“Jungkook!!!”
“Chú làm gì hét lên vậy?” Jungkook ngồi bên sofa ngơ ngác nhìn hắn. Cậu đang lo làm việc của cậu, nghe Kim Taehyung kêu lớn tên, hồn xém nữa lìa khỏi xác.
“Đi ra chỗ khác.” Hắn xua xua tay.
“Đi đâu? Giờ này khuya rồi, tự dưng bảo con đi.”
“Tránh đi đâu chút, ta cần phải bàn việc quan trọng với thư ký.”
Kim Taehyung trừng mắt với cậu. Cậu cũng không thể hiểu nổi người này. Nãy giờ cậu ngồi ở đây đâu có làm phiền gì đến hắn. Jungkook khó hiểu nhưng mà cũng đứng dậy đem chai sữa dưỡng đi vào phòng tắm. Cậu lầm bầm rủa người ngoài kia. Qua Mỹ rồi hắn thay đổi hoàn toàn luôn. Muốn làm gì thì làm hay sao?
“Tên thô lỗ, muốn mình đi thì nói một tiếng việc gì hét lớn thế.”
Kim Taehyung thấy cậu đi vào phòng tắm rồi thì yên tâm quay lại làm việc. Hắn đã cố gắng tập trung mà cậu ngồi bên sofa cứ thoa sữa miết. Không còn cách nào phải kêu cậu tránh mặt. Hắn nhìn vào webcam thấy cô thư ký đang tròn mắt nhìn hắn. Chắc hẳn vừa rồi hắn đã hét lớn lắm.
“Có chuyện gì?”
“À không có. Chỉ là Kim tổng anh ổn không? Hay là mai bàn việc tiếp cũng được.”
“Không sao. Làm cho xong đi.”
Jungkook đứng chờ trong phòng tắm đã lâu. Cậu đi qua đi lại, cũng hơn nửa tiếng rồi, chẳng lẽ bắt cậu ngủ trong này luôn sao. Jungkook quyết định hé cửa nhìn xem hắn đang làm gì. Cậu thấy hắn vừa bàn giao xong hết việc rồi tắt máy tính. Vậy là cậu được ra ngoài rồi đúng chứ?
“Chú khó hiểu thật đó. Giờ xong rồi. Con muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đến trường.”
Hắn không có động tĩnh gì, kéo chăn lên đắp trêи người rồi nằm xuống gối, chừa một khoảng trống bên cạnh.
“Con không muốn ngủ với chú đâu.”
“Tình huống bắt buộc.”
Jungkook nhìn xung quanh suy nghĩ. Khách sạn mà trường đặt khá bé. Chỉ có giường đủ cho hai người. Còn lại sofa cũng nhỏ, nằm ngủ chắc chắn không thoải mái.
“Chú nằm quay đầu lại đi.”
Cậu đi đến giật gối nằm của hắn rồi để xuống phía chân.
“Tại sao ta phải xuống dưới đó?”
“Nằm ngược đi. Con không quen ngủ với người lạ. Không nói nữa.”
Kim Taehyung cũng chẳng thèm cãi với cậu. Bây giờ mà bắt ép cậu quá cũng không hay lắm. Hắn chấp nhận quay đầu nằm ngược hướng. Kim Taehyung đi xuống tắt hết đèn, rồi leo lại lên giường. Trong bóng tối, hắn thấy Jungkook dường ngủ cố nhắm mắt để ngủ. Quả thật là cậu sợ. Dù vậy cũng chẳng phải là không có ánh sáng, rèm cửa sổ của khách sạn là một tắm vải ren trắng. Ánh đèn len lỏi hắt vào trong phòng ngay phía Jungkook nằm.
Giữa đêm Kim Taehyung bị một vật gì đó cứ đẩy vào mặt hắn. Hắn khó chịu mở mắt ra, thật sự ghét nhất là đang ngủ mà bị làm phiền. Hắn thấy mặt hắn đang ở gần với đùi của Jungkook. Con mẹ nó!! Quá đáng!! Nhóc con này ngủ cũng không yên, cậu đã nằm thấp xuống đầu trượt khỏi gối, chân đưa hẳn ra khỏi giường. Hèn gì mặt hắn gần với đùi cậu. Kim Taehyung bật dậy, liếc nhìn người đang ngủ ngon giấc chẳng biết gì. Hắn vốn định sẽ để cậu ở gần lâu thêm chút mới hành động nhưng mà thời khắc quý giá này. Thôi thì cứ thử một lần. Dù gì mục đích hắn đi cùng cậu cũng là vì việc này.
Từ lâu hắn luôn thấy cậu nhóc này vô cùng quen thuộc. Đã nghĩ đến một người nhưng không có cơ hội để xác nhận. Hắn quay đầu lại nằm xuống mặt đối mặt với cậu. Kim Taehyung đưa tay chạm vào mũi cậu. Hắn đang phân vân. Nếu như đây đúng là người đêm đó, vậy thì Seoul quá nhỏ bé. Nếu như chính là cậu, vậy thì tâm hắn sẽ rối như tơ vò.
Kim Taehyung nằm sát lại. Thường ngày hắn ở ngoài chinh phục biết bao người phụ nữ. Chưa từng có loại cảm giác hồi hộp xen lẫn hứng thú như lúc này. Hắn nhìn xuống môi cậu, thú thật thì hắn thích môi của Jungkook. Cậu rất chăm chú vào vẻ ngoài đến cả môi cũng thường dùng son dưỡng. Thế nên môi của con trai lại đỏ hồng, mềm mịn vậy. Cơ bản thì tính cách của Kim Taehyung thích là làm, hắn đâu có sợ ai. Hắn cuối đầu nhắm thẳng môi cậu mà hôn. Nhưng chỉ là một cái chạm vào giống y như lúc đó. Hắn mở to mắt, hơi thở cũng nhanh hơn. Là người này, chính là cậu!!
Hắn nghĩ rằng mình đủ tỉnh táo, chạm nhẹ một cái rồi thôi nhưng không ngờ môi cậu lại cứ hút hắn, không cách nào dứt ra được.
“Ư…” Jungkook đang ngủ say giấc lại cảm thấy có hơi thở nóng ấm gần sát mặt. Cậu khó chịu lấy tay vuốt mặt rồi chuyển người quay lưng với hắn. Kim Taehyung nhìn người trước mặt, hắn khẽ cười, lấy tay vẽ gì đó lên lưng cậu. Hắn nhìn người con trai này, trong ánh mắt ấm áp đầy mong chờ giống như nhìn một người mà mình đã đem lòng để ý suốt cả thời gian dài, bây giờ mới gặp lại.
Jeon Jungkook bị ánh sáng mặt trời làm cho thức giấc. Ai lại mở hết cả rèm cửa thế này? Cậu nhìn xung quanh không thấy Kim Taehyung đâu, vali của hắn cũng không còn. Chắc là đã đi rồi. Kì thật tối qua trong lúc ngủ say cậu cảm thấy Kim Taehyung vòng tay qua ôm lấy eo cậu. Hắn cọ mũi vào sau gáy của cậu rồi nói: “Jeon Jungkook, thật mong có thể dùng cả đời này để che chở cho em.” Xem ra chỉ là mơ thôi, phía bên chỗ hắn không còn hơi ấm giống như chưa từng có người ở đây.
Jungkook chuẩn bị xong mọi thứ để bắt đầu một ngày mới. Cũng may là hắn mở rèm cửa cậu mới thức giấc. Bằng không sẽ muộn giờ đến lớp. Jungkook soi gương, rất may không bị dị ứng nước hay thời tiết ở Mỹ, vẫn được trai lắm. Lại tình cờ thấy trêи bàn có thẻ ngân hàng và một tờ giấy ghi mật khẩu cùng lời nhắn.
“Con cầm lấy mà dùng, đây là thẻ quốc tế có thể sử dụng được ở nước ngoài. Không hiểu sao sang Mỹ lại đem theo tiền Hàn nữa.”
Đúng nhỉ, cậu chính là ỷ vào hắn cho nên không có đổi tiền trước. May mà hắn biết cậu chưa đổi, nếu không hôm nay sẽ chết đói mất. Jungkook hào hứng đi xuống sảnh tập trung. Không biết kẻ hào phóng như Kim Taehyung cho cậu bao nhiêu tiền. Cậu muốn gọi cho hắn nhưng không có ai bắt máy. Cũng đã đổi sim điện thoại, vẫn không gọi được. Mặc kệ, chắc là hắn đang trêи máy bay. Jungkook được xe của trường đến đón. Cậu đến Harvard đi tham quan, mở mang tầm mắt rất nhiều. Khuôn viên trường vô cùng hoành tráng, nhìn những sinh viên ở đây liền thấy được sự chênh lệch khá nhiều. Họ là những người vô cùng ưu tú, cậu nghĩ người chăm học trong này chỉ suốt ngày cúi đầu vào sách. Nhưng không, họ vẫn trò chuyện vui vẻ, hoà đồng, thân thiện. Rất cởi mở, tự tin giao tiếp. Có lẽ người phương tây là thế, họ không có ngại ngùng với người lạ, ngược lại rất chào đón bọn cậu.
Jungkook tham gia lớp của thầy Brian. Lần đầu tiên gặp người cậu ngưỡng mộ, phong thái nho nhã, những kiến thức mà thầy truyền đạt rất dễ hiểu, cậu cũng không phải người khó tiếp thu. Jungkook được thực hành vẽ. Nhưng lại không dùng bút chì vẽ trêи tờ giấy lớn như mọi khi. Thầy cho bọn cậu dùng sơn màu, cọ và dựng giá vẽ tranh lên để thực hành. Thầy nói muốn đến với kiến trúc, có cảm xúc đặc biệt với ngôi nhà. Hãy vẽ những bức tranh hạnh phúc, vẽ về ngôi nhà mà cậu cho rằng nếu được sống ở nơi đó một ngày thôi cũng thấy trọn vẹn.
Jungkook không thể làm được.
Thầy Brian có đi đến chỗ cậu, thật kì lạ. Cậu bé nhìn không lầm thì là một đại thiếu gia. Bên ngoài chăm chút từ quần áo đến làn da. Trông giống như có một cuộc sống đầy đủ, được cưng chiều. Thế nhưng không thể vẽ được một bức tranh hạnh phúc sao?
“Tại sao em cứ chần chừ vậy?”
“Em có thể vẽ thiết kế trêи giấy bằng bút chì, dùng thước đo khoảng cách, dùng mắt thẩm mỹ để đặt nội thất. Tuy nhiên chỉ để vẽ một khung cảnh ngôi nhà hạnh phúc bằng màu, thì em không có ý tưởng gì.”
“Hãy thử nghĩ về người nào đó mà em yêu thương và muốn ở cùng họ trong ngôi nhà của mình xem.”
“Không có ai cả. Người mà em thương nhất mãi về sau này cũng không thể ở cùng em.”
Hôm đó cậu đã nộp giấy trắng. Thầy Brian không giống những thầy cô khác. Thầy không đánh giá học trò qua thang điểm hay cố chạy theo thành tích. Thầy không có mắng cậu, ngược lại còn nói nếu như một ngày tìm được người có thể khiến cậu muốn ở cùng hãy vẽ một bức tranh, chụp lại và gửi cho thầy. Thầy đã đưa cho cậu danh thϊế͙p͙ trong đó có cả email. Thật tuyệt, tuy vậy rất xin lỗi, chắc là thầy sẽ thất vọng rồi.
Jungkook quay về khách sạn. Các bạn có rủ cậu cùng đi ăn chiều nhưng cậu không có hứng thú, đã từ chối. Cậu nghĩ nếu có Kim Taehyung đi cùng hay không cũng chả vấn đề, cái chính là cậu không muốn hoà nhập với ai cả. Nếu không có bọn Jimin thì giờ chắc cậu cũng chẳng có người bạn nào. Cậu quyết định sẽ xuống cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn sau đó về gọi video với bạn và Seyeon.
“Cái gì?” Cậu đưa thẻ cho người bán hàng thanh toán, điện thoại gửi đến tin nhắn. Đã rút 20 đô trong tài khoản số dư là 80 đô. Ơ hay cái tên chết giẫm Kim Taehyung. Hắn cho cậu thẻ quốc tế tưởng sao chỉ có mỗi 100 đô Mỹ thôi á.
Đồ keo kiệt!!
Jungkook tức giận quăng bịch đồ ăn lên bàn, lấy điện thoại muốn gọi chất vấn hắn. Nhưng mà vẫn không có ai bắt máy. Tên này đi đâu vậy, trời đã tối rồi mà vẫn không gọi được.
Jimin mở webcam đập vào mắt là khuôn mặt nhăn nhó xấu xí của Jungkook. Cậu phụt cười.
“Jungkook, mặt cậu xấu quá đi.”
“Có gì đáng cười sao?”
“Chuyện gì làm thiếu gia chúng tôi khó ở vậy?” Hoseok cũng tham gia vào khung chat.
“Tớ quên đổi tiền, Kim Taehyung biết nên đã đưa thẻ cho tớ dùng.”
“Thế tốt quá rồi con gì?”
“Tốt con khỉ, hắn cho có 100 đô thôi.”
Hoseok cùng Jimin không hẹn mà quay đầu nhìn đối mặt nhau qua hai khung chat. Giống như có tập trước vậy. Rồi hai người lại nhìn vào màn hình chỉ thẳng cậu cười không ngưng.
“Jungkook, thế cậu sang Mỹ liền biến thành trẻ cơ nhỡ, xài thẻ mà có mỗi 100 đô à.”
“Sang quá Jungkook.”
Rồi họ lại cười lớn. Mặt cậu lúc này đen hơn cả đít nồi.
“Thôi đừng chọc nó, cần anh gửi tiền vào thẻ cho em không?” Suga đã vào cuộc gọi từ lúc nào bây giờ mới lên tiếng.
“Có anh là tốt nhất. Nhưng mà ngày kia em sẽ bay qua Los Angeles hỏi tội hắn. Không cần gửi cho em đâu.”
“Còn hai người các cậu, tình bạn chấm dứt.”
Sau đó là một tràn năn nỉ cùng kêu la chứng minh tình bạn.
Jungkook tắt máy tính. Cũng đã khuya rồi nhưng mà không có ai gọi lại cho cậu. Chẳng biết Kim Taehyung làm gì bận như thế. Hay là hắn gặp vấn đề gì rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, đây là đất nước hắn lớn lên. Làm sao gặp chuyện gì được. Cậu muốn gọi cho Seyeon nhưng không biết sao lại tắt máy. Không gọi nữa. Dù sao thời gian cũng cách nhau khá nhiều. Chắc giờ vẫn còn trêи lớp học. Cậu vệ sinh cá nhân xong chỉ muốn lên giường ngủ.
Hôm qua còn có Kim Taehyung ở đây, dù suốt buổi toàn là cãi về chuyện chỗ ngủ và hắn đuổi cậu vào phòng tắm. Nhưng mà ở chỗ lạ thế này, có một người thân cũng tốt. Cậu bất giác giật mình với suy nghĩ vừa rồi. Tối qua còn nói không muốn cùng người lạ ngủ chung, vậy mà hôm nay thiếu hắn lại nghĩ hắn như người thân. Jungkook với tay lấy điện thoại, vẫn không có cuộc gọi nào. Cậu nhấn vào “Bố Kim” gọi cho hắn, giờ lại thuê bao luôn rồi. Trong lòng không có gì vui vẻ, cậu khoá điện thoại rồi đi ngủ.
…
Vậy là 2 ngày tham gia lớp học trôi qua nhanh chóng. Bữa cuối cùng gặp thầy Brian đã học thêm được về cách phối màu và về những chỗ đặt nội thất tốt cho căn nhà. Cậu cũng không hiểu tại sao thầy cứ chọn những bài học về màu sắc để dạy cho cậu. Jungkook hiện giờ đang thu dọn vali để ra sân bay. Sáng giờ lo đến lớp, về khách sạn thì gọi video với Seyeon. Hôm nay em ấy nói học một món bánh mới, đợi cậu về Hàn sẽ làm cho cậu ăn. Đôi lúc thấy cô bé thật tâm muốn lâu dài với cậu.
Jungkook chợt nhớ đến điện thoại, vì hôm qua bực dọc ai đó cậu đã khoá máy suốt cả ngày. Cậu đem điện thoại mở lên, chưa kịp nhìn đã thấy có hơn 100 cuộc gọi đến đều là từ “Bố Kim.” Nhanh tay ấn nút gọi lại cho hắn.
“Con làm gì khoá máy vậy?” Vừa gọi là có người bắt máy. Giọng rõ ràng khó chịu với cậu.
“Con quên không mở lên. Chú mới là người cần phải kiểm tra lại điện thoại đấy.”
“Ta có công việc không tiện nghe máy.”
“Chú giải thích với con làm gì?” Xem ra hắn đang bị giận dỗi. Có phải không?
“Con thấy thẻ của ta đưa chưa?”
“Còn có mặt mũi để hỏi câu này sao? Chú đúng là keo kiệt.”
“Không keo kiệt.”
“Keo kiệt.”
“Được rồi không cãi với con. Thu xếp vali đi, con bay đến đây 5 tiếng thôi. Ta sẽ đến sân bay đợi. Vậy nhé.”
Nói rồi hắn cúp máy. Ở bên kia có người tâm trạng rất tốt. Hắn không muốn cho cậu nhiều tiền, nhất định không có tiền thì sẽ dựa dẫm vào hắn, không dám cãi lời. Vậy mới tốt.
Máy bay hạ cánh an toàn. Vali cậu khá gọn không có phải đứng chờ lâu. Jungkook bước ra khỏi cổng liền nhìn thấy Kim Taehyung. Áo thun đen và quần dài đen trong đêm không làm hắn trở nên lu mờ, ngược lại rất nổi bật so với những người đi lại xung quanh quần áo màu sắc. Hắn vẫn rơi vào tầm mắt cậu đầu tiên. Kim Taehyung đứng dựa lưng vào cột chờ, không nhìn thấy cậu. Jungkook muốn hù doạ hắn. Cậu lén đi ở phía sau làm hắn giật mình. Ai ngờ vừa đến gần hắn đã quay người lại. Mặt đối mặt với nhau, cảm giác quen thuộc lại ùa đến.
“Không định lùi lại sao?” Jungkook nhìn xung quanh, có vài người chỉ vào cậu với hắn bàn tán. Cậu đỏ mặt lùi lại.
“Nếu như ta dễ bị tấn công từ sau lưng thế thì không ở đây với con rồi. Mau đi về.”
Jungkook không biết hắn rốt cuộc là gì. Cái gì hắn cũng giỏi, đến trực giác cũng đặc biệt nhạy cảm hơn người khác. Cậu ngồi vào trong xe ở ghế sau, còn Kim Taehyung lên trước ngồi cùng người lái xe.
“Chào em, tôi là Kim Namjoon.”
Người này theo cậu nhớ ông ngoại từng nhắc đến là anh trai của Kim Taehyung.
“Chào anh, thất lễ quá đây là lần đầu gặp mặt em không có nhận ra.” Sau hôm nghe ông ngoại nói cậu có lên mạng tìm Kim Namjoon. Mặc dù họ bằng tuổi nhưng Kim Taehyung sinh ra sau giờ với Namjoon. Phải nói Kim Taehyung bên ngoài đào hoa, dẻo miệng bao nhiêu thì Kim Namjoon ngược lại trầm tính, ít nói bấy nhiêu.
“Ta nhớ không lầm lần đầu tiên gặp ta, con nhìn như muốn xé ta ra thành trăm mảnh. Vậy mà mới gặp Namjoon liền xưng anh em.”
“Chứ gọi thế nào? Anh ấy chỉ lớn hơn con 10 tuổi.”
“Gọi bằng bác. Dù sao ta cũng là bố con.”
“Không gọi.”
“Thế gọi ta bằng anh luôn đi. Ta cũng lớn hơn con có 10 tuổi.”
“Chú…” Jungkook trước giờ chưa từng biết cảm giác nói chuyện không lại người khác. Cho đến khi gặp Kim Taehyung.
“Đừng chọc em ấy nữa. Em là bố thì chịu đi. Jungkook, có muốn về ở cùng nhà hay đến khách sạn?”
“Em sẽ ở khách sạn.” Nhất định không ở cùng chỗ với tên kia.
“Có tiền ở khách sạn sao?” Kim Taehyung quay đầu xuống sau nhìn cậu cười cười. Jungkook nhìn ra được vẻ mặt này của hắn chính là đang thách thức cùng với trêu chọc cậu. Thì ra hắn không cho cậu nhiều tiền là có tính trước. Ông trời ơi, tại sao cậu lại chấp nhận đi Mỹ cũng tên này chứ. Sai lầm!!
Hiện giờ là hình ảnh Jungkook đang lê tấm thân ngọc ngà vào nhà của Kim Taehyung. Không ngờ hắn ở đây có cơ ngơi hoành tráng lại tiện nghi thế này. Là một biệt thự trong khu cao cấp tại Los Angeles. Nghĩ mãi cũng không thể hiểu, người như hắn làm sao dọn về ở cùng mẹ rồi chấp nhận không mở chi nhánh ở Hàn mà lại làm cho ông ngoại. Đúng là yêu mù quáng mà.
“Em ở phòng kia nhé.” Kim Namjoon chỉ cậu căn phòng ở trêи tầng 1. Sau đó anh cũng đi lên trêи lầu. Kim Taehyung lại đứng ở phía sau khoanh tay nhìn cậu.
“Chú sao còn ở đây? Mau về phòng đi.”
“Thì phòng ta ở đây mà.” Hắn hất hất cằm về phía căn phòng trước mặt.
“Không phải nói đây là phòng của con sao?”
“Cũng là phòng của ta.” Nói rồi hắn nắm tay cậu kéo vào bên trong.
“Nhà chú hết phòng rồi à?”
“Không hết. Còn phòng trêи lầu.”
“Vậy con lên đó, chú ở phòng của chú đi.”
“Namjoon không thích ai lên lầu chỗ anh ấy ở đâu.”
Có vẻ vậy. Anh ấy cũng không có tỏ ra là không chào đón cậu nhưng mà vẫn có chút không thoải mái lắm. Jungkook nhìn thấy căn phòng này rộng rãi. Có cả sofa dài, lát cậu sẽ bắt hắn lên đó ngủ. Duy nhất chiếc giường Kingsize làm cậu thấy hơi choáng. Không nghĩ hắn thích ngủ giường lớn như thế.
“Một mình chú hồi trước ngủ trêи giường lớn vậy sao?”
“Đâu có, ngủ 2 người lận.”
“Ai chứ?” Nếu như 2 người thì vẫn còn rộng lắm.
“Tình nhân của ta.” Jungkook nghe hắn nói, nhìn thấy người kia ngồi lên giường gương mặt đểu cáng khi nhắc đến từ “tình nhân.”
“Bình thường nhu cầu của ta cũng rất cao. Chưa lấy vợ thì cũng cần có tình nhân chứ.”
“Chú nói chuyện nhu cầu với con làm gì?”
“Ta đang nói về việc có tình nhân. Con lại chỉ để ý mỗi chuyện nhu cầu à?”
Trong phút chốc, hắn thấy mặt Jungkook đỏ lên. Giống như sắp phát nổ.
End chap 8
Thật ác khi cho hai người này ở gần mà vẫn chưa có chuyện gì QUÁ giới hạn. Tui tức tui ghê:))))
Thích anh Kim mặc đồ đen như này lắm:((