Tôi giận dỗi cầm chìa khóa lên lầu, lúc giẫm lên cầu thang phát ra âm thanh "xèo xèo, xèo xèo", tôi bắt đầu hoài nghi ông chủ có phải quá keo kiệt hay không, ngay cả cầu thang cũng không chịu sửa rắn chắc một chút.
Tôi thầm hạ quyết tâm, một tháng tới cố gắng giảm thiểu số lần xuống lầu.
Đi tới lầu ba, từ đầu cầu thang nhìn qua, hành lang ngược lại không dài, tổng cộng cũng không có mấy gian phòng.
Tôi đi dọc theo hành lang, bên tay phải là phòng, bên tay trái là cửa sổ.
Từ nơi này quay đầu nhìn ra, nước biển xanh biếc giống như là ở cửa nhà.
Hoàn cảnh là tốt, tốt đến mức ta cảm thấy trên thế giới này ít có địa phương có thể so sánh với.
Được rồi, nhận đi.
Sơn thanh thủy tú có lợi cho sáng tác, tôi không tiếp xúc với những người đó là được rồi.
Ở trong thành phố ồn ào lâu ngày, nơi này thật sự trở thành vũ trụ mới thoát khỏi thế tục.
Nghĩ như thế, mặc dù "Tân vũ trụ" này có một ít người hỏng bét, cũng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm.
Tôi đứng trên hành lang ngắm phong cảnh một lúc, sau đó tiếp tục đi vào bên trong, cuối cùng chính là căn phòng tôi muốn ở trong một tháng tới.
Tôi thật sự không muốn ở căn phòng cuối hành lang, dù sao trong hai mươi mấy năm qua, vô số người đồn đãi "Căn phòng cuối hành lang khách sạn có ma ám".
Tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng......
Sợ ma.
Hết cách rồi, tôi chỉ có thể tự an ủi mình nơi này là Thanh Lữ, không phải khách sạn, không giống nhau. Huống chi, người đàn ông dưới lầu làm thủ tục cho tôi vào ở hiển nhiên không phải là người hiền lành, tôi chuẩn bị chờ ông chủ tỉnh rượu lại đi nói với ông ta chuyện đổi phòng, thoạt nhìn ông chủ say khướt kia dễ ở chung một chút.
Tôi đi tới trước cửa, giờ này khắc này, trên cửa căn phòng này treo một tấm bảng gỗ, trên đó viết: Đã trả tiền.
Cũng không phải đã trả tiền sao, nếu không là lúc trả tiền thấy nói đại khái không trả lại tiền, tôi vừa mới bảo hắn trả lại tiền rời đi.
Tôi dùng chìa khóa mở cửa, trong phòng ngược lại quét dọn sạch sẽ.
Vẫn là phong cách trang hoàng cổ xưa, bất quá mỗi loại đồ vật đều rất mới.
Tôi đặt vali xuống, định mở cửa sổ hít thở không khí, kết quả cửa sổ vừa mở ra liền thấy tên mặc áo T - shirt đen kia đứng ở trong sân loay hoay một con diều nhìn không cao.
Ta buông mắt nhìn hắn, hắn cũng vừa vặn ngửa đầu.
Tôi có một người bạn nhà văn, viết tiểu thuyết phạm tội, anh ta từng lôi kéo tôi giảng về tâm lý học phạm tội trong ba ngày.
Cách nghề như cách núi, tôi đối với tâm lý của người phạm tội cũng không cảm thấy hứng thú như vậy, lúc nghe tai trái đi vào tai phải đi ra, nhưng khi tôi đối diện với người này, luôn cảm thấy trong mắt hắn có dao găm, trong lòng có súng.
Nếu như trời sinh cuồng sát nhân có chỉ định tướng mạo tiêu chuẩn, vậy ta cảm thấy, nhất định là hắn như vậy.
Không phải nói bộ dạng hắn xấu xí hung tàn, rất nhiều tội phạm biếи ŧɦái vừa vặn bộ dạng không tệ. Chẳng qua quanh thân bọn họ đều tản ra một loại cảm giác quái dị, ngạo mạn tự phụ, trời sinh tính đa nghi.
Trông mặt mà bắt hình dong thì không thể, nhưng tôi cũng không phải là lính đánh thuê đạo đức. Tôi sẽ trông mặt mà bắt hình dong.
Tôi ghét hắn.