Chương 5: Xe Đạp Công Cộng

Quan Bái và Thiệu Cát đứng trước quán trà sữa, nhìn Lý Nãi Ấu xiêu xiêu vẹo vẹo lái chiếc xe đạp nhỏ màu vàng đi xa dần.

Ban đầu Thiệu Cát muốn cho Lý Nãi Ấu đi nhờ xe nhưng Lý Nãi Ấu nhất quyết đòi đi xe đạp công cộng.

Hai người nhìn bạn nhỏ con lai vui vẻ vẫy tay tạm biệt, lúng túng dùng điện thoại di động quét mã mở khóa, cuối cùng là lảo đảo trèo lên một chiếc xe đạp màu vàng đã tróc hết sơn, ung dung đạp đi.

“Đúng là….”

Thiệu Cát thở dài: “Trời nóng thế này là nhất quyết không đi chung xe. Hơn nữa anh còn phát hiện quần áo của thằng bé có chỗ bị rách, có chỗ thì sứt chỉ nữa. Hẳn là điều kiện trong nhà không tốt lắm.”

Quan Bái cũng không phản bác.

Vừa rồi lúc Thiệu Cát gọi điện thoại cho người của bên nền tảng về chuyện hợp đồng, Quan Bái trơ mắt nhìn thiếu niên đối diện hút rột rột toàn bộ ly trà sữa ngọt ê răng kia cho đến khi không còn một giọt, thậm chí còn liếʍ sạch bọt sữa trên nắp.

Cảm giác như nửa đời rồi chưa được uống nước vậy.

Cuối cùng người này còn cẩn thận dùng ống hút chọc chọc dưới đáy ly, lắc qua lắc lại rồi ném ly vào thùng rác.

“Anh Thiệu.”

Quan Bái nói: “Không thì trong hai tháng đầu tiên, tiền hoa hồng chia bốn sáu, để thằng bé lấy sáu phần đi.”



Lý Nãi Ấu, người còn chưa biết gì, đang từ từ đạp xe về khách sạn.

Đây chắc là loại xe đạp công cộng hot nhất ở Trung Quốc trong hai năm qua nhỉ.

Lý Nãi Ấu cảm thán trong lòng, bình thường cậu luôn nghe những người bạn du học sinh Trung Quốc của mình thảo luận về chuyện này, bây giờ cuối cùng cũng tự mình trải nghiệm, quả thật là một phương tiện đi lại rất tốt.

Quét mã thanh toán nhanh chóng, ngày cả màu sắc cũng rất dễ thương.

Tuy nhiên, trước cửa khách sạn không có chỗ để xe cho nên Lý Nãi Ấu lúng túng đưa xe đạp cho bảo vệ trước cửa.

Cậu trở về phòng thay quần áo ngay lập tức.

Hôm nay ý định ban đầu của Lý Nãi Ấu là kiên quyết từ chối. Cho nên để khiến bản thân trong có vẻ hung dữ hơn, cậu còn đặc biệt nhờ Andy, anh họ mình là nghệ sĩ âm nhạc cho mượn một bộ quần áo.

Anh họ Andy là một người Anh chính hiệu. Lý Nãi Ấu rất thích trò chuyện với anh họ vì điều đó sẽ khiến cậu ảo tưởng rằng trình độ tiếng Trung của mình thực sự không đến nỗi nào.

Lúc đầu Lý Nãi Ấu rất do dự, nhìn bộ quần áo gần như sắp nát trên tay mình, cậu hỏi họ: “Thật sự có tác dụng hả anh?”

“Chắc, lị cứ tin tưởng ngộ.”

Anh họ Andy kiêu ngạo: “Cái này là ngộ mượn của rapper trong nhóm của ngộ, rất cool.”

Cuối cùng thì Lý Nãi Ấu cũng mặc bộ đồ đó. Đương nhiên là với mức độ thẩm mỹ nhất định, Lý Nãi Ấu nhất quyết không cho phép bản thân đeo chuỗi vòng vàng nặng gần ba cân lên cổ.

–Đương nhiên là bộ quần áo này cũng vô dụng, bởi vì lỗ tai của Lý Nãi Ấu rất mềm, không chịu nổi một chút cám dỗ.

Có bánh quẩy và mèo con, lại còn có người nói chuyện mọi lúc trong lúc chơi trò chơi, rồi còn có thể lấy tiền lương nữa.

Hơn nữa đồ uống màu hồng mà anh trai mặt ngầu gọi cho cậu hôm nay cũng rất ngon.

Thiệu Cát vừa thêm tài khoản wechat của Lý Nãi Ấu, đầu tiên là thông báo về hợp đồng, sau đó thì nhiệt tình gửi wechat của Quan Bái.

“Cậu là người mới, cứ từ từ thôi. Có vấn đề gì thì cứ trực tiếp hỏi Quan Bái.”

Thiệu Cát nói: “Nó nhìn thì có vẻ lạnh lùng vậy thôi chứ tính tình thì tốt lắm. Đừng xấu hổ nhé.”

Lý Nãi Ấu tò mò nhìn chằm chằm vào tài khoản cá nhân của Quan Bái một lúc.

Hình đại diện là màu đen, ID chỉ một từ “Quan”, quả là ngầu cho đến phút cuối cùng.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng ấy lại lóe lên trong tâm trí Lý Nãi Ấu. Cậu mím môi, cuối cùng cũng bấm vào nút kết bạn.



Quan Bái đang ăn tối.

Lúc Quan Bái ăn sẽ không nói bất cứ điều gì cho nên anh không giao lưu với người xem. Những lúc này Quan Bái thường chọn phát một số video, vừa xem vừa ăn, để những bình luận chạy trên màn hình cũng không quá nhàm chán.

Ví dụ như, tối nay Quan Bái bật Thám tử lừng danh Conan.

Người đàn ông mặc đồ đen trên màn hình cầm dao găm đâm vào ngực nạn nhận, máu bắn tung tóe nhưng Quan Bái không chớp mắt, vô cảm gắp mì trong tô rồi từ từ nhét vào miệng.

Tâm trạng của người xem cực kì phức tạp.

“Sợ thật đấy.”

“Đến giờ ăn rồi, thế này thì sao mà nuốt nổi cơm đây?”

“Thôi đành chịu. Mấy anh đồng đội đánh xếp hạng đơn hôm nay cáu quá. Chắc người còn chưa vui đâu.”

Cuối cùng thì Quan Bái cũng ăn hết tô mì.

“Tôi cảm thấy hình như tôi xem tập này rồi.”

Quan Bái đặt đũa xuống, ngây người một lát rồi đột nhiên nói: “Hung thủ chính là chị gái của cô ấy, không cần xem nữa đâu.”

Trên màn hình đầy bình luận “???????”, “Streamer Quan giận rồi.” chạy ngang, Quan Bái giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên à một tiếng.

“Hai ngày nữa tôi sẽ livestream với một người mới.”

Quan Bái nói qua loa: “Đừng mong đợi quá nhiều. Tạm biệt.”

Trước khi mọi người kịp phản ứng, Quan Bái đã nhanh tay kết thúc buổi phát sóng.

Livestream liên tục năm tiếng đồng hồ có chút mệt mỏi, Quan Bái ngồi trên ghế một lúc, dụi mắt mệt mỏi, một lúc sau mới mở điện thoại lên.

Sau đó, anh nhìn thấy yêu cầu kết bạn của Lý Nãi Ấu.

Hình đại diện vẫn là một chú mèo con, nhưng đã được thay đổi từ một con Ragdoll sang một con mèo lông vàng. Quan Bái cũng không do dự, đồng ý kết bạn, sau đó đặt điện thoại xuống, vào bếp rửa tô.

Sau khi lau tay quay lại, Quan Bái phát hiện người này đã gửi cho mình một số tin nhắn wechat.

Ngoại trừ câu chào kinh điển cố định không thay đổi ở phần đầu, những gì còn lại là một loạt câu hỏi liên quan đến livestream xém làm Quan Bái bật ngửa.

Tuy nhiên vào lúc này, Lý Nãi Ấu đang rối tinh rối mù mà lăn lộn trên giường.

Mặc dù Thiệu Cát nói rằng cậu có thể đặt câu hỏi lúc nào cũng được nhưng không có nghĩa là anh trai mặt ngầy cũng nguyện ý nói chuyện. Chắc đây chỉ là lời khách sáo mà thôi.

Lý Nãi Ấu nghĩ vẩn vơ, thầm trách bản thân sao mà không nhịn một chút, cớ gì mà lại chủ động tìm tới cửa vậy chứ…

Sau đó vài giây, điện thoại rung lên, Quan Bái đã trả lời lại.

“Mấy vấn đề của cậu có hơi dài, có thể nhắn bằng giọng nói không?”

Hai mắt Lý Nãi Ấu sáng lên, vội vàng nghiêm túc trả lời “Được.”

Cậu cầm điện thoại đợi khoảng một phút, một giọng nói vang lên.”

“Micro tôi sử dụng là của cửa hàng này. Mấy cái thiết bị khác chốc nữa tôi sẽ gửi chi tiết cửa hàng cho cậu. Cậu tự so sánh là được…”

Giọng của Quan Bái không dao động quá nhiều, nhưng lại không cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào. Quan Bái chỉ bình tĩnh, cẩn thận giải thích cho Lý Nãi Ấu từng chút một.

Lý Nãi Ấu nghe mà có chút mê hoặc.

“Đầu tiên cậu phải quan sát phương pháp phát sóng của các streamer khác, sau đó từ từ khám phá ra phong cách của riêng mình… Meo… Meo…”

Đột nhiên có một tiếng meo meo nho nhỏ phát ra từ phía bên kia, Lý Nãi Ấu ngay lập tức nghe thấy Quan Bái hình như cúi đầu quát to một tiếng: “Thúy Cúc, mau nhả ra.”

Lý Nãi Ấu: “….Là mèo con!!!”

Giọng nói đột ngột dừng lại. Một lúc sau, Quan Bái gửi đến một tin nhắn ngắn ngủi: “Xin lỗi, chờ tôi năm phút nhé.”

Giọng điệu của Quan Bái không giống với giọng điệu bình tĩnh nói chuyện lúc giải quyết công việc mà có chút trầm thấp, có thì có vẻ hơi bất đắc dĩ, nhưng lại có chút yêu chiều.

Lỗ tai Lý Nãi Ấu giống như bị bỏng.

Đầu tiên cậu trả lời lại “Được.”, sau đó lại ngây người trong chốc lát, nhưng độ cong nơi khóe miệng vẫn chưa từng hạ xuống.

Mình chỉ muốn, chỉ muốn nghe lại tiếng của mèo con thôi.

Lý Nãi Ấu cố gắng thuyết phục bản thân bằng cách này. Ngón tay của cậu hơi cong lên, cuối cùng rơi xuống trên màn hình, tin nhắn thoại lại được mở ra.



“Quan Thúy Cúc, đây là dép.”

Quan Bái bóp miếng thịt trên cổ Thúy Cúc, chỉ vào đôi dép nhựa: “Mày mà ăn vào là sẽ chết, hiểu không?”

Thúy Cúc vùng vẫy kêu meo meo, giống như không phục mà rung hai lỗ tai, nhìn chằm chằm vào Quan Bái.

Quan Bái thở dài buông nó ra. Thúy Cúc cảnh giác chạy ra xa, sau đó giơ mông về phía Quan Bái, chậm rãi nằm sấp xuống ghế sô pha.

Hôm nay Quan Bái thực sự rất mệt. Buổi sáng thì ra ngoài bàn công chuyện, buổi chiều thì phát sóng năm tiếng đồng hồ, trong lúc nhất thời đầu óc có hơi đảo lộn.

Anh nhìn chằm chằm vào cặp mông to bằng bình gas của Thúy Cúc hồi lâu rồi mới chợt nhớ ra hình như mình đã quên điều gì đó.

“Năm phút đã trôi qua rồi ~”

“Mười phút.”

“Ngủ, ngủ ngon.”

Trên màn hình điện thoại chỉ có vỏn vẻn ba tin nhắn của Lý Nãi Ấu, nhưng Quan Bái nhìn thì có hơi đau đầu.

Ngây ngô, ngây thơ, tính tình thì có chút nóng nảy, vui giận yêu ghét gì cũng hiện rõ trên mặt, dường như không có một chút kinh nghiệm xã hội nào.

Thời điểm tâm trạng tốt thì viết tôi cực kì vui vẻ, còn lúc không vui thì có thể đọc được từ những dòng chữ là tôi đang cực kì mất hứng, toàn bộ hoàn toàn là tâm tính của một đứa nhỏ, hơn nữa cực kì dễ lừa.

–Quan Bái chưa bao giờ giao tiếp với những người giống như Lý Nãi Ấu. Anh không biết lựa chọn của Thiệu Cát là đúng hay sai, hay liệu sự hợp tác này sẽ mang lại lợi ích hay rắc rối nữa.

Quan Bái thở dài, nhấc điện thoại lên, nói: “Thật ra cũng không có gì để nói. Tự cậu đi xem mấy streamers khác là được.”

Quan Bái nhớ đến bộ quần áo giống như bao tải của Lý Nãi Ấu hôm nay.

“Ăn mặc phù hợp một chút.”

Anh ám chỉ một chút, nhưng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của thiếu niên cho nên sau một lúc lại bổ sung: “Thật ra không cần mặc quần áo đắt tiền, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cậu cảm thấy thoải mái là được.”

Cuối cùng, Quan Bái do dự một lúc, lại lúng túng bổ sung: “Vừa rồi mèo con trong nhà cắn đồ vật lung tung, không phải cố ý lơ cậu. Ngủ ngon.”



Lý Nãi Ấu đặt điện thoại xuống.

Thật ra cậu cũng chưa có ngủ, chỉ là cảm thấy người này nói đợi năm phút nhưng lại làm cậu chờ nửa tiếng đồng hồ, ngược lại có vẻ bản thân giống như rất muốn nói chuyện với người ta vậy, rất là mất mặt.

Nhưng Lý Nãi Ấu thực sự có một chút hạnh phúc.

Bởi vì ngoài trừ một vài email kích động từ quản gia La Sâm, đã lâu rồi Lý Nãi Ấu chưa trò chuyện với ai như thế này.

Cậu đang nằm trên giường rung chân vui vẻ, nghe xong hai tin nhắn cuối cùng của Quan Bái thì đột nhiên ngây người.

Quần áo sạch sẽ nhẹ nhàng thì Lý Nãi Ấu có, nhưng còn đồ không quá đắt tiền thì…

Không ổn rồi…

Lý Nãi Ấu lo lắng nhảy ra khỏi giường, chân trần bước trên tấm thảm mềm mại, chạy thẳng vào phòng thay đồ.

Cậu vội vàng lật tung tủ đồ của mình, vứt từng món từng món quần áo từ các nhãn hàng xa xỉ xuống đất, cuối cùng cũng không tìm được một bộ quần áo nhìn có vẻ không quá đắt tiền.

Lý Nãi Ấu cứ đứng trước tủ quần áo, choáng váng.