Ta đang nghĩ ám hiệu cho mình thì giọng điệu hai người ngoài kia đã trở nên rất nghiêm túc.
Tiểu Cầm nói: “Công tử nán lại Hàn Châu mấy ngày, giáo chủ Càn Khôn giáo hai ngày sau sẽ đến Hàn Châu, đến lúc đó tất có cơ hội tiếp cận. Nếu như
không được thì công tử cứ đi Lâm Thủy trước, tham gia vào nghi lễ hiến
tế của Càn Khôn giáo được tổ chức vào một tháng sau, rồi lẻn vào đấy“.
“Ừm...Ta biết rồi“. Lạc Trần nhàn nhạt đáp.
Lúc này Tiểu Cầm lại nhẹ nhàng cười, cất giọng hát, khôi phục âm thanh nũng nịu vừa rồi: “Nếu công tử cho gọi Tiểu Cầm, vậy Tiểu Cầm xin tấu một
khúc mới soạn là “Cố nhân tư”” (Hoài niệm cố nhân)
Lạc Trần không đáp lại, ta không cẩn thận tạo ra âm thanh nhỏ lúc chuyển động người, liền nghe Tiểu Cầm khẽ quát: “Ai?”
Ta còn chưa hoàn hồn thì có một cây ngân châm đã đâm xuyên qua tấm mành
che nhắm thẳng tới ta, cũng may ta là Phật tử, tốc độ phản ứng cũng
không tồi, vì thế nghiêng người sang một bên tránh được. Ngay lúc đó có
một viên ngọc lưu ly được bắn tới xuyên qua bức màn che, đánh vỡ cây
ngân châm kia.
Tuy ta không bị tổn thương gì, nhưng vì cơ thể vẫn đang nghiêng một bên nên cả người liền bị ngã chúi xuống giường, kéo
đứt luôn tấm mành che.
Vì thế ta một thân lộn xộn hiện ra trước mặt Lạc Trần và Tiểu Cầm.
Lạc Trần thấy ta như vậy liền không có lương tâm che miệng cười khẽ. Còn Tiểu Cầm nhíu mày chạy tới kéo người ta lên.
“Ngươi là ai?”
Ta thầm kêu: Ta không phải là ai cả. Ta chính là tiểu Phật tử ở Ly hận thiên.
Có điều ta còn chưa lên tiếng, Lạc Trần đã chầm chậm tiến tới, hắn nhìn ta rồi thoáng dùng sức kéo ta ra khỏi tay Tiểu Cầm.
“Tiểu Cầm cô nương không cần lo lắng, đứa nhỏ này là nha hoàn của ta“.
Tiểu Cầm nghi hoặc nhìn Lạc Trần, lại nhìn về phía ta: “Nha hoàn?”
Lạc Trần gật gật đầu, đem ta ra sau người nói: “Ừm, vài ngày trước mới nhặt được, ta thấy nàng đáng thương nên nhận làm nha hoàn“.
“Chỉ là....Lạc công tử sao lại mang nàng đến đây, còn để nàng ta nghe lén chúng ta nói chuyện nữa...”
“Không sao cả, nha đầu này nghe cũng không hiểu đâu“. Hắn nói xong rồi nhìn ta một chút, lại quay sang nói với Tiểu Cầm: “Ngươi cứ an tâm, đến lúc đó
ta cũng sẽ mang nàng trà trộn vào Càn Khôn giáo, ta giữ nàng lại tất có
chỗ dùng“.
Mắt Tiểu Cầm lóe lên, giống như hiểu được cái gì, lại nhìn Lạc Trần: “Tiểu Cầm đã hiểu, vậy công tử phải cẩn thận“.
Lạc Trần gật đầu. Tiểu Cầm lúc này mới nói: “Vậy Tiểu Cầm xin phép ra ngoài trước“.
“Làm phiền Tiểu Cầm cô nương“.
Tiểu Cầm nhàn nhạt cười, không nói gì nữa rời đi.
Ta khó hiểu nhìn Lạc Trần:“ Người tốn một thỏi vàng, cũng chỉ vì muốn nói mấy câu như vậy nàng ta thôi sao?”
Lạc Trần trừng mắt: “Vậy ngươi còn muốn chúng ta nói cái gì nữa?”
Ta lắc đầu: “Ta làm sao biết các ngươi còn muốn nói gì...”
Lạc Trần cười khẽ, kéo tay ta ngồi xuống.
“Ngươi sao lại sơ suất như vậy chứ, chưa gì đã bị người ta phát hiện rồi. Đến
lúc vào Càn Khôn giáo, ta làm sao yên tâm được đây?” Lạc Trần nói, trên
tay đã cầm lược gỗ chải lại đống tóc hỗn độn của ta.
Ta nhìn bộ dáng thanh nhã của Lạc Trần trong gương, thật đúng là tuấn tú, nhất thời quên luôn cả trả lời hắn.
Lạc Trần lại ngẩng đầu, nhìn vào trong gương, lại cười nói: “Tiểu Linh Nhược đang nhìn ta“.
Ta ngẩn người, hừ hừ nói: “Hồng nhan xương khô như ngươi, có cái gì mà đẹp“.
Lạc Trần không nói gì, tiếp túc chải đầu cho ta.