Sang ngày hôm sau, sự im lặng giữa Lạc Trần và Tương Tư biến mất. Mọi người trong Tiết gia
đều rất cao hứng, không còn quản giáo nghiêm Tương Tư nữa, ngược lại còn để nàng tự do chạy khắp nơi.
Thật may là số lần gặp mặt của
Tương Tư và Lạc Trần cũng tăng dần lên, Lạc Trần giờ đã có chức quan,
nên thường xuyên phải vào triều, mãi đến gần tối mới có thể hồi phủ.
Lạc Trần nhận chức chưa được mấy ngày, thì sư phụ hắn để lại phong thư cáo
biệt. Từ đó trở đi, Lạc Trần liền cùng Tiết gia dùng bữa, tất nhiên cũng là ăn cùng với Tương Tư.
Bây giờ Lạc Trần đã có chức tước, hoàng đế liền ban thưởng cho hắn một phủ riêng. Lúc Tiết lão gia về cùng hắn, liền cứ khen ngợi Lạc Trần không ngừng.
Đến bữa tối mọi người
đều biết được tin, liền chúc mừng Lạc Trần, Tương Tư một mặt không biến
sắc chúc mừng, lại lén lút đưa quạt giấy tặng cho Lạc Trần.
Mọi
người đang ăn cơm thì Tiết phu nhân làm như lơ đãng nói: “Trần nhi tới
quý phủ của chúng ta đã được nhiều năm, chúng ta coi ngươi như con cái
trong nhà. Hiện giờ ngươi thăng quan rồi, lại có nhà riêng, sau này cũng chớ để tình cảm giữa chúng ta phai nhạt mới được“.
Lạc Trần đáp: “Mấy năm nay nếu không nhở lão phu nhân chiếu cố, Lạc Trần sẽ không có
ngày hôm này, Tiết lão gia, ơn huệ kiếp này của Tiết lão gia và Tiết phu nhân con tuyệt đối không quên“.
Tiết phu nhân thở dài nói: “Đứa nhỏ này, ta cũng không đòi hỏi ngươi cái gì mà”
“Lạc Trần biết, từ trước đến nay con cũng coi hai người như phụ mẫu của mình”
Lúc này Tiết lão gia cũng lên tiếng: “Trần nhi à, sau này nếu ngươi cảm
thấy quý phủ của mình tịch mịch thì có thể trở về đây, phòng của ngươi
chúng ta sẽ để làm nơi huấn luyện tập võ”
“Vâng“. Lạc Trần nhàn nhạt đáp lại.
Tiết phu nhân lại cất tiếng: “Chỉ tiếc Tương Tư nhà chúng ta là nữ nhi, sau này ra ngoài liền khó trở lại được“.
Tiết lão gia cũng nói theo: “Đúng thế“. Hắn lại hỏi Tương Tư: “Tương Tư, con cũng sắp tới tuổi lập gia đình rồi, trong lòng đã có người nào chưa?”
Tương Tư không đáp, nghĩ cũng phải, một nữ nhi sao lại có thể không biết xấu hổ nói ra chỗ đông người chứ.
Tiết phu nhân liền cười: “Nếu Tương Tư lập gia đình, phải lấy được người nào như Trần nhi, còn có thể thường xuyên về thăm chúng ta“.
Lạc
Trần làm sao mà không biết ý tứ của hai người, ta vội dùng linh thức
thúc giục hắn: “Này này, người ta đã nói như thế rồi, ngươi mau mau cầu
thân luôn đi“.
Lạc Trần im lặng một lát, lập tức đứng dậy, ta nghe thấy tiếng hắn vén vạt áo, có vẻ như đang quỳ xuống.
“Lạc Trần nguyện lấy Tương Tư làm vợ, nếu lão gia, lão phu nhân không chê....”
Hắn còn chưa nói hết lời, Tiết phu nhân liền vội tới nâng hắn đứng lên,
cười khanh khách nói: “Ai, đứa nhỏ này thật là. Ta sớm đã nhìn ra hai
đứa có tình ý. Chúng ta là người một nhà, không cần dùng đại lễ như thế, đợi ngươi bố trí ổn thỏa quý phủ, hạ sính lễ tới đây là được“.
Lúc này Tiết lão gia cũng rất vui vẻ: “Trần nhi tài hoa vô hạn, Tương Tư ở bên Trần nhi, ta cũng yên tâm“.
Lần này thật sự thành người một nhà rồi, trong lòng ta cũng vui lây.
Chờ ăn cơm xong, Lạc Trần đi về phòng, nhưng sắc mặt hắn có vẻ không vui
lắm, ta không khỏi có chút hoang mang. Thấy hắn đóng cửa liền hỏi:
”Ngươi không vui à?”
Lạc Trần giật mình, đem ta đặt vào trong tay ôn nhu cười nói: “Ta nghĩ, ta cùng Tương Tư thật đúng là duyên phận của nhau rồi“.
“Ta đã nói rồi mà, ngươi còn hoài nghi cái gì? Ta là người nhà Phật, sẽ không lừa ngươi đâu“.
Lạc Trần chớp mắt mấy lần, rồi hỏi ta: “Tiểu Linh Nhược, ngươi đã từng thích ai bao giờ chưa?”
“Chúng ta là Phật tử, sắc tức thị không, chỉ cầu vì thế nhân cầu phúc, đương nhiên sẽ không thích ai rồi”
“Thật sao...” Lạc Trần rủ mắt, lại hỏi ta: “Nếu có một ngày, ngươi thích một người rồi thì sẽ thế nào nhỉ?”
“Á. Ta nghĩ nghĩ, kỳ thật ta cũng không biết rõ, “Đại khái là.... sẽ bị tan biến mất, mà không đúng, sư phụ nói, chúng ta nếu vì trần thế mà sinh
tâm, thì sẽ không trở về được“.
“Không quay về được?”
“Ừ,
lúc đó chúng ta sẽ giống như du hồn lưu lạc ở trần gian cho đến khi tan
biến, không có cách nào trở về Ly hận thiên tu luyện tiếp cả”
“Sắc tức là không, không tức là khắc sao....”, Lạc Trần thì thào, “Tiểu Linh Nhược, có phải chờ thành toàn nhân duyên của ta rồi, ngươi sẽ trở về
tiếp tục tu luyện phải không?”
“Đương nhiên”, Nói đến việc phải
về, không hiểu sao, ta có chút không được vui như mình tưởng, “Ta muốn
tu luyện thành Phật tử Phật pháp vô biên“.
Lạc Trần nhìn ta, đôi mắt có gì đó nhộn nhạo quyến luyến, thấy thế tiểu Phật tử ta cũng có chút dao động.
---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ----
“Này này, người ta đã nói như thế rồi, ngươi mau mau cầu thân luôn đi“. Đại
tiểu thư của tôi, chị không nói cũng không gây chết người đâu T.T