Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bỏ Phố Về Quê

Chương 56: Thế lực ngầm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi mệt mỏi mỉm cười, quay đầu nhìn xung quanh. Đây là phòng bệnh của bệnh viện, trên giường bệnh bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đang truyền dịch. Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc sát trùng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Dì Văn Anh lau nước mắt, vẫn còn hơi sợ hãi: “Tiểu Tuyền, lúc đó nguy hiểm như vậy, hai tên kia đều là kẻ liều mạng, lại còn cầm dao nữa. Sau này gặp chuyện con đừng hành động bốc đồng như vậy, phải cẩn thận, biết chưa? Hu hu! Dì sợ muốn chết.”

Tôi gật đầu lia lịa, an ủi: “Dì, dì đừng lo lắng, sau lần này, con sẽ cẩn thận hơn.”

Dì Văn Anh rót cho tôi ly nước, nói: “Chuyện này lên cả bản tin rồi, báo Thanh Dương và đài truyền hình đều đưa tin.”

Tôi gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Hai mẹ con kia thế nào rồi?”

Dì Văn Anh thở dài, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, hai mẹ con họ đều được cứu rồi.”

Tôi mỉm cười, gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Dì Văn Anh vỗ nhẹ lên người tôi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tuyền, đừng nghĩ ngợi gì nữa, con ngủ thêm một lát đi, dì về nhà nấu chút đồ ăn ngon cho con, trưa dì mang lại.”

Tôi mỉm cười, tiễn dì Văn Anh ra về, trong lòng tràn đầy ân hận.

Nằm trên gối nhắm mắt vài phút, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục bước vào.

Người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, đôi mắt sáng ngời, toát lên vẻ uy nghiêm. Ông đi thẳng đến bên giường bệnh, đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường, mỉm cười: “Tiểu Tuyền, tỉnh rồi à?”

Tôi vừa cười vừa ngồi dậy, nghi hoặc hỏi: “Vâng! Xin hỏi ông là…?”

Người đàn ông trung niên kéo ghế ngồi xuống, tự giới thiệu: “Tôi tên Từ Hải Long, thật sự cảm ơn cậu, đã cứu vợ con tôi.”

Lúc này tôi mới bừng tỉnh, mỉm cười nói: “Không có gì, tôi nghĩ bất kỳ ai gặp hoàn cảnh như vậy, đều sẽ ra tay giúp đỡ.”

Từ Hải Long thở dài, cảm khái lắc đầu: “Nói thì như vậy, nhưng rất nhiều người gặp chuyện như vậy, vẫn sẽ sợ hãi rụt rè, nếu không, bọn chúng cũng không đến mức ngông cuồng như vậy.”

Tôi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ngông cuồng cũng vô ích thôi, cuối cùng cũng sẽ bị pháp luật trừng trị. Tên cầm đầu bọn chúng bị bắt chưa?”

Từ Hải Long lắc đầu, ngữ khí trầm trọng: “Chưa, hiện tại chứng cứ chưa đủ, chưa thể khởi tố hắn ta.”

“Chứng cứ chưa đủ?”

Tôi sững người, ngạc nhiên nói: “Sao lại như vậy? Hai tên kia đều là tiểu côn đồ có tiếng ở Thanh Dương, thuận theo mà bắt, đáng lẽ phải triệt phá được toàn bộ băng nhóm mới đúng chứ.”

“Haiz! Sợi dây này không dễ mà bắt được đâu!”

Từ Hải Long thu nụ cười lại, cầm dao gọt hoa quả, chậm rãi gọt táo, nhẹ giọng nói: “Lưu Hoa Bình đã chết tại chỗ. Còn tên còn lại, chính là Nhị Hắc, sau khi vào trại tạm giam, đêm đó đã treo cổ tự tử.”

“Cái gì?” Tôi sững sờ, kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy?”

Từ Hải Long đưa quả táo cho tôi, ngữ khí trầm thấp: “Bọn chúng có thế lực rất lớn, hơn nữa lại thâm nhập khắp nơi, trong đội ngũ công an chúng tôi, cũng có người bị bọn chúng câu kết, vấn đề rất nghiêm trọng.”

Tôi nhíu mày, nhắc nhở: “Lúc đó, tôi ở hiện trường, đã nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn chúng, hơn nữa, Lưu Hoa Bình còn gọi điện thoại cho tên cầm đầu, những điều này đều có thể trở thành chứng cứ đắc lực. Nếu cần, tôi có thể phối hợp với cảnh sát điều tra.”

Từ Hải Long cười khổ lắc đầu: “Không được, cấp trên đã có chỉ thị, vụ án này đến đây là kết thúc, không điều tra nữa.”

Tôi xoay xoay quả táo trong tay, trầm ngâm nói: “Không ngờ, thế lực của bọn chúng lại lớn đến như vậy.”

Từ Hải Long nhẹ nhàng mỉm cười: “Không sao, tôi đã quen rồi. Muốn nhổ cỏ tận gốc bọn chúng, không dễ dàng như vậy, phải chờ đợi cơ hội mới xuất hiện, có thể cần một năm, hai năm, hoặc thậm chí lâu hơn nữa.”

Tôi gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Tôi hiểu ý của ông rồi, ý ông là, phải đợi ô dù của bọn chúng gặp vấn đề, mới có thể giải quyết triệt để chuyện bên dưới.”

Từ Hải Long xoay người, mỉm cười: “Đúng vậy, tình hình ở Thanh Dương rất phức tạp, trong thời gian ngắn, không thể nào lay chuyển được bọn chúng.”

Tôi có chút không cam lòng, dò hỏi: “Nếu đưa tài liệu cho thị trưởng Thượng, liệu có xuất hiện chuyển biến gì không?”

Từ Hải Long sững người, quay lại bên giường ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi: “Cậu nói là thị trưởng Thượng Đình Tùng?”

Tôi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi và thị trưởng Thượng đã gặp mặt vài lần, nên có thể đưa tài liệu cho ông ấy. Nếu được lãnh đạo thành phố quan tâm, có lẽ có thể giải quyết được vấn đề này.”

Từ Hải Long im lặng, suy tư rất lâu, mới lắc đầu, ẩn ý giải thích: “Tiểu Tuyền, bên chính quyền thành phố, phó thị trưởng Vạn Chính Hữu phụ trách công tác công an, ông ta là cục trưởng cục công an nhiệm kỳ trước, được bí thư Kim đề bạt, quan hệ với bí thư Trịnh của ban chính pháp lại rất tốt. Công việc của hệ thống công an, luôn phải thông qua ông ta.”

Tuy lời nói ẩn ý, nhưng lại chỉ ra mấu chốt của vấn đề. Tôi hiểu được ý tứ trong đó, bèn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy tạm thời chưa có cách nào khác, chỉ có thể như ông nói, chờ đợi thời cơ vậy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »