Mấy ngày nay, ta vẫn vì cái chết của hắn mà khổ não, nhân sinh lần đầu tiên cảm thấy mình có chút cằn cỗi, nghĩ không ra một cách chết nào.
Cho đến ngày hôm đó ở bờ biển, tôi mới bắt được một tia cảm hứng, lại đến tối nay, tôi dùng thời gian vài giờ, một hơi viết xong cảnh tượng hắn chết.
Lúc hắn chết, thân thể cũng không có vết thương, nhưng mà nước biển bên người lại bị nhiễm đỏ. Không ai biết máu này đến từ đâu, nó tựa như hoa bỉ ngạn nở trên đường Hoàng Tuyền, chỉ dẫn hắn đi đến một thế giới khác.
Khi đặt bút xuống, tôi còn đắm chìm trong nỗi bi ai dày nặng không thể bứt ra, vừa ngẩng đầu lên ánh mắt đối diện với ánh mặt trời chói mắt, lập tức bị bắt trở về thế giới hiện thực.
Ta dùng vài giây hồi hồn, nhìn thấy trong sân đã có người đang đi lại.
Chu Ánh lau bảng trực nhật rồi viết lại.
Lý Sùng ngồi xổm trên mặt đất mặt hướng vách tường ngâm thơ.
Từ Hòa đi tới, đá một cước vào mông Lý Sùng.
Ông chủ Trình ngáp một cái từ phòng đi ra, duỗi lưng nằm ở bên cạnh mèo.
Tôi không nhìn thấy Lăng Dã, đoán tên kia còn đang ngủ.
Giờ khắc này, tôi giống như được mở ra góc nhìn của Thượng Đế, đứng ở chỗ cao lấy thân phận người ngoài cuộc nhìn thế giới chậm chạp này. Ngủ say hết thảy tại thời khắc này lục tục tỉnh lại, một ngày mới chính thức bắt đầu. Tôi thích những buổi sáng như thế này, nó làm cho mọi thứ dường như tràn đầy hy vọng.
Cảm giác này thật tuyệt vời, khiến tôi cảm thấy thư giãn.
Vài phút sau, tôi nhìn thấy Lăng Dã từ bên ngoài trở về, anh ta vẫn mặc áo thun màu đen quần cộc hoa, trong ngực ôm một đám hoa.
Tôi nghe thấy Chu Ánh hỏi anh: "Sáng sớm đã đi đâu?
Lăng Dã không lập tức đáp lời, trước tiên nhìn về phía tôi, thấy tôi không hiểu ra sao.
Anh ta nói với tôi: "Không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút."
Chu Ánh cười hắn: "Đi cả đêm?
Hắn hướng về phía ta nhíu mày.
Hắn nhướng mày, lòng ta cũng run lên theo.
Giống như ngón tay Chu Ánh trêu chọc dây đàn guitar của cô. Tôi cảm thấy hơi khát nước, thu hồi tầm mắt, đứng dậy rót ly nước.
Một ly nước vào bụng, tôi tiếp tục đi rửa mặt.
Tất cả thu dọn xong xuôi, tôi đói bụng, chuẩn bị xuống lầu kiếm cơm ăn.
Tôi mở cửa phòng, trước tiên nghênh đón tôi vẫn là gió biển, gió sáng sớm cùng cảm giác ban đêm rất bất đồng, sạch sẽ trong suốt, còn mang theo mùi vị ánh mặt trời cùng hoa.
Nhưng khi ta một cước bước ra cửa phòng, cúi đầu nhìn thoáng qua cửa, lúc này mới phát hiện hương hoa đến từ nơi nào.
Trước cửa nhà tôi, đặt một bó hoa.
Hoa này tôi rất quen mắt, bởi vì mấy phút trước tôi vừa nhìn thấy Lăng Dã ôm chúng về.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là Lăng Dã đặt ở chỗ này, nhưng tôi không nghĩ ra hắn đang làm gì.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, con người tôi không thích động não nhất, ngoại trừ lúc viết sách, có thể cho đại não nghỉ ngơi thì để cho người ta nghỉ ngơi thật tốt.
Tôi coi như không nhìn thấy những bông hoa kia, đóng cửa rồi đi.
Thế nhưng, một cước giẫm lên bậc thang dưới lầu, ta lại đổi ý, xoay người chạy trở về, đem hoa đặt trở về phòng của ta.
Lăng Dã lòng mang ý xấu, điểm này không thể nghi ngờ.
Khi tôi cất hoa xong, xuống lầu lần nữa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lăng Dã ngồi trong sân.
Anh ấy, giống như ngày tôi mới đến, lười biếng dựa vào ghế nằm, với một cuốn sách mở che mặt, không biết