Dường như trái múi giờ cho nên Kim Taehyung không thể ngủ ngon giấc được. Hắn chỉ vừa chợp mắt một chút đã tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ, hắn mệt mỏi ngồi dậy. Chỉ vừa giữa đêm thôi. Kim Taehyung xoay người căng vai, một năm gần đây hắn chẳng cảm thấy có gì thú vị trong cuộc sống cả. Nếu không muốn nói là tẻ nhạt. Chắc Ami đã ngủ rồi hắn cũng không muốn sang phòng đánh thức cô ấy. Kim Taehyung thay đồ muốn đi tìm món gì bỏ bụng.
Kim Taehyung đi dọc hành lang khách sạn, hắn chăm chú nhìn vào những bức tranh treo trêи tường. Kim Taehyung không mấy để ý đến mỹ thuật, việc đi vào bảo tàng ngắm tranh đối với hắn là nhàm chán. Thế nhưng những bức tranh này lại vô cùng thu hút hắn. Khi nhìn nó, hắn có cảm giác như ai đó luôn dõi theo từng bước chân của hắn. Cảm giác rất gần với người hoạ sĩ.
Kim Taehyung xoa trán, tự nhủ là do đã quá mệt nên đầu óc không được tỉnh táo. Hắn bấm thang máy đi xuống sảnh lớn. Lúc vừa đến đây do buồn ngủ nên hắn không để ý. Sảnh khách sạn có một bức tranh rất lớn, đặt ngay trêи vách tường phía thang bộ. Hắn đi đến đó nhìn ngắm bức tranh. Trêи tranh vẽ một người đàn ông tất cả từ mặt mũi đến cơ thể đều đen chỉ có một trái tim đỏ. Gã trong tranh cầm trêи tay mặt nạ bạc, che một nửa khuôn mặt, lộ ra một bên mắt đang khóc.
Hắn nhíu mày nhìn bức tranh, bỗng dưng có cảm giác ớn lạnh. Trong lòng bồn chồn không biết phải diễn tả như thế nào. Đến cơn đói cồn cào trong bụng cũng chẳng còn. Phía sau có tiếng bước chân, Kim Taehyung nhạy cảm quay đầu lại thấy quản lí khách sạn đang đi đến chỗ hắn.
“Ngài Kim, ngài có chuyện gì sao?” Người quản lí nhìn Kim Taehyung, hắn mới chợt nhận ra nãy giờ hắn đã đứng nhìn bức tranh gần nửa tiếng đồng hồ.
“À không. Có điều bức tranh này đẹp nhưng hình như không hợp để treo ở khách sạn. Nơi kinh doanh đúng chứ? Nó quá ảm đạm.” Kim Taehyung khoanh tay lại nhìn vào bức tranh.
“Chính vì nó ảm đạm nhưng quá đẹp cho nên tất cả những vị khách quý đến đây đều hỏi mua. Họ còn đấu giá bức tranh này với một con số không hề thấp.”
“Ai đã vẽ thế?” Kim Taehyung không mấy để tâm đến việc bức tranh nổi tiếng như thế nào. Hắn chỉ muốn biết là ai đã vẽ một tác phẩm khiến người xem nhìn vào đã thấy đau thương.
“Cậu ấy là hoạ sĩ kiêm vai trò thiết kế cho khách sạn của chúng tôi.” Người quản lí đi đến chỉ vào một góc nhỏ dưới bức tranh. “Chữ ký của cậu ấy “JK” còn có tên của bức tranh “The Truth Untold” nhưng tôi e là ngài không thể mua nó.”
Người quản lí ái ngại nhìn Kim Taehyung. Anh ta biết cậu trai hoạ sĩ kia đã từ chối rất nhiều lần về đề nghị mua bức tranh. Hiện tại việc nói trước với khách là sẽ không bán đã được ông chủ giao lại cho anh.Tránh phiền đến người kia.
“Tại sao không thể?” Trong giây lát anh thấy khoé môi Kim Taehyung giật giật như đắc ý. Không còn vẻ suy tư như lúc đầu nữa.
“Cậu ấy tuyên bố sẽ không bao giờ bán. Cậu ấy nói bức tranh này vẽ lên để những người làm chuyện tội lỗi nhìn vào đều sẽ thấy bản thân trong đó, cảm thấy hổ thẹn. Cho nên không bán với bất cứ giá nào.”
Kim Taehyung nghe xong câu nói khuôn mặt hắn liền đanh lại. Hắn nhướng mày nhìn người quản lí. “Ý cậu ta không phải thế đâu.”
Hắn để lại một câu nói đầy ẩn ý rồi rời đi. Người quản lí nhìn hắn rồi lại nhìn bức tranh. Quả đúng là người hoạ sĩ dặn anh nói như thế với khách hàng. Còn ý nghĩa thật sự mà cậu ấy muốn truyền đạt thì anh không biết. Có điều Kim Taehyung là người đầu tiên phản bác.
…
Kang Seungho và Jeon Jungkook hẹn nhau cùng mặc áo thun trắng. Cho dù thời tiết se lạnh nhưng đến công viên vận động nhiều một lúc sẽ nóng. Họ đến nhà hàng dùng bữa sáng, Mike đã thức dậy còn sớm hơn anh và cậu. Thằng bé rất hào hứng còn mang theo balo hình voi con. Jeon Jungkook làm vài động tác quen thuộc như đem balo đến kiểm tra xem còn thiếu thứ gì.
“Hình như còn thiếu bình nước đấy” Jungkook ngước nhìn Mike.
“Anh Seungho nói khi đến Disneyland có nhiều đồ uống ngon. Anh Seungho và em sẽ uống đá xay.” Mike chạy đến bên cạnh Seungho. Anh thuận tay bế thằng bé lên.
“Hay quá ha. Không khéo lại viêm họng đấy.” Jungkook cằn nhằn thế nhưng lại kéo khoá balo cầm trêи tay. Seungho phì cười, anh biết Jungkook cũng thích uống đồ lạnh.
“Mike chào ba mẹ chưa?”
“Dạ rồi. Ba mẹ còn bận trong bếp, mình mau đi thôi. Không mẹ lại nói em phiền các anh.”
Kang Seungho đem hai chân Mike kẹp vào cổ, bế cậu nhóc ngồi trêи vai. Jeon Jungkook vừa vào cổng liền chạy đến quầy lưu niệm, cậu định sẽ mua cài chuột cho cả ba nhưng Mike lắc tay. Cậu bé tháo cài Mickey trêи tóc cậu, chỉ tay vào cài tai thỏ màu tím nói Jungkook cài cái này mới hợp.
Jungkook híp mắt cười rồi cũng nghe theo lời Mike. Kì lạ là cậu chưa bao giờ nghĩ mình đủ kiên trì và nhẫn nại giữ một đứa trẻ. Thế nhưng từ ngày gặp Mike, cậu mới biết bản thân hoá ra lại rất cưng chiều trẻ con. Muốn cái gì cậu cũng đáp ứng. Lại rất nhỏ nhẹ dạy dỗ.
Kang Seungho thật sự đem lại cảm giác đàn ông gia đình. Anh ấy dốc hết sức chạy nhảy chơi đùa cùng với Mike. Họ mua vé vào cổng lại nhanh chân đi đến những toà lâu đài tí hon, ngồi trêи thuyền cho Mike xem các nhân vật hoạt hình ca hát. Mike đòi đi tàu lượn siêu tốc, Jungkook nói không được cho nên cậu nhóc xụ mặt buồn bã, kéo tay Seungho đi trước để Jungkook ở lại. Seungho ngoảnh đầu nhìn cậu, anh đành dắt Mike đi đến khu tàu lượn trước đã, dù gì thằng bé cũng không được chơi.
Sau khi nhìn thấy tàu lượn quá cao Mike liền ôm Jungkook xin lỗi vì dỗi cậu. Thằng bé đáng yêu như thế làm sao nỡ giận chứ. Chơi được một lúc thấy thấm mệt. Seungho đề nghị vào quán ăn trưa, nghỉ ngơi. Mike đi ở giữa, một tay cầm tay Jungkook, một tay nắm tay Seungho. Quả thật như một gia đình hạnh phúc.
…
“Anh, khu đất chúng ta dự định đầu tư là ở phía sau Disneyland. Nơi đó đang huy hoạch, có ý kiến đề xuất làm chuỗi khách sạn để du khách vừa có thể đến tham quan vừa nghỉ chân. Dù sao Disneyland là công viên giải trí nổi tiếng, ai cũng đều đổ xô đến đây. Từ thành phố lái xe tới nơi cũng hơn nửa tiếng. Khách có chỗ nghỉ ngơi sẽ thuận tiện hơn.”
Jung Ami ngồi bên cạnh phân tích chiến lược cho Kim Taehyung. Hiện tại xe đang di chuyển vào khu giải trí. Đây là nhà đầu tư đầu tiên trong ngày mời hắn đến tham quan. Kim Taehyung cũng chưa mấy hài lòng, vốn dĩ hắn biết Disneyland nổi danh nhưng danh tiếng của công ty hắn đã có đẳng cấp riêng, không đầu tư ở những nơi xa thành phố.
Nhân viên mở cửa xe cho hắn. Kim Taehyung và Jung Ami liền được mời lên văn phòng chính của chủ tịch. Hắn nhìn dòng người đông đúc đến tham quan không hiểu rốt cuộc sao phải dắt những đứa trẻ đến khu vui chơi. Nên cho chúng đọc nhiều sách và học kỹ năng sống mới hợp lí.
…
Kang Seungho đưa Jungkook và Mike đi bắn súng. Họ chơi rất vui, Jungkook đặc biết thích trò này. Bắn súng vô cùng chính xác còn được nhận phần thưởng Mike đã chọn thỏ bông lớn cho cậu. Jungkook ôm thỏ bông đi bên cạnh Seungho đang cõng Mike đến một quầy nước. Cậu muốn dùng dâu đá xay còn Mike và Seungho lại chọn cookie. Sở dĩ môi cậu đã hồng lại còn dùng dâu có siro nên ngày càng ửng đỏ. Seungho nhìn môi cậu cố tình nói một câu.
“Anh thèm ăn dâu quá.”
“Môi anh Jungkook giống như trái dâu vậy.” Mike chỉ chỉ môi cậu. Thật sự nhóc con không hiểu ý của Seungho nhưng cậu hiểu. Jungkook đỏ hết cả hai tai, cậu che che tai, đánh vào người Seungho rồi quay đi.
Disneyland chia ra rất nhiều khu. Khi đã vào khu vực trò chơi liền cách khá xa với khu ăn uống. Họ tìm một chỗ ngồi nghỉ chân để dùng thức uống, Mike muốn uống hết trước khi tan đá. Seungho để Mike ngồi trêи chân, Jungkook ở bên cạnh xem điện thoại. Cũng gần đến chiều rồi, hôm nay sẽ có một biểu diễu hành và nhạc nước.
“Hình như sắp mưa rồi Jungkook.” Seungho nhìn lên bầu trời mây đen đang kéo đến. Jungkook chau mày, đến đây không được xem diễu hành và nhạc nước thật sự rất tiếc. Hôm nay cũng không có đem dù theo.
Seungho vừa nói xong là trời đổ mưa. Jungkook nhanh chóng kéo hai người kia ngồi nép vào mái hiên. Dạo này thời tiết đã se lạnh còn hay có mưa phùn. Ngồi một lúc sẽ tạnh. Nhưng mà nơi trú mưa nhỏ thế này lúc sau mưa tạt vào người Mike chắc chắn ngày mai sẽ cảm mất.
Jungkook nhìn dòng người chạy náo loạn tìm chỗ trú mưa cậu sốt ruột. Chắc cơn mưa sẽ dai dẳng, ngày càng nặng hạt dần. Mike rất dễ bị cảm lạnh. Hôm nay ỷ y không đem theo áo khoác cho cậu bé.
“Chỗ này cũng gần xe. Anh chạy ra lấy áo khoác và dù trong cốp đem đến cho Mike.” Seungho quay sang nói với cậu.
“Như thế anh sẽ ướt mất.” Jungkook lắc đầu lại cảm nhận bé con trong tay đang rung lên.
“Không sao. Em ở đây chờ anh nhé.”
Seungho nhìn thấy tình hình không ổn liền gấp rút che đầu chạy qua màn mưa.
Jungkook lo lắng nhìn theo bóng lưng anh. Ngày trước cậu nghĩ Seungho là cậu ấm, chỉ biết xài tiền phung phí. Không ngờ có ngày nhìn thấy anh ấy vì một cậu bé đang lạnh lại không suy nghĩ đội mưa chạy đi tìm áo khoác. Đôi khi vì cách sống mà quên anh ấy cũng là một cảnh sát, so với mưa gió chắc hẳn đã từng trải qua nhiều chuyện xả thân. Jungkook mỉm cười, đem Mike ôm chặt vào lòng sưởi ấm.
…
Kim Taehyung cùng Jung Ami bước ra từ văn phòng. Ở trong cách âm cho nên hắn không biết ngoài trời đang đổ mưa. Kim Taehyung nhíu mày nhìn đồng hồ, cũng gần đến giờ gặp đối tác tiếp theo. Mưa lớn thế này xe đưa đón cũng khó mà đi vào đây. Hắn rất ghét trễ hẹn.
“Anh Kim, đi hướng này.” Nhân viên đem dù che cho hắn và Ami.
Kim Taehyung đi vào nơi đỗ xe, hắn đứng trêи bậc thềm chờ lái xe đến. Jung Ami hôm nay mặc một chiếc đầm mỏng, cô đưa tay ôm vào người xoa xoa cho cơ thể ấm lên. Hắn quay sang nhìn cô rồi nhanh tay cởϊ áσ vest khoác lên vai Ami. Jung Ami cúi đầu, hai má đã phớt hồng. Cô đưa tay vén lọn tóc, đứng nép vào người hắn.
Kim Taehyung nghe tiếng người chạy đến gần chỗ hắn đứng. Hắn nhìn thấy một người đàn ông mở cốp xe lấy dù che mưa rồi kéo áo khoác vội vã đóng cốp xe quay về hướng khu vui chơi. Hắn chau mày nhìn thấy hình ảnh người này vô cùng quen thuộc.
“Em đứng đợi xe rồi đến chỗ hẹn trước. Bàn bạc với đối tác những gì chúng ta đã tính. Anh còn có việc sẽ đến sau.”
Hắn nói nhanh rồi bật dù chạy đi theo người đàn ông đó. Jung Ami ngỡ ngàng không biết Kim Taehyung lại có dự định gì. Cô không có dù không thể chạy theo hắn được. Vả lại còn có cuộc hẹn đang chờ.
…
Kang Seungho che dù vừa chạy vừa cố gắng giữ áo khoác không dính nước mưa. Chạy đến nơi đã nhanh chóng đem áo khoác mặc cho Mike. Nhóc con bé nhỏ lọt thỏm vào trong áo. Anh gấp dù đặt bên chân, bây giờ mới có thể thở đều. Đoạn đường xa hơn anh nghĩ lại còn chạy trong màn mưa. Cả người anh đã ướt hết. Jungkook chậc lưỡi, ôm Mike trong lòng đem khăn giấy nhướng người lau mặt cho Seungho.
“Khăn giấy ở đâu vậy em?” Seungho ngồi thẳng người. Anh không có ý định chặn cậu lại tự làm mà để Jungkook chăm sóc.
“Vừa nãy thấy Mike bị tạt mưa, chị kia có cho em khăn giấy. Đã đội mưa đi rồi.” Jungkook lại lấy khăn giấy lau người cho anh.
“Mike ổn không? Hay hết mưa chúng ta về nhé?” Seungho ôm mặt Mike cưng nựng.
“Em không sao. Nhưng về cũng được, anh Seungho ướt hết rồi.”
Mike chu chu môi có vẻ miễn cưỡng nhìn anh. Seungho bật cười xoa đầu cậu bé. Ba mẹ Mike không có thời gian suốt ngày bận rộn với nhà hàng, Mike lại là con một ở nhà không có ai chơi. Anh hiểu nhóc con hôm nay lần đầu đi Disneyland rất hy vọng có thể xem diễu hành.
“Lát anh sẽ vào nhà vệ sinh sấy đồ. Một chút là khô thôi mà.”
Jungkook cũng hiểu ý anh muốn cho Mike chơi vui hết ngày hôm nay. Cậu không nói gì chỉ chăm chú lau người cho Seungho
Họ quây quần như một gia đình chăm sóc che chở cho nhau. Tất cả cử chỉ ôn nhu của cậu trai đều thu vào ánh mắt người đàn ông đang đứng ở mái hiên đối diện. Kim Taehyung mím môi, nhìn Jeon Jungkook một tay vòng qua ôm lấy đứa trẻ, một tay vươn ra đem khăn giấy lau người cho tên kia. Xung quanh hắn toàn là âm khí, u ám mùi chết chóc, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào cậu. Chân mày rậm của hắn cau lại, Kim Taehyung ngửa mặt ghiến chặt răng.
Hạnh phúc quá nhỉ?
Ngày trước Jeon Jungkook có thế nào vẫn chạy về phía hắn. Cậu ta dám rời đi lại còn đem bi thương gửi vào bức tranh, để lại tất cả mọi thứ cho hắn. Ai cho Jeon Jungkook cái quyền từ bỏ tình cảm mà cậu ta dành cho hắn. Từ bao giờ Jeon Jungkook tự cho mình là tài giỏi đủ mạnh mẽ chống chọi lại cuộc đời mà không cần hắn. Hiện giờ hắn rất muốn đem cậu trai kia kéo đi, hỏi tội cậu ta dám rời xa hắn.
Có gan đi thì đừng để hắn gặp lại!!!
Điện thoại đổ chuông, Kim Taehyung nhíu mày nhìn vào màn hình. Thấy dãy số quen gọi đến. Hắn nghe máy.
“Anh, bao giờ anh tới?” Có lẽ Jung Ami đã đến chỗ hẹn ngồi chờ hắn.
“Em thay mặt anh giải quyết. Đừng gọi cho anh nữa.” Kim Taehyung gằn giọng rồi lạnh nhạt tắt máy.
Nghe giọng Kim Taehyung cô liền biết hắn đang có chuyện không vui. Giọng nói đã trầm thấp như đang kìm nén điều gì. Đây là lần đầu tiên Kim Taehyung bỏ công việc của hắn, còn có chuyện gì quan trọng hơn hay sao? Jung Ami ngồi một mình trong phòng hẹn, tâm trạng cô đang vô cùng rối bời.
Kim Taehyung nhìn điện thoại, hắn không chần chừ bấm nhanh số máy.
“Chào ngài Kim. Có gì cần tôi giúp sao?”
Bên đầu dây là giọng đàn ông người Mỹ.
“Sắp xếp một cuộc hẹn cho tôi với cậu hoạ sĩ chỗ ông.” Kim Taehyung nhếch mép nhìn về hướng cậu bé trong tay Jungkook.
“Nói với cậu ấy, Kim Taehyung đang tìm.”
End chap 29