Chương 26: Nhớ nhà 4

Tống Tiêu nhìn An Nhiên thật lâu, thần sắc phức tạp, không tỏ thái độ.

An Nhiên cũng không trông mong có thể nhận câu trả lời ngay từ bọn họ.

Cô mỉm cười, nói “ Cho các người thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày này vẫn tiếp tục cấp phát cơm trưa. Đi hay ở tùy các ngươi. Nếu nguyện ý ở lại đây cùng nhau kháng địch, ta sẽ quên đi những ân oán trước đây,thiệt tình đón nhận các ngươi.”

“ Nếu các ngươi lựa chọn rời đi, ta sẽ cung cấp cho sáu người các ngươi thức ăn trong một ngày.”

“ Tuy nhiên,” ánh mắt An Nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói “ Nếu quyết định lưu lại, thời điểm mọi người đối phó cường địch mà bỏ chạy thì đừng trách ta trở mặt.”

Nói xong, An Nhiên đi đến trước mặt Hàn Lập “ Ngươi cũng vậy.”

Vừa định quay đi, cô nghe Hàn Lập dứt khoát đáp “ Ta sẽ ở lại.”

An Nhiên nhướng mày “ Quyết định nhanh như vậy? Không cần suy xét lại một lát?”

Hàn Lập nghiêm túc nói “ Cô lo ăn cho ta một ngày, ta ở cùng cô một ngày. Cô lo cơm cả đời, ta sẽ cùng cô cả đời.”

“...” An Nhiên mặt không cảm xúc, thầm nghĩ, tên này thật không phải nhân cơ hội bày tỏ tình yêu chứ?!

Nhưng cô trong lòng hiểu rõ, Hàn Lập là một thùng cơm chỉ biết ăn, trong đầu không có khái niệm tình yêu, vì thế hồn nhiên không thèm để ý, vẫy tay nói “ Vậy cũng được, cậu cứ đi theo ta.”

**

Sau khi Hàn Lập cùng An Nhiên rời đi, Tô Hạ tiến đến trước mặt Tống Tiêu, vẻ mặt lo lắng “ Lão đại, tôi phải làm sao bây giờ? Đây là cơ hội tốt để gia nhập An bộ lạc,nhưng ta rất lo lắng không biết An bộ lạc có thể tồn tại được không? Rời đi thì tiếc nuối, ở lại thì nguy hiểm.”

Tống Tiêu trừng mắt liếc Tô Hạ, nhỏ giọng nói “ Toàn nói lời vô nghĩa.”

Tô Hạ một đầu rối rắm. Hắn quên rằng lão đại nhà mình có khuynh hướng rời đi. Trong lòng lão đại, có lẽ đã sớm đưa ra quyết định.

Ai ngờ, giọng của Tống Tiêu thay đổi, hắn xúc động nói “ Thời thế hiện tại, có nơi nào là không nguy hiểm? Hoặc là liều mạng nguy hiểm, hoặc là nguy hiểm chết đói, có khác gì nhau chứ.”

“ Hơn nữa, một cô gái nhỏ cũng dám đối đầu cùng cường địch, ta là lão đại, là một nam tử hán, khí vũ hiên ngang, đầy kiêu ngạo cư nhiên lại bỏ chạy? Điều này quá là tổn hại đến hình tượng anh hùng của ta, cậu hiểu không?”

“ Vạn nhất, chuyện này bị truyền bá đi ra ngoài, ta về sau làm sao dựa mặt mà kiếm cơm được nữa? Làm sao có thể dùng khí chất đó khuất phục được muôn vàn thiếu nữ?”

“....” Tô Hạ cạn lời. Hắn suy nghĩ một vấn đề, tại sao Tống Tiêu cả ngày không đàng hoàng mà bọn họ lại không kéo xuống thay người khác làm ông chủ? Này rốt cuộc là vì cái gì?

“ Yên tâm, mọi chuyện không tồi tệ như ngươi nghĩ đâu.” Tống Tiêu cong khóe miệng lên, trong mắt hiện lên một tia quang mang.

Tô Hạ cảm thấy bệnh đau đầu của mình lại tái phát, mỗi lần lão đại muốn thể hiện tài trí của mình, kết quả luôn là có một điều tồi tệ nào đó xảy ra.. Ví dụ như lần vây đánh An Nhiên, hay khuyên Hàn Lập đến lều An Nhiên.

Tống Tiêu tiếp tục nói với chính mình “ Mấy huynh đệ chúng ta cũng coi như là tài giỏi, bình thường dưới tình huống một chọi một đánh nhau kết quả thắng nhiều hơn thua. Nhưng khi cùng Hàn Lập đánh nhau, hắn đánh với cả sáu người chúng ta, đem chúng ta đánh đến choáng váng không có sức phản kháng . Theo ta thấy Hàn Lập vẫn còn giấu lá bài tẩy, đấy không phải là toàn bộ sức mạnh của hắn.”

“ Còn có An Nhiên, một thủy hệ dị năng đánh ta đến thương tích đầy người. Chỉ cần hai người này có thể liên thủ ngăn lại mười người, chúng ta đối phó số còn lại, tình hình cũng không nghiêm trọng.”

“ Chúng ta dị năng giả có năng lực phụ trợ, chẳng lẽ phía địch tất cả đều là dị năng giả năng lực chiến đấu sao!”

Tô Hạ kinh ngạc, lời lão đại phân tích nghe rất có đạo lí.

Ngập ngừng một lát, Tống Tiêu nói “ Điểm quan trọng nhất là, An Nhiên quyết định không rút lui. Cô ta là người thông minh, biết rõ sắp có hai mươi dị năng giả tới cửa cướp bóc, vì sao không rời đi? Khẳng định cô đã có biện pháp đối phó rồi! Chẳng nhẽ ở lại đợi người đến đánh ư, lại không ngốc như vậy!”

Tống Tiêu không nhịn được hồi tưởng khi xem thường An Nhiên ngốc nghếch, kết quả bị đánh cho nhừ tử, nghĩ lại còn thấy đau. Thậm chí, không tự giác bắt chước giọng điệu của An Nhiên “ không phải tên ngốc.”

“ Có đạo lí.” Tô Hạ gật đầu đồng ý.

**

Bên kia, An Nhiên đưa Hàn Lập tới trước lều trại của cô, chỉ về sân bên cạnh “ Về sau cậu không cần trông giữ Tống Tiêu mấy người bọn họ, cứ sống ở bên cạnh ta đi.”

“ Chúng ta không thể sống cùng nhau sao?” Hàn Lập vô tội nhìn An Nhiên “ hai người có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“ Không cần.” An Nhiên kiên quyết cự tuyệt.

“ Ồ” Hàn Lập tiếc nuối, đi về phía sân của mình.

“ Chờ đã.” đi được nửa đường, An Nhiên đem Hàn Lập gọi lại, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu “ Cậu tin tưởng ta như vậy, không lo lắng bị địch tập kích?”

Mặc dù đã lên kế hoạch tốt, quyết định dùng hai ngày này tích trữ thật nhiều thịt nướng, đến lúc đó dựa vào buff để chơi lại cường địch.

Tuy cô biết đây là hiện thực, không giống trò chơi, một khi thương vong vượt quá tỉ lệ nhất định, quân địch sẽ bỏ chạy tán loạn.

Tuy rằng cô đã dự định trước, biết chính mình nhất định sẽ giành được thắng lợi. Nhưng Hàn Lập không biết được tất cả những chuyện này.

Hàn Lập nghiêm túc nói “ Chỉ cần có đầy đủ đồ ăn, thì mình ta cũng có thể đánh bại bọn họ, không cần lo lắng.”

“...” An Nhiên cứng họng.

Suýt chút nữa cô đã quên, đây là con thú hung ác thời cổ đại, quái dị và tàn bạo.

-----------

Mẩu chuyện nhỏ 1

Tô Hạ ( ngạc nhiên): lão đại lần này có vẻ phân tích hợp lí?

Tống Tiêu (đau buồn): là kinh nghiệm có được sau nhiều lần bị đánh. Ta nghĩ ta không thể đánh bại hai con thú đó ngay cả khi có thêm chín người trợ giúp, vì vậy những người khác tạo nhóm mười người sẽ không thắng được.

Mẩu chuyện nhỏ 2

An Nhiên ( nghiêm túc) : đây là một con thú cổ đại, hung dữ và tàn bạo.

Tác giả : giống con mèo gấu trúc hung tợn hơn....