũng là một tay anh chị có tiếng, sau khi bị tôi đánh bại đã suy sụp hẳn, chuyện này, với tư cách là một tay anh chị kỳ cựu, gã tóc dài đương nhiên biết.

Gã tóc dài hậm hực nhìn tôi: "Thì ra là mày!"

Lúc này hắn ta thực sự do dự, hắn là dân anh chị, đánh nhau gây sự với hắn là chuyện cơm bữa.

Nhưng dân anh chị đánh nhau cũng có nguyên tắc, hoặc là vì danh tiếng, hoặc là vì lợi ích, điều mà dân anh chị sợ nhất là đυ.ng phải những người như tôi. Bởi vì những người như tôi không phải dân xã hội, nhưng đánh nhau lại tàn nhẫn và liều lĩnh.

Cho dù hắn có đánh bại tôi, cũng chẳng vẻ vang gì, chẳng những không giúp ích gì cho danh tiếng của hắn mà còn tự rước phiền phức vào thân. Hơn nữa, với việc tôi từng đánh bại Lý Hoa Quân và dễ dàng hạ gục đàn em của hắn vừa rồi, hắn cũng không chắc mình có thể thắng được tôi hay không.

Gã tóc dài tái mặt, hung hăng nhìn quanh, thấy mấy người bạn học của tôi đã xúm lại phía sau, đám thanh niên nhà máy cũng đang dần bao vây, hắn biết rõ, nếu còn không đi, e là muốn đi cũng không được nữa.

"Được! Mày giỏi!"

Gã tóc dài tức giận quay đầu bỏ đi, tên kia vừa mới bò dậy, định lao vào đánh tiếp, nhưng thấy vẻ mặt khó coi của đại ca mình, hắn ta không dám hó hé câu nào, lủi thủi đi theo.

Không khí trong sàn nhảy lại sôi động trở lại, hàng trăm ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ đổ dồn về phía tôi, khiến tôi được nếm trải cảm giác của một người hùng, đặc biệt là ánh mắt ái mộ của các cô gái, tin rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy lâng lâng.

"Diệp Khánh Tuyền, lần này thật sự cảm ơn cậu!"

Cô gái với ánh mắt sáng ngời nhìn tôi, giọng nói dịu dàng: "Nghe các bạn nói cậu tốt nghiệp trở về Thanh Dương làm việc trong cơ quan nhà nước?"

"Nói gì vậy, không nói chúng ta là bạn học, cho dù không phải, thấy người đẹp như cậu bị bắt nạt, tôi cũng phải ra tay nghĩa hiệp chứ."

Hương thơm thoang thoảng phảng phất bên cạnh khiến tôi có chút xao xuyến, vòng tay đang ôm lấy eo thon của Khổng Hương Vân, mỉm cười nói: "Tôi mới vào Cục Quản lý Tài nguyên, làm việc chưa lâu."

"Nghe nói cậu là Chủ tịch Hội sinh viên của Đại học Giang Châu? Với thành tích của cậu, đáng lẽ phải ở lại tỉnh Ngọc Châu chứ, cho dù không ở lại Ngọc Châu, ít nhất cũng phải được phân về thành phố Thanh Châu chứ, sao lại quay về cái thành phố cấp huyện Thanh Dương này?"

Khổng Hương Vân ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi, làn da trắng nõn dưới ánh đèn càng thêm mịn màng, như có lớp nước long lanh sắp tràn ra.

"Ha ha! Muốn ở lại tỉnh và thành phố Thanh Châu thì phải chen chúc nhau, gia đình không có quan hệ thì quên đi."

"Haiz! Cũng đúng. Nhưng dù sao cậu cũng đang làm việc trong cơ quan nhà nước ở Thanh Dương, sau này vẫn còn nhiều cơ hội..." Khổng Hương Vân thở dài: "Không giống như chúng tôi, cả đời chỉ có thể ở lại cái thị trấn nhỏ bé này."

"Thanh Dương thật ra cũng chẳng khác gì nhà máy, đều như nhau cả thôi." Tôi thuận miệng nói.

"Sao giống nhau được, khu vực thành phố Thanh Dương dù sao cũng náo nhiệt hơn, không giống như nhà máy chúng ta, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng ấy người, muốn mua đồ tốt một chút cũng phải vào thành phố."

Gương mặt xinh đẹp của Khổng Hương Vân chỉ cách tôi chưa đầy gang tay, mái tóc dài thỉnh thoảng lướt qua má tôi, hương thơm của dầu gội đầu cứ thế chui thẳng vào mũi.

Cộng thêm tay phải của tôi đang đặt trên eo cô ấy, cảm nhận được dây áo ngực mỏng manh ẩn hiện sau lớp váy liền, một cảm giác khó tả bỗng chốc trỗi dậy trong lòng tôi như cỏ dại mọc trên đồng ruộng mùa xuân.

Lúc này, trong đầu tôi bất chợt hiện lên một câu: "Hoa đẹp nên hái ngay, đừng để hoa tàn rồi mới hái!".

Một bản nhạc kết thúc, tôi có chút lưu luyến buông tay, ga lăng tiễn Khổng Hương Vân ra mép sàn nhảy, cô gái váy tím đã đứng chờ sẵn ở đó, qua lời giới thiệu ban nãy, tôi biết cô ấy là... -->>
« Chương TrướcChương Tiếp »