Chương 2: Thần thú

Ánh mắt của Mộ Thời Quang không khỏi rơi xuống lông mày của con nai sừng tấm, nơi đó có một phù văn màu bạc kỳ dị, rất đẹp nhưng lại nhàn nhạt tỏa ra một cỗ khí tức mạnh mẽ.

"Mày là....." Mộ Thời Quang , người vẫn còn ngấn lệ trên khóe mắt, bất giác hỏi.

Nó không vội trả lời mà bước qua suối con suối đi đến bên cô.

"Huyền Tinh tên ta là Huyền Tinh!"

"Huyền Tinh" Mộ Thời Quang lặp lại như thể bị mê hoặc, " mày có phải là thần thú không?" Cô hơi ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi.

Huyền Tinh rất cao, có lẽ cao hơn cả một người đàn ông trưởng thành, và Mộ Thời Quang phải ngước lên để nhìn thấy đôi mắt của nó.

"Thần thú? Không, ta là hồn thú" nó hạ thấp giọng nói, cúi người nhẹ nhàng liếʍ đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô.

Mộ Thời Quang đã nghe nói về linh thú, nhưng chúng đều là những tồn tại trong truyền thuyết hư vô nghe nói chỉ có Long Tùy Viễn trong đế quốc mới có may mắn ký khế ước với linh thú, còn cô thì chưa bao giờ nhìn thấy chúng.

"Mày có ở đây để cứu tao sao?" Mộ Thời Quang ngẩng đầu hỏi, trong lòng dịu dàng có chút chờ mong, nhưng làm cô càng thêm sợ hãi.

Cô sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi chính mình đã khổ luyện lâu như vậy, muốn thành công nhưng lại lui tới lui lui, cuối cùng vẫn là trở về điểm ban đầu.

"Ta có thể mang cô đi trốn ở một nơi không ai có thể tìm được cô" Huyền Tinh trầm giọng nói.

Đôi mắt của Mộ Thời Quang sáng lên, như thể chúng bùng phát ra hàng ngàn tia sáng, nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên cứng đờ. Sau khi liếʍ những giọt nước mắt trên mặt cô, con thú khổng lồ trước mặt cô liếʍ môi.

Linh thú rất lớn, đầu đương nhiên cũng không nhỏ, nhưng nó lại dùng lưỡi linh hoạt cạy môi của cô ra, cái đầu lưỡi dày chỉ nhô ra một đoạn nhỏ là có thể lấp đầy miệng của cô.

Thời Quang kinh hãi, và đột nhiên đẩy Huyền Tinh ra sau đó lùi về phía sau.

Huyền Tinh không tức giận, mà kiên định nhìn cô, với đôi mắt đẹp như thể có thể hút hồn người đi, "ta có thể giúp cô, vậy cô có thể cho ta cái gì?" Vừa nói, ánh mắt nó vừa quét qua thân thể trần trụi của Thời Quang.

Thời Quang sửng sốt, cô không nghĩ tới một con hồn thú sẽ nói những lời như vậy với con người, nó điên rồi,“Mày điên rồi……” Thời Quang liên tục lui về phía sau “Tao là người mà……” Thời Quang lùi lại liên tục, cô là con người, nhưng chỉ mới lùi lại được hai bước thì chân của cô ấy dường như đã bị đóng băng, và cô thậm chí còn không thể nhấc chúng lên.

Trong thời gian cô đang hoảng loạn Huyền Tinh chậm rãi bước đi hỏi: " Loài người nhỏ bé này có chuyện gì vậy? Nhiều thần thú ở nơi đây của chúng ta sẽ giam cầm con người như một nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© đó."

Huyền Tinh bước đến gần Thời Quang, Thời Quang đột nhiên mất trọng lực và bị một lực kỳ lạ từ từ nhấc bổng lên. Đầu của Huyền Tinh lại cuối xuống, liếʍ xuống cổ cô ấy từng chút một, và cuối cùng chạm đến ngực của Thời Quang.

"KHÔNG!" Thời Quang kinh hoàng hét lên, không, cô không cần sự giúp đỡ của nó, cô không cần nó! Cô lắc đầu thật mạnh, nhưng Huyền Tinh dường như không nghe thấy cũng như không để ý đến cô.

"Thật mềm mại và thơm tho" Huyền Tinh vừa liếʍ nó vừa nhỏ giọng nói, khó trách bọn họ lại thích giam cầm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© loài người đến vậy.

"Không mày cút đi! Biến đi!" Vốn tưởng là được cứu rỗi, nhưng không ngờ lại là ác ma! Thời Quang đưa tay nắm lấy đầu Huyền Tinh và đẩy mạnh, nhưng sức lực của cô không lay chuyển được Huyền Tinh chút nào.

Huyền Tinh như nếm được cái gì đó rất ngon miệng, không ngừng liếʍ láp bộ ngực của cô, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ đầṳ ѵú của cô.

"Yên tâm đi, trước khi tới đây ta đã hỏi qua rồi sẽ không làm hại cô đâu." Vừa nói, cái đầu rộng của nó vừa liếʍ vòng tròn trên bụng Thời Quang.

Với chuyển động của nó, cơ thể của Thời Quang trong không trung cũng được điều chỉnh.