Chương 52: Học võ

Dùng bữa trưa xong, ta lại cùng Nam Cung Ngự Thiên tới điểm tụ tập. Tuy tiểu Phật tử ta khi còn ở Ly Hận Thiên mỗi ngày ngủ sớm, dậy sớm, hàng ngày cũng cùng mọi người tu tâm niệm Phật, nhưng những thứ như tập võ ta thật sự chưa có làm qua bao giờ. Lúc trước thấy mấy người ở trên đài đánh võ qua lại, ta cảm thấy không thoải mái. Hơi nhíu mi, ta sợ ta học không được, cũng không biết Nam Cung Ngự Thiên sẽ làm gì với ta nữa.

Nghỉ trưa xong xuôi, Nam Cung Ngự Thiên lười biếng đưa ta ra bên hồ, sau đó nói: “Ngươi chắc cũng biết khinh công chứ?”

Ta gật đầu, Nam Cung Ngự Thiên cười cười, chỉ vào mặt hồ kia, “Vậy ngươi nhảy qua mặt hồ này, qua bên kia hái một đóa hoa trên đỉnh núi cho ta“.

Ta có chút hoang mang, nhưng cũng không nói gì, làm y như vậy rồi hái đóa hoa màu tím nhỏ đưa cho hắn.

Nam Cung Ngự Thiên kéo ta lại gần, đem hoa nhỏ kia cài vào tóc ta.

“Tiểu đồ nhi của ta thì không thể bị bại dưới tay đệ tử khác“.

Ta nghe xong, không biết làm sao tự dưng nói lời thề với hắn: “Ngươi yên tâm, chắc chắn sẽ không đâu“.

Hắn cười cười, “Tốt lắm!”

Dứt lời, hắn lấy ra từ phía sau một viên nhỏ bằng bạc đưa cho ta.

“Thử cái này xem“.

Ta nhận lấy, nhìn vào hoa văn tỉ mỉ được khắc trên viên bạc này, nhìn qua thấy rất tinh xảo, nhưng ta không biết nó dùng để làm gì. Ta lại nhìn thêm mấy lần nữa mới phát hiện có một khe hở nhỏ xung quanh, hình như tách ra thì có thể mở được. Vì thế ta xoay xoay thử, quả nhiên từ bên trong vọt ra một roi bạc nhỏ.

“Roi bạc này vừa thuận tiện lại dùng rất tốt, sau này ta sẽ dạy ngươi cách dùng“. Nam Cung Ngự Thiên vuốt cẳm gật gật đầu, lại cầm lấy roi bạc, sau đó tiến lên phía trước múa một bộ công phu.

Bộ công phu này ta xem không hiểu lắm, nhưng nhìn cũng biết là rất lợi hại, bởi vì nhìn các đường múa rất đẹp, lúc hắn múa, lá cây xung quanh đều nhẹ nhàng chuyển động theo, trên mặt hồ cũng gợn gợn sóng. Động tác của Nam Cung Ngự Thiên càng lúc càng nhanh hơn, lá cây kia dường như cũng sắp bị bứt xuống, không gian uốn lượn. Lúc hắn thu tay lại, trên hồ xuất hiện một đám bọt nước vọt lên, sau đó lại trút xuống như mưa.

Nam Cung Ngự Thiên đứng trong màn mưa phùn, xung quanh là sương mù, hắn nhìn về ta rồi cười.

“Tiểu đồ nhi, bộ tiên pháp này gọi là “Sương động”, có phải nhìn rất đẹp mắt không?”

Ta gật gật đầu tiến tới chỗ hắn, “Ngươi muốn dạy ta cái này hả?”

“Tất nhiên“.

“Vậy khi nào chúng ta bắt đọc học?”

Ài... Ta chưa từng học công phu dưới trần gian, nhất định phải học để về biểu diễn cho nhóm tiểu Phật tử khác xem, chắc chắn sẽ khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.

Nam Cung Ngự Thiên cười, đưa roi bạc vào tay ta, cũng không nói cho ta biết chiêu thức.

“Hiện giờ ngươi vẫn chưa đủ nội lực, còn phải tu dưỡng nội lực thêm nữa mới có thể học được“.

Nói xong, Nam Cung Ngự Thiên liền đưa ta tới giữa Ngự Thiên các. Ngự Thiên các có năm tầng, mỗi tầng lại có tác dụng riêng. Tác dụng cụ thể như thế nào thì Nam Cung Ngự Thiên vẫn chưa nói với ta, chỉ trực tiếp đưa ta tới tầng ba. Tầng ba không có cái gì cả, trống rỗng. Nhìn quanh không thấy gì ngoài mấy căn phòng, có điều xung quanh đều tỏa hương, khiến cho cơ thể và tinh thần của người ta đều thư sướиɠ (thư thái, dễ chịu).

“Nơi này dùng hương gì thế? Ngửi thật dễ chịu...” Ta hỏi.

Ai ngờ Nam Cung Ngự Thiên trợn mắt nhìn ta, “Hương này chính là của quý đó, có thể giúp chuyện tu luyện tăng lên một nửa, nói chung không thể nói cho ngươi“.

Ta hừ một tiếng, nói vài câu khích hắn “Không nói thì thôi, có gì đặc biệt chứ, cứ ra vẻ thần bí lắm vậy!”

Nam Cung Ngự Thiên vẫn không bị “mắc câu”, không đáp lại ta, còn kéo ta ngồi xuống khoanh chân lại.

“Bây giờ nghe lời ta chuyên tâm tu luyện nội lực, ngày mai ngươi cứ ở đây luyện tập, đúng bốn mươi chín ngày sau ta se tới kiểm tra, nếu ta thấy ổn rồi thì sẽ dạy ngươi tiếp“.

Ta bĩu môi, hơi bị xem thường ta rồi đấy! Tiểu Phật tử ta đây giỏi nhất là chuyện ngồi tu luyện. Cái gì mà bốn mươi chín ngày chứ, hừ, cho ta không ăn không uống chỉ ngồi tu luyện cũng không thành vấn đề.

Vì thế bắt đầu từ lúc đấy, ta liền ngoan ngoãn đi theo Nam Cung Ngự Thiên, tiếp tục luyện nội lực.