Chương 16: Đội buôn 4

Trong khi Hàn Lập ôm ấp bát gỗ trên tay, vui vẻ ăn uống, thì An Nhiên đi vòng vòng quanh mọi người hai lần, tấm tắc cảm thán nói “ Trộm gà không được còn mất nắm thóc, ông bà xưa đã nói thế.”

“ Thả ta ra.” Tống Tiêu phẫn nộ quát. Băng sương giam cầm nửa thân thế, nhưng không bịt miệng ông ta. Thật ra, bây giờ hắn vẫn có thể sử dụng dị năng của mình, chỉ là hắn đã bị bắt. Nếu sử dụng dị năng, chỉ sợ sẽ chọc tức đối phương trực tiếp bị chém. Bởi vậy vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt đối sẽ không động thủ.

“ Sau khi thả ngươi ra, ngươi sẽ không xông lên trói ta lại ư, ta đẹp chứ không có ngu.” An Nhiên cao hứng vui vẻ chạy đến bên người tên sử dụng năng lực không gian mà khuyên nhủ “ Ngươi cũng đã bị bắt rồi. Ngoan ngoãn mà đem đồ vật trong không gian lực giao hết ra đây, ta có thể ta cho ngươi một con đường sống.”

Người sử dụng năng lực không gian bí mật nhìn nhìn Tống Tiêu, thấy sắc mặt ông ta âm trầm, lập tức liên tục lắc đầu “ Trong không gian lực không có gì hết, đều ăn hết, sử dụng hết rồi.”

“ Lừa con nít à? Không phải vừa rồi còn vừa đưa ra một gói hàng sao? Nhanh lấy đồ ra đây, nếu không chịu hợp tác thì đợi ta dùng nhục hình chăm sóc ngươi.” An Nhiên cố ý hù dọa hắn.

“ Trong không gian có đồ ăn, nhu yếu phẩm hằng ngày, còn có những vật kì quái giao dịch được từ những bộ tộc khác.” Hàn Lập nhân tiện nói vài câu.

Đồ ăn? Vật dụng hằng ngày? An Nhiên hai mắt tỏa sáng.

“ Đậu má!! Tên phản bội!! Tống tiêu sắc mặt tái xanh, run giọng nói “ Hàn Lập, dọc đường đi ta cho ngươi đồ ăn, đây là cách mà ngươi báo đáp ta sao? Nếu không có ta ngươi đã chết đói lâu rồi!”

Hàn Lập bĩu môi, bất mãn mà nói “ Ông còn mặt mũi để nói? Lần đầu gặp mặt, ông nói rằng đi theo ông thì không cần lo ăn uống. Kết quả, dọc đường đi ta chưa bao giờ được ăn no. Sau nửa ngày vất cả mới được nhét thức ăn vào bụng, rõ ràng là một kẻ dối trá!”

Ăn , ăn, ăn nói đi nói lại thì vẫn là ăn. An Nhiên bị sốc đến ngơ luôn. Hóa ra đây không chỉ là đồ tham ăn, mà phải là chúa tể ẩm thực, ông hoàng tham ăn, bà chúa ăn uống.

Tống Tiêu tức đến không kịp thở, quát lên “ Cái đồ tham ăn nhà ngươi, ai mà nuôi nổi ngươi! Mình ngươi ăn bằng ba người bọn ta, còn không đủ no, ngươi là nhất, nhất ngươi rồi.”

“ Đồ ăn ngươi đưa ta nhất định là đồ rởm, đồ An Nhiên đưa ta rõ ràng ăn rất no.” Hàn Lập mơ hồ nói “ Trước đây, trên đường đi gặp phải quái thú, ta tốt bụng ra tay tiêu diệt chúng nó. Kết quả, ngươi keo kiệt bủn xỉn, chỉ chia cho ta một chút đồ ăn, căn bản không đủ bù năng lượng bị tiêu hao.”

Nhắc tới chuyện này Hàn Lập không khỏi chạnh lòng. Ra sức làm việc, lại không cho ăn no là điều đáng ghét nhất.

Tống Tiêu há miệng thở dốc, không nói nên lời. Hắn nhớ chuyện này, những tưởng rằng lúc đó đàn thú kia gặp thiên địch mới bị tiêu diệt thảm thương như thế, thầm cảm thấy may mắn. Không ngờ tới, là do Hàn Lập làm.

“ Đem tất cả đồ trong không gian lực lấy ra đi. Tâm trạng ta không tốt, chớ có chọc ta điên lên.” An Nhiên sắc mặt tối sầm.

Cô đang suy nghĩ một vấn đề, mình thật sự có thể nuôi được cái dạ dày không đáy này sao? Có khi nào sẽ bị hắn ăn cho đến sạt nghiệp? Mà vừa nãy, chưa biết gì cô đã hứa với Hàn Lập sẽ cho hắn ăn no......

Vừa nghĩ đến đây, An Nhiên không khỏi cảm thấy mắt mình tối sầm lại, đau lòng không thôi.

Người sử dụng không gian lực quay đầu đi, không để í Tống Tiêu một bên đang trừng mắt, thành thật móc túi ra, đặt những thứ trong không gian lực trên mặt đất.

An Nhiên ở phía sau tịch thu.

Năm bao gạo, ba bao bột mì, một ít thịt lợn, thịt bò và thịt gà, hai bao muối tinh và năm cái chăn len, vài cái xoong, nồi bằng gỗ, và một chục cái rổ tre.

Mỗi khi một thứ được lấy ra từ trong không gian lực, Tống Tiêu liền đau lòng khiến lớp mỡ trên mặt rung rung, hận không thể xông lên bóp cổ không gian dị năng.

Đôi mắt An Nhiên dần trở nên xanh mướt. Không nói đến đồ ăn, dù sao bây giờ bộ lạc đang có sẵn.

Muối tinh là thứ tốt nha! Không những làm gia vị mà còn có thể bổ sung chất dinh dưỡng cho cơ thể. Sau khi đến bộ lạc, đây là lần đầu tiên cô thấy gia vị! Những chiếc xoong, nồi bằng gỗ, rổ tre, rá tre rất hữu ích trong cuộc sống hằng ngày. Chăn len càng tốt hơn, có thể lót xuống sàn làm nệm, cũng có thể đắp như chăn, lúc ngủ rất thoải mái.

Sau khi không gian dị năng giả lấy ra thứ gì đó mới, An Nhiên bỗng nhiên sửng sốt. Nếu cô không nhìn lầm thì đó là …....khoai lang?!

Tim An Nhiên đập thình thịch, phải biết rằng khoai lang cho năng suất rất cao và ổn định, khả năng thích ứng cao, chịu được hạn hán và ít sâu bệnh. Càng quan trọng hơn là, khoai lang có thể gieo trồng hai vụ một năm!

Nếu có thể gieo trồng khoai lang đại trà, đến mùa thu hoạch khi đó cô không cần phải vất vả nấu cơm nữa. Bởi vì lúc đó, lương thực thu hoạch được sẽ đủ cho mọi người trong bộ tộc ăn!

Nhìn thấy không gian dị năng giả không ngừng lấy ra đồ vật, trong lòng An Nhiên bùng cháy, cướp bóc nhanh hơn nhiều so với chậm rãi tích cóp. Đáng tiếc, không có nhiều kẻ ngốc dám cướp của cô, thật sự là tiếc nuối mà.

Sau khi người sử dụng không gian lực dừng lại và dang hai tay ra thể hiện mình đã không còn gì nữa, An Nhiên ho nhẹ một tiếng, giả thần giả phật nói “ Đồ không tồi, ta quyết định tha cho các ngươi một mạng.”

Ngay khi những người kia lộ ra ý cười, liền nghe An Nhiên tiếp tục nói “ Thôi, cứ để các ngươi trong bộ lạc làm cu li đi!”