Chương 11: Bắt giữ

Kim Taehyung lướt mắt về phía cặp đôi đang ôm ấp nhau. Cô gái thì tỏ vẻ yếu đuối cứ làm như là mình vừa trải qua uất hận, tủi nhục. Còn chàng trai thì một mực nâng niu, an ủi, dỗ dành. Làm ơn đi, đừng làm mấy cái hành động sến sẫm đó với hắn. Hắn nuốt trôi không nổi đâu. Kim Taehyung thừa biết Seyeon có vấn đề nên mới gọi hắn đến. Hắn không hề bất ngờ khi Jeon Jungkook cũng được gọi đến đây. Hắn chỉ ngạc nhiên về sự ngu ngốc của Park Seyeon mà thôi. Loại phụ nữ này vốn chỉ là một hạt cát trêи sa mạc, nếu nói để hắn phải dè chừng thì con bé này chỉ cần hắn nhắn nhíu mày cũng đủ làm Seyeon biến mất khỏi cuộc đời Jeon Jungkook.

Phụ nữ thông minh sẽ không bày trò với đàn ông từng trải!!! Chắc là hắn phải dạy cho con bé này biết, nó còn non nớt lắm.

Vừa nãy chính Park Seyeon bảo hắn ra ngoài trước đi. Cô sẽ chạy theo sau, giả vờ rằng mình bị hắn ức hϊế͙p͙. Sau đó Jungkook sẽ giận dữ với hắn, tránh xa hắn ra. Cho cậu ta mất hết cơ hội, rồi cô sẽ đá Jungkook với lí do: “Bố của anh làm nhục em, em không thể cùng anh.” Thế là xong, hắn và cô sẽ có một buổi hẹn hò riêng tư.

Con bé này giả ngu hay sao thế? Kim Taehyung gật gù giống như tán thành theo ý của Seyeon khiến cô vui mừng ôm lấy hắn. Hắn cũng làm theo tất cả và hiện giờ đang phải chứng kiến cảnh tượng ngôn tình này đây.

“Jungkook, về nhà thôi. Ở đây hết vui rồi.” Kim Taehyung bỏ tay vào túi quần, vẫn đứng nhìn cậu.

“Ông cút đi. Đồ cầm thú. Đừng bao giờ tìm đến làm phiền chúng tôi nữa.”

Hắn nhíu mày, nặng lời quá đó Jeon Jungkook. Kim Taehyung là người thù dai, hắn không có tỏ ra mình đang giận dữ ngay lúc này, mà để từng câu cậu nói trong lòng. Vẫn điềm tĩnh, tuy vậy sự điềm tĩnh của hắn chỉ là biển lặng trước khi bão đến mà thôi. Hắn nhìn Jungkook thật lâu không có động tĩnh gì, Park Seyeon liếc mắt với hắn, ý muốn bảo sao hắn chưa rời đi theo đúng như kế hoạch của cô. Lầm rồi, Kim Taehyung phải là người làm chủ cuộc chơi. Trước nay chưa ai có bản lĩnh bắt buộc hắn làm gì mà hắn không thích.

Kim Taehyung đưa mắt về nhìn về hướng cuối con đường, ở đó có một chiếc xe màu đen đã chờ rất lâu. Có 3 người đàn ông bặm trợn, khắp người đều chằng chịt những vết sẹo, có người còn xăm kín cả lưng. Họ trong không phải người đàng hoàng, trông như côn đồ mà Jungkook vẫn thường hay gặp khi đến những hộp đêm. Kiểu cách rất giống bọn bảo kê khu vực làm ăn của nhà Jimin.

“Anh Kim, muốn sao đây?”

“Tặng con bé đó cho các anh. Chúc vui vẻ.” Hắn vừa đi đến chỗ Jungkook vừa nói với bọn họ. Hắn đưa tay kéo Jungkook đứng dậy. “Còn con, chơi vui rồi thì về thôi.”

Jungkook vùng vẫy với hắn. Thường ngày Kim Taehyung rất dịu dàng, chưa từng siết chặt cách tay cậu thế này. Rất đau, hắn như muốn bẻ gãy xương cậu. Jungkook cũng chẳng phải người yếu đuối thế những dưới lực của Taehyung cậu không thể vùng ra được.

“Ông muốn làm gì em ấy. Làm ơn, tha cho Seyeon đi. Là tôi kiếm chuyện với ông trước.” Cậu đánh mạnh vào người hắn cố gắng thoát ra. Nhìn thấy Seyeon ở phía sau gào khóc, cô bé bị 3 người đàn ông kia lôi đi về hướng xe của họ. Tiếng khóc thảm thiết của cô khiến một người trong đám khó chịu, hắn không nương tay tát vào mặt cô bé.

“Cứu em với Jungkook.”

“Nếu ông không bỏ tôi ra. Tôi sẽ thù ông suốt đời này.”

Kim Taehyung dừng lại. Hắn nhìn cậu, Jungkook bỗng thấy một luồng sát khí lạnh lẽo chạy dọc sóng lưng. Sống đến tận giờ phút này, cậu chưa từng thấy ai có thể thay đổi tâm trạng nhanh chóng như hắn. Nhưng cậu mặc kệ, khu nhà của Seyeon đều là những hộ có người phải đi làm ngay cả ba mẹ cô bé cũng thế. Giờ này vẫn chưa có ai tan ca cả. Nếu cậu không liều mạng cứu cô bé, có thể cậu sẽ hối hận cả cuộc đời.

“Lôi con nhỏ đến đây.” Hắn ra lệnh cho bọn người kia đưa Seyeon đến trước mặt cậu. Nhìn cô nàng bé bỏng của cậu, mỗi ngày Seyeon đều cười đùa, làm những món bánh chờ gặp cậu sẽ cho cậu thử. Cô bé ngây thơ, đáng yêu đến mức cậu đã từng muốn thử nghiêm túc với cô. Giờ đây ở trước mặc cậu là hình ảnh Seyeon bị lôi kéo đến trầy hết cả đầu gối, khoé môi cô rách chảy máu vì cái tát vừa rồi. Jungkook đau lòng, rất muốn hỏi Kim Taehyung rốt cuộc hắn còn tính người không.

Kim Taehyung buông cậu ra, hắn ngồi xuống nâng mặt Seyeon lên. Trong ánh mắt là sự khinh bỉ.

“Kể lại tất cả những gì mà cô vừa nói với tôi ở trêи xe cho cậu ấy nghe.”

Kim Taehyung bóp mạnh cằm của Seyeon.

“Nói!!”

Seyeon đau đớn nhìn hắn. Đây mới thật sự là bộ mặt của Kim Taehyung sao? Hắn chính là ác quỷ, người đàn ông bình thường sao có thể đối xử với phụ nữ nhẫn tâm như thế? Seyeon nức nở nhìn Jungkook, cô biết nếu bây giờ không đem mọi chuyện thành thật kể ra, hắn sẽ gϊếŧ cô mất.

“Jungkook, em xin lỗi.”

“Seyeon, không cần vì sợ hắn mà phải nói đâu.”

“Không phải. Ngay từ đầu em đã lợi dụng anh. Bọn bạn trong trường cá cược em phải cua được anh thì em sẽ có được số tiền lớn. Em muốn gả vào gia đình giàu có, cả đời không cần cố gắng. Ở hôn lễ, gặp bố anh, em thật sự muốn tiếp cận ông ấy cho nên mới giả vờ bị gã. Hôm nay em gọi ông ấy và anh đến. Em muốn anh chứng kiến em cùng với bố anh có gian tình, anh sẽ từ bỏ cơ hội. Em kể cho ông ấy nghe chuyện ở khách sạn, anh đã kêu tên…”

“Câm miệng.” Kim Taehyung chặn cô ta lại. Không muốn Seyeon đem chuyện đó nói ở trước mặt mọi người. Hắn biết cậu sẽ xấu hổ.

“Xin lỗi Jungkook, là em đã xúc phạm anh. Là em đã bày ra hết những trò này.” Seyeon không dám nhìn mặt Jungkook lúc này. Cô nàng hiện giờ chỉ cảm thấy lo sợ bởi nếu cậu biết hết sự thật. Sẽ không ai cứu được cô.

Jeon Jungkook ù tai, cậu nhắm mắt cảm thấy xung quanh im lặng, giống như không còn ai ở quanh đây nữa. Cậu vừa nghe câu chuyện gì thế này? Park Seyeon, cô bạn gái nhỏ bé, yếu đuối của cậu. Cô ta bày ra hết tất cả mọi chuyện. Những gì cô ta suy nghĩ cậu không thể nào đoán ra được. Ngay cả lúc này, khi đã chứng kiến và nghe chính miệng cô ta thú nhận, cậu vẫn còn mơ hồ không dám tin. Nếu như có bất kì ai nhìn thấy Park Seyeon cũng đều sẽ muốn che chở cho cô ấy. Tại sao vậy? Jeon Jungkook không hề nghi ngờ bởi vì từ trước đến nay, Park Seyeon chưa từng đòi hỏi cậu phải tặng quà gì cho cô ấy. Chưa từng bắt cậu dẫn đi ăn những nhà hàng sang trọng, du lịch trêи du thuyền thương gia. Cô ấy luôn dịu dàng, ở nhà chờ cậu đến sẽ nấu ăn cho cậu, kể về chuyện trêи trường và ấm ức với cậu khi có ai đó muốn bắt nạt cô ấy.

Kim Taehyung chưa chịu dừng lại ở đó, hắn đứng lên, lấy trong túi áo ra khăn tay rồi lau bàn tay mà hắn vừa chạm vào cằm của Seyeon. Giống như động đến thứ gì rất bẩn thỉu. Hắn liếc mắt với một tên trong đám kia, gã nhanh chóng lấy trong túi ra chiếc điện thoại, bật đoạn clip rồi đem đến đưa cho Jungkook xem.

Trong clip là cảnh Park Seyeon cùng với đám bạn của cô đang dồn một cô bé khác vào góc tường trong một con hẻm vắng. Họ dùng dây trói tay cô bé, Seyeon chỉ đứng ở một bên mỉm cười hứng thú với cảnh tưởng đó. Seyeon giơ tay ra lệnh cho một con bé khác đưa cô chai nước. Cô bước đến bên chỗ cô bé đang ngồi khóc nức nở, van xin họ tha. Seyeon đổ hết nước lên đầu cô bé, cô nàng bình thản ngồi xuống giống y như cách mà Kim Taehyung đã ngồi nhìn cô, ép cô khai hết với cậu. Dùng chai nước đánh liên hồi lên đầu cô bé kia.

“Con chó, hôm nay mày ở trêи lớp dám báo với giáo viên bọn tao quay bài. Lúc mày oan oan cái mõm của mày lên mách lẻo, sao không nghĩ đến cảnh này.”

“Lúc cô kêu tên cậu, cô đã biết rồi. Cậu còn quăng tờ phao lên chỗ mình. Mình là lớp trưởng, không có quay bài. Đó lại là kì thi kiểm tra rất quan trọng, tại sao mình phải nhận tội giúp cậu?”

“Mày sợ bị đình chỉ hạ hạnh kiểm chứ không sợ tao đập mày?”

“Seyeon à, mình xin lỗi, đừng đánh mình nữa. Về nhà mình không dám mặc áo cọc tay, mình đau lắm cũng không dám nhờ mẹ thoa thuốc. Mình xin cậu.”

“Bà mẹ lao công của mày đấy à. Hai mẹ con mày đều nhiều chuyện như nhau. Hôm trước bả còn nói lại với thầy là thấy tao hút thuốc. Hay là hôm nay tao dồn lại đánh cho mày một trận, để xem bả còn nhận ra con gái bả không?”

Jungkook thấy bọn con gái phía sau cầm những cây gậy gỗ đi đến. Cậu tránh mặt, không muốn xem tiếp nữa. Không nghĩ chỉ vì những chuyện như này mà Seyeon lại đánh người khác. Cô bé kia không hề làm chuyện gì sai cả.

“Về chưa?” Hắn hỏi Jungkook. Không còn đủ kiên nhẫn ở lại đây thêm giây nào nữa. Jeon Jungkook gật đầu quay đi, cậu không còn gì muốn nói với Park Seyeon nữa. Thà là cô ấy thể hiện cho cậu thấy cô là người như thế ngay từ đầu, giống như những cô bạn gái trước đây. Có qua có lại. Đằng này lại là một cô bé đáng yêu mà sao bây giờ cậu mới biết chỉ là vẻ ngoài thôi. Cô ta cũng giống như mẹ cậu, bên ngoài xởi lởi, ngọt ngào, nhưng trong đầu lúc nào cũng toan tính.

“Chú, đừng để bọn người kia làm nhục cô ta. Con không muốn chú làm những chuyện như thế.” Jungkook bỗng nhiên quay lại nói với hắn. Cậu chợt nhớ, mẹ của Seyeon vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện bởi vì làm việc lao lực. Không muốn bà ấy nhìn thấy con gái mình trở nên điên loạn sau khi bị những người kia sỉ nhục.

“Dằn mặt nó thôi.” Hắn chiều ý cậu. Chỉ cần Jungkook nghe lời hắn là được rồi.

Kim Taehyung ngồi trêи xe cùng với Jungkook, không gian vô cùng im lặng, cả hai không nói với ai câu nào cả. Jungkook vẫn nhìn ra ngoài đường phố, thơ thẫn. Cậu rốt cuộc phải trải qua những lừa dối đến bao giờ nữa. Mặc dù Seyeon chưa làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu nhưng lại làm cậu thêm một lần nữa không muốn đặt niềm tin vào phụ nữ. Bọn họ đều đáng sợ như thế.

Xe vừa dừng trước cửa nhà, Jeon Jungkook vội chạy xuống, cậu lên phòng khoá cửa lại. Không muốn đối mặt với Kim Taehyung lúc này. Cơ mà hắn đâu có ý muốn buông tha cho cậu. Vừa nãy cậu nói hắn là đồ cầm thú, hắn vẫn còn ghim trong lòng và còn chuyện ở khách sạn. Hắn quyết định không bắt cậu mở cửa phòng, mà dùng chìa khoá tự ý mở ra. Jeon Jungkook đang ngồi trêи giường, cúi gầm mặt. Cậu cũng biết hắn sẽ tìm đến đây. Kim Taehyung mà không đến bắt bẻ cậu thì trời sẽ sập xuống.

“Sao? Có muốn nói gì với ta không?”

Jungkook im lặng không lên tiếng. Cậu không biết nên nói gì lúc này. Vừa nãy Seyeon chưa nói hết nhưng cậu biết cô ta đã nói với Taehyung rằng trong lúc cậu ân ái với cô ta đã kêu tên của hắn. Bây giờ chỉ ước có cái hố chôn cậu xuống.

“Con không nói ta sẽ ngồi ở đây chờ.”

“Xin lỗi.”

“Chỉ xin lỗi thôi à?”

Kim Taehyung ngồi ở trêи giường đối diện với cậu. Ánh mắt nhìn xoáy vào tận trong lòng. Nhìn rõ ra được sự thật mà Jungkook không muốn chấp nhận. Cậu cũng nhìn lại hắn, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Jungkook hiểu tình cảm này không nên có, nếu cả xã hội biết được sẽ kinh tởm cậu. Hắn là bố dượng của cậu nhưng cậu lại có tình ý với hắn. Cậu chưa từng biết mình còn có thêm cả cảm xúc này cho đến khi gặp hắn. Tình cảm dành cho người cùng giới này là chuyện điên rồ nhất mà cậu phải trải qua. Jeon Jungkook không biết trong lòng Taehyung có bao nhiêu đắn đo nhưng còn cậu để phải thừa nhận chuyện này thôi thà đem cậu gϊếŧ chết đi.

Kim Taehyung nhìn thấy nước mắt cậu lưng tròng, dường như chuyện cậu phải thừa nhận có tình cảm với hắn là điều vô cùng tủi nhục.

“Nếu con không muốn nói thì thôi vậy.”

Hắn thở dài đầy thất vọng, đứng lên, muốn rời khỏi phòng cậu.

“Kim Taehyung, tôi biết mình đã trở thành thể loại gì rồi. Tôi biết mình ở bên cạnh người con gái khác cũng nhớ đến chú. Tôi đang kinh tởm bản thân lắm.”

Jungkook chưa từng cảm thấy khó khăn đến như vậy. Cậu bật khóc trước mặt hắn. Nếu như hắn không phải là bố dượng của cậu. Vậy có phải tốt hơn hay không?

Nhìn thấy cậu trai nhỏ bé ôm mặt ngồi khóc hắn vô cùng đau lòng, rất muốn đem người đó ôm vào. Chỉ là cậu biết cậu có tình cảm nhưng cho dù gϊếŧ Jeon Jungkook thì cậu cũng không bao giờ chấp nhận. Thôi thì cứ để mọi chuyện giống như lúc đầu. Jeon Jungkook khác hắn, cậu ấy không phải người muốn làm gì thì làm. Cậu ấy cũng có những nỗi sợ.

“Đừng khóc nữa. Nếu thấy quá khó khăn vậy thì đem mọi chuyện quên hết đi.”

Hắn không có dỗ dành cậu ngược lại bảo cậu đem hết mọi chuyện quên đi. Nếu như lúc đó hắn có thể kiên nhẫn đi đến ôm lấy cậu, biết đâu cậu sẽ thử một lần sai phạm cùng hắn. Nhưng hắn đã bỏ đi. Đó chính là Kim Taehyung, hắn cho người khác biết hắn có tình cảm với họ. Nhưng nếu mọi chuyện xảy ra không giống như ý hắn, hắn sẽ dẹp bỏ hết. Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Còn người bị hắn làm cho rung động thì khổ sở quanh quẩn trong mớ tình cảm rối ren với hắn. Nếu người đó tiến 1 bước, hắn sẽ tiến 99 bước, chỉ cần nắm một bên tay hắn, hắn sẽ nâng cả thế giới bằng tay còn lại. Còn nếu họ lùi 1 bước, hắn sẽ mãi mãi biến mất. Kim Taehyung hiểu hắn chưa bao giờ thất bại khi chinh phục ai cả. Hắn nhắm mục tiêu rồi, cho dù có bắt người ta quên đi cũng không cách nào quên được hắn. Tên xấu xa.

Bằng chứng là cả một tuần qua sau buổi nói chuyện đó. Hắn quay lại như lúc đầu gặp cậu. Vẫn như không có gì, hỏi thăm rất bình thường nhưng cậu cố tìm mãi trong mắt hắn một tia rung động cũng chẳng còn. Hắn thật sự đem tình cảm với cậu vứt hết đi. Jeon Jungkook rất hiểu hắn, hắn chưa bao giờ để cậu nhìn ra được tâm tư. Có thể 1 giây trước hắn rất yêu thương nhưng 1 giây sau đã nguội lạnh. Hắn thay đổi tâm trạng rất nhanh cũng là người biết cách khống chế cảm xúc.



Lee Dahye đang ngồi trong phòng khách nhà của bố bà ta. Dạo gần đây bà ta để ý thấy Kim Taehyung và Jeon Jungkook có rất nhiều điểm kì lạ. Kim Taehyung thì không nói đến bởi vì bà chưa bao giờ nhìn thấu được lòng hắn. Còn Jeon Jungkook, chỉ cần nhìn thấy thằng nhóc ngồi trong phòng ăn, đối diện với Kim Taehyung, cái cách nó nhìn hắn cũng đủ khiến cho bà nhận ra được điều gì đó. Giống như Jungkook nói, Lee Dahye là người nếu biết được có người phản bội bà ta sẽ gϊếŧ ngay lập tức. Cho nên nếu cậu còn sống đến hôm nay chắc chắn Kim Taehyung đã giữ bí mật rất kỹ.

“Có chuyện gì muốn nói sao?”

Lee Mansik nhìn thấy con gái vẻ mặt không mấy vui vẻ cũng có phần lo lắng.

“Thằng Jungkook có vài điểm kì lạ.”

“Làm sao?”

“Nó nhìn Taehyung rất khác. Con cảm thấy nó có gì đó với anh ấy.”

Lee Mansik vừa rót trà vừa nghe cô con gái nói những câu quá hoang đường cũng phải bật cười: “Bố đã bảo con thế nào? Cho dù có kết hôn với nó thì cũng không được đem lòng yêu, ghen tuông mù quáng. Lần đầu gặp Kim Taehyung ta đã luôn nhắc nhở con, người này tài gỏi nhưng khác với ba của Jungkook. Nó điềm tĩnh trước mọi việc, không ai biết được tâm ý nó.”

“Con không có yêu Kim Taehyung nhưng nếu thằng Jungkook có ý muốn phản, con sẽ gϊếŧ nó.”

“Sao ngày nó còn bé, bố kêu con vứt nó đi thì không chịu giờ muốn gϊếŧ?”

“Đừng làm ra chuyện ngu ngốc. Chúng ta cần đầu óc của Taehyung và Jungkook, cũng cần mạng để thay thế. Con quên rằng gia đình mình thế nào rồi sao? Bây giờ lại đi sợ một thằng ranh con. Dẹp mấy suy nghĩ vớ vẫn đó đi.”

Lee Dahye quay về nhà trong lòng vô cùng ấm ức. Nếu bố đã ra lệnh không được động vào nó thì bà ta cũng không dám mạo hiểm. Nhưng Jeon Jungkook hiện giờ vẫn đang là cái gai trong mắt của bà. Thằng nhóc phiền phức!! Tại sao năm đó không vứt nó đi?



Jeon Jungkook vừa bước ra khỏi nhà của Jimin. Bọn họ tụ tập lên kế hoạch cho chuyến du lịch. Nếu như kỳ nghỉ hè này mà cứ ở nhà, suốt ngày nhìn thấy Kim Taehyung thì không tốt chút nào cả. Cậu muốn đi đâu đó thư giãn đầu óc.

“Cậu chủ, hình như có xe chạy theo chúng ta.” Lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, lo lắng nói với cậu.

Jeon Jungkook ngước mắt nhìn lên thì chiếc xe kia quẹo sang bên trái: “Chắc chỉ là tình cờ thôi.”

Con đường về đến khu nhà của Jungkook khá vắng vẻ. Bởi vì đây là khu cao cấp chỉ những hộ gia đình ở chứ không có hàng quán nào cả. Xe chạy đi được một lúc thì ngay ngã tư có một chiếc lao thẳng về phía xe của cậu. Chặn trước đầu xe. Jungkook nhìn ra được đó là chiếc lúc nãy vẫn cứ chạy theo đuôi của mình. Cậu ra lệnh cho lái xe xuống kiểm tra. Còn trong này đã nhấc điện thoại gọi cho Jimin.

“Jimin, có người theo dõi tớ. Bảng số xe 12가 9896. Đang ở ngã tư đường vào nhà tớ.

“Ở yên trêи xe, tớ kêu người đến.”

Jungkook tắt máy. Có một người đàn ông mặc áo vest đen đi ra. Gã bỏ qua người lái xe của cậu. Bước đến cửa xe phía cậu ngồi, gã tỉ mỉ đeo găng tay vào rồi mới gõ cửa xe cậu. Jungkook không mở, cậu có ngu mới đưa đầu ra. Chỉ là không biết bọn này rốt cuộc muốn làm gì.

Gã ta không có biểu hiện gấp gáp, gã đi đến chỗ lái xe của cậu. Lấy trong túi quần một con dao, đưa thẳng lên cổ của lái xe. Jungkook trong lòng vô cùng lo sợ, tên kia lại chỉ mũi dao về phía cậu đang ngồi. Gã có thể nhìn thấy cậu, vẫy vẫy con dao ra lệnh cho Jungkook phải bước xuống xe. Gã ấn mạnh con dao lên cổ, cậu thấy có một chút máu rỉ ra nhưng vẫn chưa cắt cổ anh ta. Jungkook hoảng sợ mở cửa bước ra, chưa kịp nói chuyện hay hỏi có việc gì thì một tên ở phía sau đưa súng lên đầu cậu. Gã đó đã ở sau xe cậu từ lúc nào mà cậu chẳng hay biết.

“Câm miệng. Đi theo tao.”

Cậu run rẩy bước theo họ. Chỉ mong hiện giờ đừng có ai gọi đến nếu không điện thoại trong túi sẽ bị vứt đi. Có khi không ai tìm được cậu. Jungkook nhìn bọn người này vô cùng lạ, chưa từng nhìn thấy họ bao giờ. Tất cả đều mặc suit đen. Tên kia vẫn còn kề dao lên cổ của lái xe nhà cậu. Gã ép anh vào lại trong xe của cậu. Sau đó quay về ngồi lên ghế lái, gã ấn phanh tông thẳng vào chiếc xe rồi quay đầu xe chạy đi. Jungkook chỉ kịp nhìn thấy lái xe gục xuống, máu chảy khắp người anh ta, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

“Tại sao gϊếŧ anh ấy?” Anh ấy chỉ làm công ăn lương thôi. Đã theo cậu suốt mấy năm nay.

“Nó đã biết quá nhiều chuyện.”

End chap 11