Phía trên bầu trời là lâu đài Olympus nguy nga tráng lệ.
Trong Thần Điện, mười hai pho tượng thần toả ánh hào quang rực rỡ, Zeus dựa vào vương toạ, hơi trầm tư.
Chư thần tranh cãi ỏm tỏi tại đại điện.
Trận chiến thành Troy đã kéo dài chín năm. Khi trước nữ thần số mệnh tiên đoán rằng cuộc vây hãm này phải đánh mười năm mới có thể kết thúc, các chư thần đều trong tâm thế chậm rãi thưởng thức phong ba nơi chiến trường, có vài kẻ còn cảm thấy chờ đợi thật nhàm chán.
Đối với họ, đó là thú vui. Nhưng rốt cuộc thì nên để phe nào thắng lợi đây?
Các chư thần bất đồng quan điểm.
Bọn họ bàn tán thật lâu nhưng vẫn không thể thống nhất ý kiến nên Zeus đành làm trọng tài chen ngang cuộc cãi vã day dưa chẳng dứt ấy. Zeus nói: “Nếu đã như vậy, cứ để hai bên dùng bản lĩnh mà quyết định số phận Troy.”
Ares - con trai thần Zeus cầu xin vị vua ngồi trên ngai vàng: “Thưa cha, ta không thể nào chịu nổi những bài ca quở trách của mẹ nữa. Hy vọng cha cho phép ta hạ trần, có lẽ chỉ có chiến tranh cùng máu tươi mới đủ khiến ta vui sướиɠ.”
“Con trai, ngươi quá lỗ mãng tàn nhẫn, nhưng ta chẳng phải trách gì ai bởi bản năng của ngươi vốn là như thế, đều do tội nghiệt do ta và Hera tích tụ mà ra, bọn ta cũng không hề phủ nhận. Một khi đã như vậy, ngươi cứ đi đi, tới Troy kết đồng minh với quân Hy Lạp rồi khai chiến.”
Hera nổi giận mà bác bỏ lại Zeus: “Ngài qua loa như vậy chẳng lẽ định chối bỏ trách nhiệm sao? Tâm tư ngài cũng thâm sâu thật đấy, vì Achilles mà chấp nhận lừa gạt cả con ruột mình. Nhưng ngài đừng quên, Achilles là con trai của Palius và nữ thần biển Thetis, ngài vội vàng đi làm cha của con người ta mà chưa hỏi người ta có bằng lòng hay chưa.”
Zeus phẫn nộ, “Câm miệng, ngươi chỉ biết xảo trá, ghen tuông, âm hiểm, lúc trước Thetis phải trốn xuống biển để tránh né nhưng ngươi vẫn một mực không buông tha nàng, hiện tại ngươi lại muốn làm cái gì?”
Thiên hậu Hera, con gái thần Cronus, sở hữu đôi tay trắng mịn cùng mái xoăn hoa lệ. Hera hừ lạnh: “Nhắc lại chuyện xưa thôi mà ngài đã phản ứng dữ dội vậy rồi, chỉ sợ tình cũ vấn vương. Ta nói ngài nghe, lần này quả thật ngài nhầm to, vì ủng hộ người Hy Lạp mà ta vừa triệu tập mọi người vừa thu thập ngựa chiến cho họ. Ngài nhẹ nhàng bâng quơ phủ định và hạ thấp nỗ lực của ta, đồng thời chắc nịch rằng toà thành Troy chắc chắn bị diệt vong. Tâm tư khó dò, tả hữu lắc lư, ai biết đáy lòng ngài tính toán những gì?”
“Đừng mơ phỏng đoán ta, Hera.” Zeus trầm giọng, tức giận ngút trời, “Nếu như muốn bị nhốt dưới dãy núi một lần nữa thì ngươi cứ việc tranh cãi.”
Để giúp Hera bình tĩnh, nữ thần thanh xuân Herb không thể không khuyên bảo mẹ mình. Mà lúc này, Athena và Aphrodite vừa về tới Thần Điện Olympus.
Hai người thuật lại tình hình chiến đấu.
Người Hy Lạp rút lui, thành Troy vẫn nguyên vẹn như cũ.
Hera bất mãn quát lớn: “Hades cũng muốn nhúng tay?”
“Không phải.” Chàng thiếu niên nhảy ra, rụt rè giải thích: “Hades cùng lập trường với Phụ Thần, đó là bảo trì trung lập.”
“Chẳng qua ngài ấy cực kỳ thương xót trước cái chết của Đại Tư Tế chuyên trách phụng dưỡng Thần Điện. Ta cũng chỉ làm phép cản trở một chút để hai bên tạm thời hoà hoãn thôi.” Narcissus nói, đồng thời trong lòng đã có tính toán.
“Là ngươi à, một sứ giả địa ngục nhỏ bé cũng muốn chống đối ta?”
“Không, ta không dám, thưa nữ thần vĩ đại, ta không dám.” Narcissus khiêm nhường lui về phía sau, đôi môi hoa hồng khẽ thốt, Aphrodite lập tức đứng ra bảo vệ anh.
“Rồi sao, chẳng lẽ ngươi bắt tất cả chúng thần phải cùng lập trường với ngươi ư?”
Hera còn chưa kịp nói, Ares đã lao lên cướp lời, giọng hắn oang oang như núi vang: “Narcissus, ngươi chịu chui khỏi cái hầm lạnh băng âm u đó rồi hả, nhân gian náo nhiệt như vậy, Phụ Thần cũng đã đáp ứng rồi, hay là ngươi theo ta hạ phàm đi.”
Ares dùng sức muốn lôi kéo Narcissus, Athena ngăn cản: “Tên ngốc to xác kia, ngươi đang làm đau người ta đấy.”
“Ai mượn ngươi lo.” Ares vẫn luôn xung khắc với Athena. Chưa nói hết hai câu, cả hai lao vào đánh nhau, nữ thần Herb tiến đến khuyên trái bảo phải thì bị Athena buông vài câu mỉa mai, Zeus đau đầu, dùng thần lực tách từng người một, “Cút ra hết cho ta, một đám của nợ.”
Athena hẹn Ares: “Ra bên ngoài đánh một trận.” Aphrodite không phải đối thủ của cô nhưng Ares lại ngang tài ngang sức, đánh với hắn biết đâu có thể nâng cao kỹ xảo chiến đấu.
Hai người kéo cả Narcissus đi cùng. Herb lo lắng cực kỳ, vội vàng cáo lui rồi đuổi theo họ.
Aphrodite dậm chân: “Các ngài kết phường khi dễ thuỷ tiên nhỏ.” Nàng chạy ra ngoài bỏ lại Hera trơ trọi một bụng lửa giận, bà quay đầu, Zeus cũng đã rời đi.
Hera cười gằn, bà vận dụng thần lực tiến vào trung tâm đại dương.
“Con trai đấng Cronus, Thần Biển bất đắc dĩ, Poseidon bị đàn áp, ta là Hera và ta hy vọng có thể trò chuyện cùng ngươi.”
Giọng nói vừa dứt, mặt biển nhấc lên phong ba lay trời, cuồn cuộn đánh úp như sóng thần gầm thét. Trời sập đất lún rung chuyển bất an, sóng nối liền trời mờ căm che lấp mọi thứ, một cỗ xe gồm tám con thiên mã hoàng kim xuất hiện giữa lưới triều. Tám con bạch mã chiếm cứ tám phương, và cỗ xe hoàng kim được khảm từ đá quý lấp lánh.
Trên vương toạ, một tên vương giả choàng lụa là gấm vóc, sườn mặt tuấn mỹ thoáng hiện vẻ khinh khỉnh, chán đời.
Tay phải nắm trường thương kim bích xán lạn dài ba ngạnh, cuồn cuộn sóng vỗ miên man và thế nước ùng ục nuốt trời ở phía sau hắn như muốn khẳng định sức mạnh vô song cùng uy nghiêm biển cả.
Poseidon chống cằm, ngữ khí lười biếng, “Em gái Hera thân ái ít khi đến nhỉ.”
Sau khi rời khỏi Thần Điện, Narcissus nhẹ nhàng tránh thoát gông cùm xiềng xích giữa Athena với Ares, anh chớp mắt nói lời cám ơn.
“Đa tạ.”
Ares gãi gãi đầu, hiển nhiên không biết vì sao anh lại nói vậy, Athena lườm Aphrodite vừa đuổi kịp họ, “Đừng quên mang cho ta một ít mật hoa dưới Hades nhé, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua.”
Narcissus cười ngất: “Đương nhiên rồi nữ thần.”
“Cuối cùng là đánh hay không đánh!” Ares nóng nảy hung hăng mà khịt mũi hắt xì một cú thật to. Narcissus cực kỳ khó chịu lập tức bịt mũi, anh muốn thay quần áo, không thể nào chịu đựng nổi mùi của Ares.
Aphrodite giữ chặt anh, “Theo ta đến Thần Điện đi, gần đây ta có nhận được lô hàng vải dệt mới toanh do thành bang Everest cúng tế. Bọn thị nữ đã cắt may xong xuôi rồi, đang chờ chúng ta tới ướm thử.”
Narcissus đến Thần Điện cao ngất và tinh xảo của Aphrodite, anh nói: “Phụ Thần rốt cuộc đang mưu tính điều gì?”
Aphrodite lắc đầu, “Không biết. Ta có cảm giác Troy nhất định sẽ thua, trách ta cả, phải chi lúc trước đừng ham hố quả táo vàng. Nữ thần bất hoà Eris phỏng chừng sung sướиɠ muốn hỏng rồi. Nàng ta lảng vảng ở nhân gian bao lâu nay, tha hồ gieo rắc phân tranh giữa các quốc gia.”
Narcissus phảng phất nét u buồn trong ánh mắt, “Vinh quang ngày xưa sẽ chẳng còn nữa.”
Thời thơ ấu của anh gắn liền với cánh rừng sâu thẳm có đồng bằng vây quanh, đến khi Liriope vì trốn chạy khỏi cuộc đảo chính do Hera khởi xướng nên đã đưa anh vào thành Troy sinh sống gần một năm.
Lúc ấy vật tư phì nhiêu, non xanh nước biếc; hiện giờ một mảnh hỗn độn, nơi nơi sắc máu lan tràn oán than.
Aphrodite nắm tay anh có ý an ủi thì bị Narcissus né tránh, anh chỉ cười: “Có lẽ chúng ta nên suy nghĩ biện pháp thuyết phục Phụ Thần.”
Zeus - đấng tối cao, sở hữu quyền lực không ai bì nổi, các chư thần ngoài mặt phục tùng mệnh lệnh của ông ta nhưng trong lòng nhiều khi oán hận. Aphrodite không có hứng thú với đề tài này, nàng lấy lô vải dệt tinh mỹ ra, bắt đầu trò chơi thời trang.
Narcissus cũng thông minh mà tự động xẹt qua đề tài trên, anh hàn huyên vài câu cùng nàng, đoạn ăn nốt bữa tối thịnh soạn rồi lại lặn xuống ao thành Troy.
Trước tiên, anh thăm dò doanh trại người Hy Lạp ngay tại bờ biển. Ánh đom đóm lập loè lởn vởn quanh trại của Agamemnon, Narcissus tàng hình chen chúc trong trận doanh hẹp dài chỉ nghe mỗi tiếng ngáy nặng nề khò khè.
Cuộc chém gϊếŧ ngày hôm qua khiến quân Hy Lạp quá mỏi mệt, họ vùi mình vào cảnh ảo mộng và mong rằng nữ thần sẽ thêu dệt nên một giấc mơ say. Narcissus xâm nhập vào doanh trại của Odysseus. Khi ở bên ngoài cung điện, anh từng nghe lỏm cuộc đối thoại giữa nữ thần số mệnh và Hades, họ bảo rằng chính Odysseus sẽ đặt dấu chấm hết cho thành Troy.
*Odysseus - vua của xứ Ithaca, chồng của Penelope và là một anh hùng trong sử thi Odyssey của Homer. Ông được biết đến nhiều nhất nhờ chuyến hành trình kéo dài suốt một thập kỷ bởi cuộc chinh chiến thành Troy. Odysseus trần trụi nửa người trên, chỉ đắp một cái chăn lông dê, bên cạnh hắn là một vị nữ nô, ả ta mở to đôi mắt ngắm Narcissus, ánh mắt nồng nàn si mê, ả hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
Narcissus làm động tác im lặng, cẩn thận quan sát người hùng trong truyền thuyết, hắn không tuấn tú như Achilles, trước ngực lại có nhiều vết sẹo. Nữ nô chớp mắt, tựa hồ tỉnh táo và há miệng muốn kinh hô, Narcissus lập tức đánh ngất ả rồi rời ngay khỏi đó.
Có thể nào thay đổi vận mệnh không?
Nếu trong tích tắc vừa rồi anh gϊếŧ Odysseus, vậy tiên đoán của nữ thần số mệnh có còn hiệu nghiệm?
Narcissus bỗng nghĩ về số phận chính mình. Tiên đoán được anh sẽ chết đuối, mẹ mới ngăn anh tiếp cận chốn rừng sâu, đến Troy, bởi Troy không có nguồn nước, bà cho rằng như vậy thì lời nguyền rủa đáng sợ ấy sẽ không cách nào với tới được. Nhưng tạo hoá trớ trêu, anh vẫn rơi xuống biển mà chết.
Hồn phách anh lưu lạc Hades, được vua nơi đây đánh giá cao và giao chức trách sứ giả địa ngục. Để cuộc sống dưới âm phủ của con trai luôn suôn sẻ, mẹ anh - Liriope đã cầu xin Zeus, lấy nước suối ngầm tại nơi sâu nhất Hades, và anh đã tắm gội loại nước đó suốt ba năm, vừa có thần lực vừa trở thành thần bất tử.
Sau này, anh thử khẩn cầu thần dụ dưới tàng cây trí tuệ một lần nữa, và được nữ thần số mệnh phán: “Trùng sinh vô căn cứ, chết vì vĩnh viễn. Ngươi sẽ chết dưới nhát đao ái nhân.”
Narcissus nhớ lại tiên đoán kỳ quặc nọ, không khỏi trào phúng, anh vẫn luôn coi nó là lời nói vô căn cứ, bởi vì anh chẳng có người yêu, anh yêu nhất chính mình...
Mà anh tuyệt đối không tự sát - đã đến lúc nên chấm dứt sai lầm rồi.