“Ngươi là ai?” Lạc Trần chậm rãi đứng lên, trong bóng đêm tựa vào giường nhìn ta.
Tuy âm thanh cực khẽ, nhưng cũng khiến ta luống cuống. Dù sao để người phàm thấy được cũng không phải chuyện tốt, ta hít một hơi, đang nghĩ đến
chuyện phải làm phép khiến hắn quên chuyện này đi thì câu nói tiếp đó
của Lạc Trần khiến ta lưỡng lự.
“Ta nhận ra ngươi“. Lạc Trần thản nhiên nói, giọng điệu không ôn hòa cho lắm, tựa như đang nói chuyện với một người bạn cũ.
Ta sửng sốt hồi lâu, nhất thời không biết nên đáp lời hắn như thế nào.
Lúc này lại nghe thấy Lạc Trần nói: “Ngươi đi theo ta cũng lâu rồi, rốt cuộc ngươi là ai? Trốn ở chỗ nào?”
Ta chống đầu, thở dài một tiếng rồi hạ quyết tâm nói: “Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi ngàn vạn lần không được nói ra ngoài“.
Giọng nói Lạc Trần có chút ý cười: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không nói ra“.
Ta hừ khẽ: “Ngươi mà nói ra thì ta sẽ xóa sạch trí nhớ của ngươi, làm cho ngươi đờ đẫn luôn“.
Lạc Trần nhẹ nhàng nở nụ cười, ta liền bịt miệng của hắn, khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Không được cười. Nhỡ người khác nghe thấy thì sao?”
Lạc Trần gật gật đầu, ta mới buông hắn ra: “Ta chính là hạt bồ đề trong túi hương của ngươi“.
“Hóa ra là hạt bồ đề“. Âm thanh nói chuyện của hắn cũng nhẹ đi: “Hèn chi, ta có cảm giác có ai đó bên người nhưng không tìm ra được“.
“Ta không thể tùy tiện hiện thân trước mặt người phàm” Ta rầu rĩ nói.
Lạc Trần nằm sấp người xuống, “Cũng kỳ thật, sao ngay cả nàng ta cũng không biết chuyện này. Vậy người xuống trần gian đi theo nàng ta để làm gì?”
(“nàng ta” là chỉ Tương Tư)
“Ta tới đây còn không phải là để....” Ta dừng một chút, trong chốc lát nhận thấy nói ra chuyện này chỉ sợ
không phải việc tốt, thế nhưng rất muốn bọn họ sớm thành nhân duyên,
chắc nói ra không có chuyện gì đâu. “Còn không phải là vì giúp ngươi
nhanh chóng thành nhân duyên với con gái Tiết gia sao?”
Lạc Trần
dường như rất kinh ngạc, hỏi ta: “Ta...cùng với Tiết tiểu thư? Nhân
duyên? Ý ngươi nói nói.... Sau này chúng ta sẽ thành đôi phải không?”
Ta nói vòng vo nửa ngày, gãi gãi đầu nói lảng sang chuyện khác: “Ngươi nếu đã nhớ ra Tiết Tương Tư là người đem tặng ta cho ngươi, vì sao không
cùng nàng nói chuyện?”
Lạc Trần thản nhiên nói: “Ta với nàng ấy không quen thân, cũng không có gì để nói cả“.
Ta không nói gì, đợi nửa ngày mới lại thấy hắn nói: “Tiểu bồ đề, ngươi mới vừa nói, nàng ấy chính là nhân duyên của ta phải không?”
Ta không dám nói lời nào, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn trong bóng đêm.
Lạc Trần lại nói: “Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói ra ngoài”
Ta chỉ biết gật đầu.
Qua một lát, Lạc Trần lại nói: “Tiểu bồ đề, ngươi đã biết nói, chắc hẳn cũng có tên?”
“Tên ta là Linh Nhược“.
Lạc Trần gật gật đầu: “Hóa ra là tiểu Linh Nhược“.
“Cái gì mà tiểu Linh Nhược, ta còn hơn ngươi hai ngàn năm tuổi đấy nhé”
Lạc Trần cười cười: “À, là tiểu thiên tuế“.
Ta hừ một tiếng: “Ngươi mà nói lung tung nữa, ta liền xóa sạch trí nhớ của ngươi“.
Lạc Trần quả nhiên không nói nữa, một lúc sau mới thò tay lò mò bắt lấy ta, “Tiểu Linh Ngược, ta sẽ không nói ra ngoài đâu, ngươi đừng có mà xóa
trí nhớ của ta, nếu không ta sẽ lại tìm ngươi khắp nơi“.
“Tìm ta làm gì?” Ta nhíu mi.
Lạc Trần không đáp, hỏi lại: “Lúc ta đổ bệnh, ta nhớ rõ có người liên tục
chăm sóc mình, không phải Hoa Chiêm, là ngươi đúng không?”
Ta không nghĩ là hắn sẽ phát hiện ra, gật đầu “Ừ”
“Quả nhiên là ngươi“. Lạc Trần cười khẽ, “Ngươi đã theo ta lâu như vậy, ở
trong túi hương chắc khó chịu lắm hả? Sau này nếu ngươi thấy buồn thì
hiện ra, lúc không có người cùng ta nói chuyện được không?”
Ta cũng muốn thế, nói: “Được...Kỳ thật ngươi nên tìm Tương Tư để nói chuyện“.
Lạc Trần than thở: “Tiểu Linh Nhược, Ta và Tương Tư rất khó gặp mặt, trong
viện này ngoài Hoa Chiêm cùng một ít nha hoàn, người hầu ra thì không có ai khác, bình thường sư phụ cũng chỉ luyện tập với ta chứ không nói
chuyện. Ngươi là hạt bồ đề, nhất định là biết không ít chuyện thú vị, ta ở đây thật sự rất buồn chán, sau này nói chuyện với ta được không? Ta
cam đoan sẽ không nói gì ra cả“.
“Không được... Chuyện trên trời làm sao có thể nói với ngươi“. Ta cương quyết cự tuyệt.
“Vậy.... Vậy ngươi cùng ta nói chuyện phiếm, ngươi theo ta lâu như vậy, chuyện
trần gian chắc cũng biết không ít, chúng ta về sau sẽ nói chuyện trần
gian, thế nào?”
Thật là khiến ta lo lắng, do dự một lúc mới quay
về phía hắn: “Được....Nói sau đi, nhưng về sau ta không hiện thân đâu,
nếu ngươi muốn nói chuyện, ta sẽ dùng linh thức giao tiếp với ngươi“.
Lạc Trần nắm chặt tay ta: “Như thế là được rồi“.
“Ngươi mau ngủ đi“. Nói rồi ta liền hóa về chân thân chui vào trong túi hương.