Ta cứ lêu lổng khắp Xuyên Thủy Tự, đúng lúc đang chán đến đỉnh điểm thì nghe được có người gọi ta.
“Linh Nhược cô nương?”
Vừa nghe đã biết là Nam Cung Ngự Thiên, ta không muốn đáp lại hắn, vì thế coi như không nghe thấy gì mà đi tiếp.
“Linh Nhược cô nương....”
Không ngờ tên này động tác thật nhanh, chớp mắt cái đã thấy hắn đứng chắn trước mặt ta.
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi chặn đường ta làm gì?”
Nam Cung Ngự Thiên yêu mị che miệng cười: “Nhìn bộ dáng ngươi thông minh
xinh đẹp như thế mà hóa ra tính tình không tốt gì cả. Ta cũng chỉ muốn
nói mấy câu với ngươi thôi, ngươi trốn cái gì?” Nói xong hắn dừng lại
một chút, rồi ngó phía sau ta: “Công tử nhà ngươi đâu? Không phải là chê ngươi xấu tính quá nên đuổi ngươi rồi chứ?”
Chỉ nghe hắn nhắc tới Lạc Trần là lòng ta lại cảm thấy ủy khuất tột độ, cổ họng nghẹn ngào.
“Ai nói chứ!? Là ta không cần hắn! Trái tim của hắn bị hỏng rồi!” Ta đẩy Nam Cung Ngự Thiên qua một bên rồi chạy tiếp.
Nam Cung Ngự Thiên rất nhanh đã đuổi kịp, đi cùng ta.
“Ta sớm đã biết hắn không phải người tốt, không bằng ngươi theo ta đi, ta
cho ngươi ăn ngon, cho ngươi chỗ ở tốt, không để ngươi làm nha hoàn nữa, hơn nữa còn để nha hoàn hầu hạ ngươi. Nếu ngươi thấy tức giận ta còn có thể giúp ngươi trả thù tên công tử kia, thấy thế nào?”
Ta dừng một chút, nhìn về phía Nam Cung Ngự Thiên: “Ta không quen biết ngươi, làm sao ngươi có thể đối tốt với ta như vậy chứ?”
Nam Cung Ngự Thiên híp mắt cười, để quạt giấy lên cằm, đôi mắt nhìn ta chằm chằm: “Ta chính là người như vậy! Từ trước đến nay không nhìn được cảnh tiểu cô nương xinh đẹp chịu ủy khuất“.
Ta hừ một tiếng, cảm thấy người này không thể tin, liền tiếp tục đi, vừa đi vừa nói: “Vậy ngươi
nhìn nhầm rồi! Ta không phải là tiểu cô nương xinh đẹp“. Mà ta chính là
tiểu Phật tử xinh đẹp.
Có điều Nam Cung Ngự Thiên cứ bám theo ta mãi. Hắn cao hơn ta rất nhiều, dáng đi như gió, tiêu sái, thoải mái.
“Sao lại thế chứ? Nhãn lực của ta cực tốt, ngươi tuy còn nhỏ nhưng đã rất
xinh rồi. Đợi qua ba đến năm năm nữa, lúc ngươi lớn rồi, nhất định sẽ
khiến cho người ta lóa hết cả mắt“.
Ta hừ hừ, tên phàm nhân này quả là nông cạn.
“Linh Nhược cô nương...”
Ta đang định dừng lại bảo hắn đừng đi theo ta nữa thì ta bị kéo lại.
“A...Ngươi....” Ta quay đầu lại, nhìn thấy người cầm cánh tay ta lại là Lạc Trần.
“Tiểu Linh Nhược thật nghịch ngợm, sau này chúng ta sẽ lập quy ước, ngươi
không được tự ý rời khỏi ta như thế này được nữa“. Lạc Trần nhẹ người,
đem ôm ta vào người.
Sau đó hắn nhìn về phía Nam Cung Ngự Thiên,
ôn hòa cười nói, “Nam Cung công tử đã chăm sóc cho tiểu thị nữ nhà ta,
ta sẽ ghi nhớ kỹ“.
Nam Cung Ngự Thiên cười không nói. Lạc Trần liền lôi ta đi, không để ý đến phàn ứng của hắn.
Một lúc sau, ta thử cố thoát khỏi Lạc Trần, nhưng không được.
“Lạc Trần! Buông ta ra!”
Lạc Trần đột nhiên dừng lại, cuối cùng cũng buông lỏng ta ra, nhưng vẫn nắm chặt cánh tay ta, sau đó nhìn chằm chằm ta một hồi lâu.
“Tiểu Linh Nhược! Ngươi sợ ta bán ngươi sao?”
Hắn vừa nhắc tới, ta liền thấy khổ sở, không nhịn được bèn “oa” một tiếng rồi khóc to.