Hóa ta ngoài điện
Khuynh Phàm nhìn thì giống như xa rời thế gian, nhưng bên trong lại hoàn toàn hoa lệ. Thiên điện mà ta ở tuy đơn giản mộc mạc hơn nhiều, nhưng
vẫn là giường cao gối êm, thơm mát, ấm áp vô cùng.
“Sau này ngươi ở đây!” Nam Cung Ngự Thiên nâng cằm nói.
Ta nhíu mi, hỏi hắn: “Lạc Trần đâu? Vì sao chỗ này chỉ có hai người chúng ta? Đệ tử nhiều như thế, bọn họ sẽ ở đâu?”
Nam Cung Ngự Thiên nhìn ta nói: “Bọn họ không phải đồ đệ của ta, chắc đều có phòng riêng rồi“.
“Nhưng ta muốn ở cùng Lạc Trần...” Ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Nam Cung Ngự Thiên.
Hắn hừ cười một tiếng, “Tiểu đồ nhi, ngươi có biết cả đời này ta thu nhận mấy đệ tử không?”
Ta không biết nên lắc đầu, “Ngươi hỏi thế làm gì? Ta làm sao biết được chuyện của ngươi chứ?”
“Ngươi là người đầu tiên!” Nam Cung Ngự Thiên nói xong, liền hướng đến giường nhỏ bên cạnh ngồi xuống, hơi tựa vào một bên.
“Thì sao chứ?” Ta đến trước mặt hắn, cũng tìm chỗ ngồi xuống. “Ngươi không
thích thu nhận đệ tử sao? Vậy sao còn thu nhận ta? Ta có biết cái gì
đâu, hơn nữa ta còn muốn cùng ở một chỗ với Lạc Trần!”
Nam Cung
Ngự Thiên nhàn nhạt nhìn ta, trên mặt hắn hơi có ý cười, “Chính vì ta
biết ngươi không muốn làm đồ đệ của ta nên mới nhận ngươi“.
“Vì sao? Gây khó dễ cho ta để làm gì chứ?”
“Gây khó dễ chơi mới vui. Những người khác còn tranh giành muốn làm đồ đệ
của ta, nhưng ta một chút cũng chưa từng để ý đến. Chỉ có ngươi không
cam nguyện, tính ta lại rất thích kiểu thách thức này, nên đương nhiên
chọn ngươi làm đồ đệ!”
Ta hừ hừ: “Đạo lý quỷ gì vậy?!”
Nam Cung Ngự Thiên cười, lúc này bỗng có một nữ tử đi đến trước mặt hắn
hành lễ, sau đó cung kính nói: “Đại tế ti, đã đến giờ đi ngủ“.
Nam Cung Ngự Thiên gật đầu, phất tay nói, “Chốc nữa ta sẽ tới ôn tuyền,
ngươi cứ đi trước đi“. Nói xong, hắn lại nhìn về phía ta, “Để ta giúp đồ nhi ngoan của ta luyện tập một chút“.
Nàng kia nhìn ta một cái rồi mới cúi người lui ra.
Sau đó Nam Cung Ngự Thiên lười biếng đứng dậy, vẫy tay với ta, “Đồ nhi ngoan, lại đây với sư phụ nào!”
Ta thấy sắc trời đã tối rồi, cũng biết hắn gọi ta qua đó chắc chắn không
có ý đồ gì tốt, liền vội lắc đầu, “Ta mệt chết đi được, sư phụ có chuyện gì để mai hãy nói, được không?”
Nam Cung Ngự Thiên nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Không được!”
Ta ngẩn người, hắn liền kéo ta ra ngoài.
Cứ thế đi qua chính điện, dọc theo đường nhỏ đi vào cánh rừng phía sau, tới đây khí nóng của ôn tuyền xộc tới.
Nam Cung Ngự Thiên đi đến bên suối nước nóng, quay lại cười quyến rũ với ta, “Đồ nhi ngoan, xoay người đi chỗ khác!”
Ta nhận ra hắn muốn tắm rửa, trên mặt bỗng nóng lên, hung hăng trừng mắt
nhìn hắn một cái, “Quay người làm gì, chi bằng ta quay về luôn nhé!”
Hắn không để ý, cười, “Ngươi nếu muốn nhìn cũng không phải không thể, có
điều ta còn chưa cởi ra mà tiểu nha đầu ngươi đã nóng vội như thế...”
Hắn tròn mắt, tay động một cái, y phục trên người hắn tựa như tơ mềm,
liền rơi xuống.
Ta cả kinh, vội quay người sang chỗ khác, “Ngươi vô sỉ!”
Ta nghe thấy âm thanh hắn bước vào trong nước, lại nghe hắn nói: “Được
rồi, ngươi qua phía sau tảng đá đợi một lúc. Đừng để người khác xông vào đây rồi nhìn được thân thể của sư phụ, nếu không ngày mai ta sẽ phạt
ngươi“.
Ta nhìn trái phải, quả nhiên thấy có một tảng đá lớn, liền tự giác qua đó.