Sau khi Tạ Lê nói xong thì không nhìn họ nữa, trực tiếp vào phòng bệnh.
Còn ba anh em Lâm Dịch Hoàn thì ngây ra ở hành lang tòa nhà cấp cứu của bệnh viện.
Gió lạnh thổi vù vù qua người họ.
Ba anh em cũng thấy lạnh buốt trong lòng.
Không biết hóa đá bao lâu, Cam Thanh Ngôn đột nhiên sâu kín nói một câu: "Cậu đúng là quạ đen mà, Lâm tiểu béo."
Lâm tiểu béo là biệt danh của Lâm Dịch Hoàn, từ nhỏ đến lớn đều bị mấy người bạn thân này gọi như vậy, cũng là cái tên mà Lâm Dịch Hoàn không thích nghe nhất.
Nhưng lúc này anh không để ý đến, sự ăn ý nhiều năm của những người bạn thân khiến anh liên tưởng đến câu "em dâu" mà mình đã nói trước cửa trường tiểu học Đinh Thủy.
Anh giơ tay lên, muốn tát mạnh vào mặt mình một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, chỉ véo nhẹ vào khuôn mặt béo của mình: "...!Tôi nào biết là hôm nay miệng mình lại như được khai quang vậy."
Thái Diễm do dự, "Anh Lê sẽ không đùa giỡn với chúng ta chứ?"
"Cậu thấy anh ấy giống như đang đùa giỡn không?" Cam Thanh Ngôn quay đầu hỏi.
Lâm Dịch Hoàn phụ họa: "Hôm nay anh Lê không bình thường, đừng nói là đùa giỡn, cho dù là trẻ con thì anh ấy cũng chẳng thèm để ý đến ai——Diễm à cậu quên rồi sao, lúc đầu chúng ta quen nhau không phải là vì không chịu được cái vẻ kiêu ngạo của anh ấy, muốn tìm người trị anh ấy, kết quả còn bị anh ấy trị ngược lại sao——anh ấy đã bao giờ quan tâm đến người khác như hôm nay chưa?"
"Vậy thì, có vẻ như thực sự là em dâu rồi?"
"......"
"......"
"Haiz."
Ba anh em tâm trạng phức tạp, đứng ở hành lang bệnh viện như bị phạt, từng người thở dài đáp lại nhau.
"Sao lại ra ngoài một chuyến mà còn có thể làm bản thân trở nên cong queo thế này?" Lâm Dịch Hoàn nghi ngờ, "Có phải là tên nhóc bên trong đó dụ dỗ anh Lê không?"
Cam Thanh Ngôn liếc anh, "Cậu không nghe anh Lê nói sao, "đang theo đuổi", thì hiện tại vẫn chưa theo đuổi được."
"Cũng có thể là cố ý làm ra vẻ không quan tâm." Chàng béo lẩm bẩm.
Thái Diễm suy nghĩ một chút, "Tôi không nghĩ vậy, trông giống một chàng trai khá sạch sẽ."
"Biết đâu trong lòng lại chứa đầy ý xấu?" Lâm Dịch Hoàn vẫn không từ bỏ.
Cam Thanh Ngôn: "Đừng có lo chuyện bao đồng nữa, cậu không nghe anh ấy nói trước khi vào là gì sao——để anh Lê nghe thấy thì lại tát cậu.”
Lâm Dịch Hoàn rụt cổ lại, không nói gì nữa.
Im lặng một lúc, Thái Diễm là người đầu tiên hoàn hồn, anh chậm rãi cau mày, "Nếu như nhà anh Lê biết chuyện này, thì có đồng ý không?"
Lâm Dịch Hoàn suy nghĩ một chút, giật mình, "Đừng nói bậy, chuyện còn chưa chắc chắn, anh Lê có thể chỉ đùa giỡn thôi, sao lại liên quan đến gia đình."
"Nếu thực sự dễ dàng như vậy thì anh ấy đã không giới thiệu với chúng ta rồi.
Cậu tưởng ai cũng giống cậu sao, thích làm những chuyện tổn hại đến đức hạnh như ong bướm trêu hoa ghẹo nguyệt à?" Cam Thanh Ngôn nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Mặc dù hai người trong nhà anh ấy không quản anh ấy nhiều, nhưng chuyện lớn như vậy thì e rằng không dễ giải quyết."
Thái Diễm hỏi: "Vậy thì chúng ta phải làm sao?"
Cam Thanh Ngôn nói: "Còn có thể làm sao nữa, giả vờ không biết đi.
Chuyện này thối trong bụng, đừng ai nhắc đến nữa."
Thái Diễm gật đầu, Lâm Dịch Hoàn cau mày nhăn nhó, không nói gì cũng không lên tiếng.
Cam Thanh Ngôn liếc anh, "Cậu muốn làm người mách lẻo sao?"
Lâm Dịch Hoàn hoàn hồn, tức giận nói: "Ai mách lẻo thì là cháu trai!"
"Ừm, cậu nói đấy."
"Chính là tiểu gia nói đấy!"
"......”
Tất nhiên Tạ Lê không biết ba anh em ở bên ngoài phòng bệnh chỉ thiếu mỗi việc quỳ xuống thề với trời.
Lúc này trong phòng truyền dịch của bệnh viện, hắn đang đứng bên cạnh Úc Duệ, rũ mắt nhìn y tá khử trùng mu bàn tay cho Úc Duệ, tiêm kim.
Chiếc kim dài và lạnh lẽo cắ.m vào tĩnh mạch xanh nhạt dưới lớp da trắng lạnh một cách im lặng, Tạ Lê cau mày nhìn xuống, cảm thấy mũi kim này còn đau hơn cả cú đánh mà hắn đỡ thay cho Úc Duệ ở tầng hai khu phố cũ tuần trước.
Đợi y tá dặn dò vài câu rồi rời đi, Tạ Lê vẫn còn nhìn chằm chằm vào chiếc kim tiêm được cố định bằng băng keo y tế màu trắng trên mu bàn tay Úc Duệ.
Úc Duệ được truyền thuốc một lúc, cuối cùng cũng dần có chút tinh thần.
Cậu quay đầu từ chỗ tựa đầu ghế, lúc mở mắt ra thì thấy Tạ Lê cau mày ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào bình truyền dịch của cậu.
Biểu cảm còn có chút nghiêm túc.
Không hiểu sao Úc Duệ lại hơi muốn cười.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hôm nay Tạ Lê vốn là đi tụ tập với bạn, bị chuyện của cậu và Úc Lê làm cho rối tung lên, cậu thực sự hơi áy náy.
Úc Duệ há miệng, giọng nói khô khốc, "Bản kiểm điểm hiện ở nhà tôi, tối nay tôi sẽ đưa cho cậu."
Tạ Lê phản ứng một lúc mới nhớ ra chuyện bản kiểm điểm 5000 chữ này.
Đôi mày vốn đã cau có của hắn lập tức nhíu chặt hơn: "Cậu đừng nói với tôi là sáng nay cậu sốt đến mức này mà vẫn viết xong bản kiểm điểm đó đấy nhé?"
Úc Duệ giải thích: "Ngày mai tôi có công việc gia sư bán thời gian, không có thời gian viết."
"Vậy thì đừng viết." Giọng Tạ Lê trầm xuống.
Úc Duệ cũng hơi cau mày, nghiêm túc phản bác: "Bản kiểm điểm của thứ Hai không thể có vấn đề nữa.
Dù cho thành tích của cậu có tốt đến đâu, nếu không để cho nhà trường giữ một chút danh dự, thầy Điền cũng không thể bảo vệ cậu - nếu có một vết nhơ trong hồ sơ, nó sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời cậu.”
"......”
Úc Duệ trông rất nghiêm túc, còn cố tình lạnh lùng căng khuôn mặt nhỏ đẹp trai, đôi mắt trong veo nhìn lên——Tạ Lê tức giận đầy bụng cũng không nỡ trút lên người cậu.
"Cậu viết xong trong một buổi sáng?"
"Ừm." Cơn sốt cao khiến cho khuôn mặt vốn trắng trẻo của cậu lúc này ửng hồng, "Bài tập tôi cũng đã làm xong gần hết rồi."
Tạ Lê: "."
Nghe có vẻ còn hơi tự hào.
Tạ Lê tính toán thời gian, cau mày: "Vậy thì cậu đã ăn trưa chưa?"
Úc Duệ im lặng mấy giây, đáp trả hắn bằng một ánh mắt đầy vẻ bối rối "bây giờ là mấy giờ".
"Bữa, sáng, thì sao?"
"…………"
Lần này Úc Duệ dứt khoát nhìn sang chỗ khác, coi như không nghe thấy.
Tạ Lê tức đến mức suýt ngất xỉu.
Hít một hơi thật sâu, Tạ Lê ngẩng đầu kiểm tra lượng dung dịch còn lại trong bình truyền dịch của Úc Duệ.
Dựa trên thời gian sử dụng và tỷ lệ khối lượng xấp xỉ trước đó, hắn ước tính thời gian còn lại, sau đó hắn trầm mặt đứng dậy.
"Tôi đi mua cháo cho cậu, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."
"Không cần..."
"Nếu có chuyện gấp, thì ngoài cửa có ba người bạn của tôi ở đó, cậu tìm bọn họ cũng được."
"......"
Úc Duệ nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Tạ Lê, sự bất lực đặc biệt khi đang ốm khiến cậu do dự, nhưng vẫn không kiên quyết ngăn cản.
Cậu gật đầu.
Tạ Lê mở cửa bước ra khỏi phòng bệnh, thấy Lâm Dịch Hoàn và hai người kia vẫn đờ đẫn đứng ở hành lang.
Bốn mắt nhìn nhau, ba người đều có vẻ muốn nói mà không dám nói.
Tạ Lê bình tĩnh hơn nhiều so với họ.
"Tôi đi mua cháo cho cậu ấy."
Lâm Dịch Hoàn vô thức gật đầu, nhưng gật đến một nửa thì dừng lại, giọng nói đột nhiên cao lên, "Anh Lê, sao cậu ta còn sai anh làm chuyện này nữa? Đây là coi anh là cái gì!"
Tạ Lê dừng lại, quay đầu, cau mày hỏi: "Hay là cậu đi?"
Lâm Dịch Hoàn nghẹn lời.
Tạ Lê quay người định đi, Lâm Dịch Hoàn hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, "Anh Lê, tôi đi cùng anh."
Đối diện bệnh viện có một cửa hàng cháo theo chuỗi, Tạ Lê chỉ đơn giản mua một ít đồ ăn cho bệnh nhân, không nhờ Lâm Dịch Hoàn giúp đỡ, tự mình xách về bệnh viện.
Lâm Dịch Hoàn suy nghĩ một lúc, định nói gì đó nhưng đều không mở miệng, thấy vào bệnh viện rồi, sắp đến tòa nhà cấp cứu, anh ta cuối cùng cũng cắn răng, bước nhanh đến bên Tạ Lê——
"Anh Lê, anh nghe tôi nói này, theo đuổi người khác không thể như anh vậy được, như vậy là chiều chuộng người ta quá!"
"......!Cậu chỉ muốn nói thế thôi sao?" Tạ Lê liếc anh ta.
"Đúng, đúng vậy." Lâm Dịch Hoàn tưởng hắn không tin, vỗ ngực, "Thật đấy, về phương diện này tôi có kinh nghiệm, anh tin tôi đi! Về lâu về dài, cho dù có thực sự theo đuổi được, thì cậu ta cũng sẽ cưỡi lên đầu anh!"
Tạ Lê lười để ý đến anh ta, khinh thường cười một tiếng.
"Tôi vui lòng.
Cậu ấy cưỡi ở đâu cũng được.”.