Editor : Vũ Linh
Mọi người đều rất vui vẻ, cảnh tượng vô cùng sầm uất, người người cười vui, xung quanh đều là tiếng nói ồn ào. Nhưng từ trước đến nay ta ở Ly hận
thiên đã quen tĩnh tại, thanh thản, bây giờ gặp cảnh này có chút không
thoải mái. Ta thường hay ẩn mình trong túi hương, nên cũng không ngờ
trần gian lại là nơi náo nhiệt như vậy, cảnh tượng chen chúc, trách
không được chúng Phật tử Bồ Tát trên kia đều nói ở dưới trần rất ồn ào,
ầm ĩ...Ài....Ly hận thiên vẫn là nơi tốt nhất, thanh tĩnh lại thư thái.
“Tiểu Linh Nhược“.
Lạc Trần đột nhiên ngừng lại, quay đầu gọi ta một tiếng, rồi lại mỉm cười.
Ta trừng mắt, hắn tự dưng quay đầu làm gì không biết nữa. Lúc này Lạc Trần mới lên tiếng: “Ngươi phải nắm chặt tay ta, ngàn vạn lần không được để
lạc mất ta đâu“.
“Ta biết rồi“. Ta nhíu mày, thầm nghĩ Lạc Trần lúc này trông thật giống một đứa trẻ.
Lạc Trần vẫn như cũ không di chuyển, dừng lại một lát bỗng kéo người ta lại gần hắn, một bàn tay đặt lên bả vai ta ôm vào. Ta động người, nhưng
không giãy ra được, cuối cùng cả người dính vào Lạc Trần.
“Đừng
lộn xộn“. Lạc Trần đưa tay còn lại gõ nhẹ vào trán ta: “Ngươi ngốc như
vậy làm ta thật sự lo lắng, đi đường không yên tâm“.
Ta hừ hừ, quay đầu đi không để ý đến hắn. Lạc Trần khẽ cười một tiếng, lại đem ta tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng cũng tới nơi, cảnh tượng càng thêm náo nhiệt, cũng may mọi người
đứng rải rác ở cạnh các quầy hàng, người thì chơi đùa người thì ăn,
không còn phải chen chúc nữa. Ta thoát khỏi tay Lạc Trần, sau đó chạy
tới chỗ có mấy đứa trẻ đang tập trung. Lạc Trần gọi ta lại, nhưng ta
cũng kệ, dù sao ta cũng không đi xa.
Lúc đến gần thì phát hiện
chỗ này là hồ cá nhỏ, nhưng nếu không có gì thú vị thì bọn trẻ cũng
không vây lại đây nhiều thế này. Vậy nên ta cũng ngồi xổm xuống xem,
cũng bắt chước mấy đứa trẻ này cầm một cái sọt bắt cá.
“Vị tiểu cô nương này...”
Có người vỗ vỗ bả vai ta, ta nhíu mi quay đầu lại thì thấy một nam nhân tuổi trung niên nhìn ta, bộ dạng không biết làm sao.
“Hả?”
“Muốn bắt cá này thì phải trả tiền, đưa ta năm đồng, rồi tùy ngươi bắt”.
Xem ra đây là chủ quán, chỉ là... Ta không có tiền.
“Ngươi...không phải là không có tiền chứ?” Chủ quán buông tiếng thở dài, “Ài...bộ dạng trông sáng sủa xinh đẹp mà không có tâm gì cả, đến hội chùa cũng không
mang tiền“.
Ta bĩu môi, “Đã là hội chùa thì phải hướng tâm đến Bồ Tát, phải làm nhiều việc thiện, sao còn dính đến chuyện tiền bạc chứ?”
Chủ quán ngẩn người, nhất thời không nói ra lời, ta rất vui mừng, nhất định là hắn bị lời ta nói động tâm rồi.
Lúc này Lạc Trần đi tới, kéo chủ quán ra đưa hắn ít bạc vụn, không ngờ chủ quán kia vui sướиɠ ra mặt.
“Tiền của cô nương này cứ hỏi ta, tí nữa nàng muốn con cá nào thì lại tính tiền tiếp“. Lạc Trần điềm đạm nói.
Chủ quán bật người mặt mày hớn hở: “Được được, mời hai vị tùy ý“.
Ta đứng lên, trừng mắt nhìn Lạc Trần: “Ngươi làm cái gì vậy?! Vừa rồi ta
khuyên bảo được hắn rồi, tại ngươi hết, lại dùng bạc mê hoặc lòng
người“.
Lạc Trần tròn mắt nhìn ta, sau đó đưa tay xoa xoa đầu ta
nói: “Nếu ngươi thật sự thuyết phục được hắn, vậy tại sao lúc ta đưa
tiền hắn vẫn nhận?”
Ta lầm bầm hai tiếng, đúng là nói không lại
được hắn, cũng may Lạc Trần không mất hứng, kéo ta ngồi xổm xuống, cầm
sọt nhỏ cùng ta bắt cá.
“Vừa rồi không phải ngươi muốn chơi sao? Ta trả tiền rồi, ngươi có thể đem toàn bộ cá ở đây đi“.
Ta nhìn Lạc Trần, lại nhìn cá nhỏ trong hồ, bỗng thấy chúng thật đáng
thương, đáng lý ra phải được tự do tự tại, bây giờ lại phải ở đây chịu
khổ, ta cảm thấy thật khó chịu.