Chương 22: Phát triển 6

Thấy Tống Tiêu không hé răng, An Nhiên nhướng mày “ Xem ra là còn chưa ngâm nước đủ, vẫn chưa tỉnh táo lại.” Tùy tay ngưng tụ ra sáu thủy cầu, nhắm hướng Tống Tiêu mà phi đến.”

Tống Tiêu không kịp né tránh, bị đập vài phát, vừa gào vừa dậm chân “ Đừng, đừng đánh vào mặt! Ta còn phải dựa vào nó kiếm cơm.”

An Nhiên mặt không chút cảm xúc,lại triệu hồi mười cái thủy cầu, khống đánh những chỗ khác chỉ tập trung vào cái mặt bánh bao của Tống Tiêu mà đập tới.

Cô nhớ tới người nào đó theo chỉ dẫn của tên mập này trèo lên giường của cô. Thù mới hận cũ góp thành một, An Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nghiến răng nói ra mấy chữ “ Ngươi mới là người đánh ta!”

Tống Tiêu chạy nhanh, dùng tay che lại mặt bánh bao của mình, dùng lưng đỡ vài thủy cầu đập tới. Trong lòng căm giận bất bình, An Nhiên nhất định là ghen ghét vì hắn có thể dựa vào mặt kiếm cơm. Nhưng mà, hắn cũng rõ trong lòng, An Nhiên không muốn gϊếŧ hắn, nếu không cũng sẽ không loại kỹ năng có lực công kích thấp như thủy cầu.

“ Không chết thì sủa lên một tiếng.” An Nhiên nhẹ giọng nói.

Tống Tiêu không muốn lại bị đánh nữa, lấp tức đáp lại “ Ưm”

“ Đem những tấm ván gỗ đã xong khiêng trở về.” An Nhiên lại ngáp một cái.

Tống Tiêu bi thống không thôi, khiêng lên tấm ván gỗ, ủ rũ cụp đuôi mà đi theo phía sau An Nhiên.

Hắn nghĩ thầm, sớm biết có kết cục như thế này, ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt hơn sao? Hắn rốt cuộc vì cái gì lại đem bản thân chà đẹp như thế này chứ.

**

Tống Tiêu trở về bộ lạc với mặt mũi sưng tấy khắp người bầm tím, thu hút ánh mắt kinh ngạc của mọi người.Tống mập ưỡn ngực ngẩng cao đầu, giả vờ như không có chuyên gì xảy ra.

An Nhiên giao Tống Tiêu cho Hàn Lập trông giữ rồi rời đi, mấy tiểu huynh đệ đi theo hắn lần lượt xúm vào hỏi han.

“ lão đại, lão đại, ngươi làm sao vậy? Đi đường không chú ý, bị té ngã sao?”

“ Ngươi thấy ai đi đường bị té ngã mà mặt bầm dập như thế này à?” một người bĩu môi “ lão đại chắc chắn là cùng người ta đánh nhau.”

“ Không thể nào, trong bộ lạc trừ bỏ Hàn Lập, ai có thể đem lão đại đánh thành cái dạng này?” có người nhỏ giọng nói thầm.

Bỗng nhiên, anh ta giật mình và hỏi theo bản năng “ có địch tập kích sao?”

“ Đối thủ ra tay thật chuẩn nha!” người lên tiếng đầu tiên vỗ tay “ lão đại không phải cùng An Nhiên thủ lĩnh ra ngoài sao? Không may bị tập kích, lão đại hi sinh quên mình cứu thủ lĩnh,vậy mà cô ta còn không biết xấu hổ bắt chúng ta tiếp tục làm culi? Ta đoán hoặc là thu nhận chúng ta như thôn dân bộ lạc, hoặc liền sẽ thả chúng ta tự do.”

Thấy suy đoán càng ngày càng đi xa, Tống Tiêu nhìn trời “ Ta muốn đem An Nhiên bắt lại làm con tin, kết quả bị cô ta tẩn cho một trận.”

Nháy mắt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Có người cẩn thận dò hỏi “ Bị An Nhiên thủ lĩnh đánh? Không có khả năng đi? Cô ta không phải chỉ là dị năng dùng cho đồ ăn sao!”

“ Song hệ dị năng.”

“ Song dị năng?” đám người xung quanh trố mắt nhìn nhau, tựa như bị làm cho kinh hãi.

Đừng nói những người kia không tin, ngay cả Tống Tiêu ngay lúc này cũng hoài nghi mình vừa rồi là đang nằm mơ.

“ Năng lực thứ hai của cô ta là thủy hệ. Các ngươi tin không? An Nhiên dùng thủy hệ đánh ta tối tăm mặt mày.”

Tên nói “ Tống Tiêu bị ngã” ban nãy tự lẩm bẩm nói “ Ta cảm thấy vẫn là lão đại ngươi đi đường bị té ngã, khả năng va đập bầm tím trên mặt cũng có thể xảy ra. Nói không chừng sau té ngã ngươi lâm vào hôn mê, gặp phải ác mộng.”

Tống Tiêu nghiêm túc, tức giận nói “ Không cùng các ngươi nói nhiều nữa, ta cả người hiện tại đều đau nhức. Nhớ kỹ đây là bài học xương máu! Sau này nếu không muốn bị đánh thì phải lễ phép, cung kính với thủ lĩnh.”

Trầm mặc một lát, một người yếu ớt nói “ Nhưng trừ bỏ lão đại ngươi, chúng ta đều an phận làm việc nha...”

Tống Tiêu thẹn quá hóa giận, tát vào trán người kia một cái “ Không nói được lời tốt đẹp thì câm miệng lại.” Hắn là vì ai chứ? Còn không phải vì các huynh đệ cùng nhau chạy trốn!

Lúc này, Hàn Lập đột nhiên nói “ Cùng nhau tán phét đủ chưa?”

“ Giờ làm việc ngay đây.” mọi người biết điều mà bắt đầu làm việc.

Tống Tiêu xoa xoa bụng, vừa mới dùng qua dị năng, thật đói. Càng bất hạnh hơn chính là, cơm trưa đã bị Hàn Lập cướp đi, hắn ta không có gì....

**

Sau khi hấp xong màn thầu, An Nhiên lựa chọn các phương án hồi máu và hồi thể lực, sau đó thông báo cho mọi người đến ăn trưa.

Cô dựa theo bình thường phát theo tiêu chuẩn người trưởng thành hai cái bánh màn thầu, trẻ nhỏ một cái rưỡi. Theo quy tắc Thiện cùng vũ được bốn cái bánh. Mấy tên culi cũng được đãi ngộ như mọi người nhận hai bánh.

Khi đến lượt Tống Tiêu nhận phần cơm, hắn đứng trước mặt An Nhiên vẻ mặt đau khổ.

An Nhiên liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, cứ theo lẽ thường phát màn thầu.

Kết quả, cô thấy Tống Tiêu lãnh xong màn thầu liền quay người đem giao lại cho Hàn Lập.

“.....” An Nhiên vẫy tay “ Thiện, lại đây giúp tôi một tay.”

An Nhiên đi đến bên người Hàn Lập, lạnh giọng hỏi “ Cậu đang làm cái gì ?”

Hàn Lập vô tội nhìn lại “ Tống Tiêu không đói bụng, không muốn ăn cơm, ta chỉ ăn giúp hắn thôi.”

Mới vừa đánh nhau, còn dùng dị năng lại không đói bụng? Đúng là gạt người! Lời Hàn Lập nói, An Nhiên thật sự một chữ cũng không tin.

Hàn Lập cũng không nhiều lời giải thích, đáng thương nhìn An Nhiên, thì thầm nói “ Ta đói bụng...”

An Nhiên đỡ trán nghĩ thầm quên đi, quên đi, Hàn Lập bị cô chiếm tiện nghi, sờ qua ngực, cũng chưa nói lời nào, cô còn so đo làm gì.

Cô lấy thêm hai cái bánh màn thầu ném cho Tống Tiêu, không quan tâm đến ánh mắt kinh hỉ của hắn.

An Nhiên đi thẳng lại phía Hàn Lập,, cảnh cáo nói “ Lần này tôi tạm tha cho, cho cậu ăn trưa. Nếu có lần sau, cậu nhất định phải chết.”

Hàn Lập nuốt vội màn thầu, nghĩ ngợi rồi hỏi “ Ta có thể ăn no trước khi chết không?”

Quả nhiên là cái thùng cơm, chỉ biết ăn!

An Nhiên cười lạnh “ Đương nhiên là không rồi. Cậu sẽ không được ăn, từ từ đói chết.”

“ Không công bằng!” Hàn Lập rất bất mãn “ Tống Tiêu muốn bắt cóc cô làm con tin, cô còn tha thứ cho hắn, còn cho hắn màn thầu để ăn.”

Màn thầu có thêm buff, có thể hồi phục thể lực và sức khỏe. Nếu không dưỡng sức cho hắn thì làm sao có thể bắt hắn làm việc nặng nhọc được? Nhưng những lời này không cần giả thích cho Hàn Lập.

An Nhiên vỗ đầu Hàn Lập, dỗ dành nói “ Ngoan nào, trẻ con phải nghe lời mới được người ta yêu thích.”