Chương 7: Rời đi 1

Thoáng nhìn một ít cháo loãng còn thừa trong nồi, An Nhiên ngập ngừng hỏi Thiện “ Tôi ăn no rồi, ngài có muốn ăn một chén không?”

Cô cho rằng ở thời kì hòa bình mà hỏi như vậy thì sẽ bị cho là xem thường người khác, cố tình mời người ta ăn đồ thừa. Nhưng với tình cảnh thiếu ăn thiếu mặc trước mắt, chắc sẽ chẳng ai hiểu lầm ý của cô đâu.

Thiện liền thở dài, sắc mặt trầm trọng mà nói “ đồ còn thừa ngài vẫn nên giữ lại để chính mình dùng đi.”

Dừng một chút, ông mơ hồ nói “ Thủ lĩnh, ngài tốt nhất vẫn nên chuẩn bị một ít đồ ăn. Nếu sau này muốn vay thực phẩm từ người khác, sợ là không ai nguyện ý giúp ngài.”

Trong lòng an nhiên nổi lên dự cảm chẳng lành “ Ngài nói vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ trước kia tôi có từng hỏi vay lương thực mọi người?”

“Đúng vậy.” Thiện gật gật đầu

“ Có thể ngài không nhớ rõ. Lương thực dự trữ trong bộ lạc bị cướp hết, không còn gì. Mà ngài bị thương nặng trước khi bắt được con mồi nào vào hôm đi săn, sợ là không có cách nào để trả lại lương thực đã vay.”

An Nhiên tham thầm trong lòng, qua lời kể thì cái thân thể trước đây này đúng là thành sự thì ít bại sự có thừa. Khó trách mọi người đều không hài lòng với cô ta.

Nhưng mà cũng khó trách, cô ta vốn là một cô gái yếu đuối, lại mang trên mình trọng trách nặng nề, không thể chịu đựng nổi, cuối cùng chính là làm bản thân suy sụp.

Thiện mệt mỏi, đôi mắt rủ xuống, trầm giọng nói “ Tất cả là lỗi của tôi”. Nếu không phải ông tin vào lời tiên tri, nhất quyết muốn từ bỏ vị tri thủ lĩnh nhường lại cho Nhiên, thì sự tình sẽ không đến mức này.

An Nhiên đột nhiên hỏi, “Bộ lạc hiện tại có bao nhiêu người?”

Thiện sửng sốt, trả lời n “Đại khái có khoảng 50 người,tất cả đều là người già, trẻ nhỏ và phụ nữ.”

An Nhiên nhíu nhíu mày, “Thanh niên trai tráng đâu hết rồi?”

“Không có, những người sức khỏe tốt, có dị năng đều chủ động rời đi rồi. Trước đây nếu có ai muốn rời khỏi bộ tộc chuyển tới bộ tộc khác ngài cũng không ngăn cản bọn họ.” Thiện giải thích.

Vốn dĩ bộ lạc còn có Nguyên làm trụ cột, nhưng hiện giờ, nguyên cũng muốn rời đi.

Còn lại cũng đều là người già yếu, bệnh tật!

An Nhiên đỡ trán, không còn trông đợi vào gì được “ Được rồi, tôi đã biết. Bây giờ tôi ra ngoài 1 chuyến đến tối sẽ trở về, phiền ông chuẩn bị thêm củi”.

Cô đổ lượng cháo loãng còn lại vào bốn ống trúc sau đó rời đi.

Thiện thất thần tại chỗ, thật lâu sau mới định thần lại.

Ông suy nghĩ một vấn đề, tại sao trước khi thủ lĩnh rời đi lại hỏi ông săn thú ở chỗ nào.

**

Với bốn lọ trúc trên tay, An Nhiên lòng tràn đầy tự tin lên đường.

Cô biết rằng những người còn lại trong bộ lạc hiện đã mất lòng tin với cô. Nếu muốn chấn chỉnh lại bộ tộc một cách suôn sẻ, thì việc đầu tiên là phải thu phục lòng người.

An Nhiên không muốn nói với mọi người rằng “ Tôi đã hồi sinh”, “ Sau này cùng ta làm việc đảm bảo mọi người sẽ được no bụng” những lời nói sáo rỗng như vậy thật không thực tế. Nó giống như vẽ cho mọi người một miếng bánh lớn giả tạo, không thuyết phục một chút nào. Theo tính tình của An Nhiên thì cô chỉ muốn ra ngoài đi săn lấy 1 đống thịt lớn, sau đó mời tất cả mọi người ăn. Chỉ có đưa thịt cho bọn họ làm họ thấy được tương lai ấm no khi đi theo cô, lúc đó bọn họ còn không không khóc lóc bám chân cô đòi theo sau hay sao!

Đi được một đoạn, An Nhiên nhìn thấy một con thỏ mập mạp, lập tức nhẹ giọng thì thầm “ thủy xích”. Một giây tiếp theo một dây xích bằng nước xuất hiện trói chặt chú thỏ béo lại. Bất kể con thỏ có vùng vẫy, giãy giũa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của thủy xích .

Đột nhiên, con thỏ mở miệng bắn ra một lưỡi kiếm gió. An Nhiên nhẹ nhàng né tránh, đồng thời dùng mũi tên nước kết thúc sinh mệnh con thỏ, tự lẩm bẩm “ Động vật cũng có dị năng sao?”.

Nhún vai, cô đem con thỏ ném vào trong nhẫn không gian, và tiếp tục đi về phía trước.

Tiếp theo, An Nhiên gặp một con gà rừng lửa và một con lợn rừng da dẻ xù xì. Mặc kệ là động vật hoang dã hay cái gì đi nữa, bọn chúng đều nằm vào nhẫn không gian đợi được nấu chín.

Đến khi mặt trời lặn, An Nhiên kiểm tra nhẫn không gian thấy có 2 con gà rừng, ba con thỏ hoang, ba con lợn rừng, bốn ống trúc đựng lam dược mang theo thì đều đã dùng hết.

“Ba con lợn rừng, mỗi nặng gần 300 cân*, hẳn là đủ ăn.” An Nhiên trong lòng tính toán số người và lượng thức ăn cần có, xác nhận không có vấn đề gì quay đầu đi về.

**

“Các ngươi làm gì vậy?” Thiện cau mày, ánh mắt toát toát ra sự phản đối sâu sắc.

Đối diện ông có tám người đang đứng, năm người già, có một phụ nữ còn có hai đứa trẻ nhỏ.

Nguyên ngơ ngác đứng ở giữa, trên mặt thoáng hiện lên hiện lên một tia xin lỗi “ Xin lỗi Thiện. Sau khi ta kể cho họ nghe về việc bỏ đi tới Thương bộ lạc, họ quyết định sẽ rời đi cùng ta.”

“Các ngươi điên rồi.” Thiện dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn đám người trước mặt này “Nguyên là dị năng thuộc tính hỏa, hắn đi tới Thương bộ lạc khẳng định sẽ được họ thu nhận. Các người già trẻ lớn bé đều không có dị năng, cùng nhau đi qua đó có thể làm được cái gì đây, bộ lạc họ làm sao lại lãng phí lương thực thu nhận các ngươi chứ?

Dù An bộ lạc chúng ta có tệ đến đâu, thì ít nhất chúng ta cũng dám khẳng định sẽ không ruồng bỏ những người già yếu, bệnh tật. Các người phải biết có những bộ lạc hung dữ, vào thời điểm khó khăn sẽ trực tiếp vứt bỏ những người già yếu bệnh tật.

Một lão già bĩu môi nói “ Dù Thương bộ lạc có tệ đến đâu , cũng còn hơn ở lại đây chờ chết! Hơn nữa ngươi làm sao biết được dọc đường đi không có bộ lạc nào chịu tiếp nhận chúng ta?”

“ Đúng vậy đấy !” người phụ nữ trong đám lộ vẻ khinh thường nói “ Ta không tin, nếu rời khỏi An bộ tộc chúng ta sẽ không còn nơi nào để đi. Chúng ta có tay, có chân, sao có thể đói chết được chứ? Mọi người trong bộ lạc tất cả đều tốt, nhưng lại có một thủ lĩnh không đáng tin cậy !”