Sau khi rời tửu
lâu, Lạc Trần lại mang ta tới một cửa hàng ngoại. Cửa hàng này không hề
nhỏ, ước chừng cũng có ba tầng lầu, mà người ra vào cũng rất nhiều, có
điều toàn là nữ tử.
Ta hơi bất mãn, đồ ta cầm bây giờ đã rất nhiều rồi, hắn lại còn muốn mua nữa?!
“Ngươi mua nhiều như vậy làm gì? Không phải là bị tịch thu hết tài sản rồi
sao? Ngươi lấy đâu ra nhiều ngân lượng như thế chứ?” Ta vừa phàn nàn vừa bước vào cửa hàng cùng hắn.
Lạc Trần dừng lại một chút, lại quay đầu nhìn ta mỉm cười: “Ta đúng là bị tịch thu tài sản rồi...Có điều vẫn còn có một bảo bối trân quý nhất vẫn chưa bị phát hiện ra, cho nên ngân lượng của bản công tử vẫn là nhiều như nước“. Nói xong hắn xoay người
đi vào.
Ta tò mò tiến lên, tên nhãi này rõ ràng bị tước hết tài
sản rồi, nếu có tiền bạc thì cũng là do ám bộ đưa cho, hắn giấu diếm
được cái gì chứ?
“Bảo bối gì vậy?” Ta vội chạy tới bên cạnh Lạc Trần, “Sao ta không biết thế?”
Lạc Trần không phản ứng lại, còn gọi một người ở bên cạnh lại đây: “Làm cho nha đầu kia mấy bộ xiêm y, đơn giản thanh tú một chút“.
Người nọ cúi người đáp lời, rồi gọi một nữ tử tới. Nàng ta liền nhanh chóng đưa ta vào một phòng.
“Làm gì vậy?” Ta thấy nàng ta cầm một mảnh vải dài rồi ướm lên người ta, thật là khó hiểu.
Qua một lúc nàng ta mới nói: “Tất nhiên là làm y phục cho ngươi, không đo thân thể thì làm sao làm được?”
Ta gật đầu, hóa ra làm y phục lại phiền toái như vậy.
“Đúng rồi, công tử kia là phu quân của ngươi sao?” Nữ tử này liếc mắt nhìn
ta, miệng còn ẩn ẩn ý cười, “Ta thấy hắn đối xử với ngươi thật
tốt....Bây giờ chả được mấy người còn đưa phu nhân của mình đến xem quần áo như vậy đâu!”
Ta lắc đầu: “Hắn đã có hôn ước với người khác rồi“.
Nữ tử ngẩn ra, giống như rất giật mình: “Vậy ngươi cùng hắn....” Nói xong
nàng ta vội cúi đầu: “Thật ngại quá....Ta không nên hỏi nhiều như vậy“.
Ta nhín vai, không để ý lắm, “Ta là nha hoàn của hắn“.
Nữ tử lại sửng sốt, rồi than thở nói: “Làm gì có ai đối xử với nha hoàn
tốt như vậy chứ?!” Nói xong nàng trừng mắt nhìn ta: “Hắn cùng nàng kia
quan hệ thế nào?”
Ta nghĩ một chút rồi nói: “Ừm....xem như là rất tốt“.
“Xem như là?”
Ta gật gật đầu: “Bởi vì bọn họ không có cơ hội gặp mặt nhiều“.
“Hóa ra là vậy...” Nàng ta khôi phục tinh thần, nhìn chằm chằm ta, “Vị công tử kia đã tặng quà gì cho nàng kia chưa?”
“Ừm....Tạm thời vẫn chưa có“.
Mắt nàng ta sáng lên: “Ta thấy, hắn chắc chắn là thích ngươi rồi...”
Ta giật mình, vội lắc đầu: “Không phải đâu! Hắn và người kia có hôn ước rồi“.
Nữ tử kỳ quái liếc ta: “Vị công tử này tốt với ngươi như thế, tại sao
ngươi cứ đẩy hắn cho kẻ khác vậy? Hơn nữa hai người bọn họ cũng không
hay gặp mặt. Ngươi còn không biết quý trọng“. Nói xong nàng thu mảnh vải lại rồi đi ra ngoài.
Ta lúc này mới có thời gian nhìn xung
quanh, hóa ra đây là cửa hàng quần áo, có rất nhiều loại y phục khác
nhau, rất nhiều nữ tử đang chọn lựa đồ cho mình.
Lạc Trần kéo ta: “Sao ngươi lại đứng sững sờ ở đây? Ta đã giúp ngươi nhìn ra vài bộ,
ngươi không thể cứ mặc mãi một y phục mà không thay đổi, bây giờ tiện
đường, chúng ta cũng nên mua để thay đổi”.
Ta gật đầu: “Được“.