Mục Uyển Lan đứng bên cửa sổ phòng nghỉ ngơi của Phó Cục trưởng Cao, nhìn bóng dáng tôi biến mất, hỏi: "Cục trưởng Cao, chàng trai trẻ này là người mới đến Cục của các ông à?"
"Đúng vậy, là sinh viên giỏi của Đại học Giang Châu, hôm nay cậu ta mới đến Cục của chúng tôi làm việc."
Cao Khải Vinh cố gắng bò dậy khỏi giường, nhìn cô ta với ánh mắt dâʍ ɖu͙©, cười nịnh nọt hỏi: “Sao vậy? Tổng Giám đốc Mục, chẳng lẽ cô lại phải lòng chàng trai trẻ đẹp trai này rồi sao?"
Mục Uyển Lan, hơn ba mươi tuổi, có nét quyến rũ, trưởng thành của một người phụ nữ từng trải, nổi tiếng khắp thành phố Thanh Dương là một mỹ nhân tuổi xuân đã qua nhưng vẫn còn nét xuân sắc.
Lần đầu tiên gặp cô ta, người ngoài chắc chắn sẽ bị vóc dáng cao ráo của cô ta chinh phục. Chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, dưới sự giúp đỡ hết lòng của các vị tai to mặt lớn, Mục Uyển Lan từ một nhân viên nhỏ bé ban đầu đã nhanh chóng trở thành một nữ đại gia xinh đẹp, nắm trong tay khối tài sản trị giá hàng tỷ nhân dân tệ.
Mục Uyển Lan không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ mỉm cười nhạt, bước tới ngồi bên giường Cao Khải Vinh, quan tâm nói: “Cục trưởng Cao, sao ông lại uống nhiều rượu như vậy? Khó trách ông không nhớ nổi tôi đến đây làm gì."
"Tất nhiên là tôi nhớ rồi, Chủ tịch Vương bảo cô đến đây chắc chắn là có chuyện muốn nói với cô mà."
Bàn tay hư hỏng của Cao Khải Vinh đặt lên đùi Mục Uyển Lan, chỗ được bao bọc bởi chiếc quần tất đen, xoa nắn, cười nói: “Một chuyện rất quan trọng đối với cô, Tổng Giám đốc Mục, tôi nghĩ cô nhất định sẽ rất quan tâm đến chuyện này."
Cao Khải Vinh ra vẻ háo sắc, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm, nhìn chằm chằm vào cặp tuyết lê đầy đặn dưới lớp áo bó sát của Mục Uyển Lan, giả vờ bí ẩn.
Thấy vẻ mặt dâʍ ɖu͙© của đối phương, Mục Uyển Lan biết ông ta muốn làm gì.
Cao Khải Vinh lăn lộn trong giới quan trường nhiều năm, nhược điểm lớn nhất chính là tham lam và háo sắc, chưa bao giờ làm ăn thua lỗ. Còn Mục Uyển Lan rất giỏi quan sát sắc mặt, biết cách nắm bắt điểm yếu của Cao Khải Vinh, từ đó tìm kiếm lợi ích cho bản thân.
Mục Uyển Lan gạt bàn tay Cao Khải Vinh đang đặt trên đùi mình ra, vẻ mặt nũng nịu nói: “Cục trưởng Cao, nghe nói hôm nay ông đã ăn cơm cùng với Giám đốc Lâm à?"
Cao Khải Vinh sững sờ một lúc, sau đó cười nịnh nọt nói: "Tổng Giám đốc Mục quả nhiên là thần thông quảng đại, cả cô và lão Lâm đều muốn tranh giành quyền khai thác này, hôm nay Chủ tịch Vương bảo cô đến đây, chính là muốn tiết lộ chuyện này cho cô biết mà." Nói xong, ông ta lại đặt bàn tay béo ú lên đùi Mục Uyển Lan, sờ soạng với ý đồ xấu xa...
...
Trên đường về nhà, tôi luôn trăn trở, mối quan hệ giữa người phụ nữ đó và Phó Cục trưởng Cao chắc chắn không hề đơn giản, nếu không sao cô ta lại dám tự ý, không cần sự đồng ý của Cao Khải Vinh, thậm chí không thèm gõ cửa, lặng lẽ mở cửa phòng nghỉ ngơi của Cục trưởng rồi đi vào như vậy?
"Có lẽ, lần sau có cơ hội, mình nên làm quen với cô ta." Trên đường về nhà, tôi vẫn còn đang nghĩ đến người phụ nữ đó, trông có vẻ hơi mất tập trung, mãi đến khi có một giọng nói gọi tôi mấy lần, tôi mới hoàn hồn.
"Tiểu Tuyền, em đang nghĩ gì vậy? Gọi em lâu như vậy mà em không nghe thấy." Phương Chính Nguyên đuổi kịp tôi, cười chào hỏi.
Tôi mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là ngày đầu tiên đi làm, em hơi không quen, cho nên có chút không tập trung."
Nghe vậy, Phương Chính Nguyên có chút căng thẳng, vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu Tuyền, công việc rất quan trọng, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, dù sao thì sức khỏe mới là vốn liếng, nếu vốn liếng mất đi thì sau này sẽ không có cơ hội xoay chuyển."
"Cảm ơn anh rể đã quan tâm."
Tôi cười gật đầu, tò mò hỏi: "Anh rể, anh đứng đây có việc gì vậy?"
"Chuyện này… Không tiện nói ra."
Phương Chính Nguyên nhìn trái nhìn phải, thấy ít người qua lại gần đó…