Chương 9: Hẹn Hò? Hẹn Hò Cái Đầu Anh Đấy!
Mặc dù Lăng Triển Dực lơ ngơ, nhưng nghe một hồi cũng hiểu được đại khái cái tên nhóc đang tức điên trước mắt này vừa nói cái gì.Chỉ là... Năm trăm vạn? Không phải quá tàn nhẫn rồi sao?Bởi vì đυ.ng vào anh... A, không, không phải đυ.ng vào, mà là hù anh, sau đó anh tự ngã choáng... Vậy mà lại muốn lừa hắn năm trăm vạn sao? Mặc dù hắn không thiếu tiền, năm trăm vạn cũng có thể lấy ra mà không tốn sức, nhưng tên nhóc trước mắt này cũng đâu giống dạng người đó?Tô Tử Dương lắc lắc một hồi, Lăng Triển Dực còn chưa bị gì, nhưng anh đã hơi choáng váng, thế là mệt mỏi không còn hơi sức buông Lăng Triển Dực ra, ôm đầu bắt đầu hừ hừ, đương nhiên vẫn chưa quên năm trăm vạn khiến anh đau lòng: “Năm trăm vạn của tôi... Ô ô...”
Đáng chết, sao anh lại xui xẻo như vậy chứ! Biết dãy số mở thưởng, muốn đi mua xổ số thì lại gặp tai nạn xe! Bằng không, hôm qua mua được xổ số, hôm nay mở thưởng, anh đã làm chủ phần thưởng đó rồi! Hoặc là choáng một chút cũng được, chờ mua xong xổ số lại choáng tiếp cũng không sao! Ô ô ô ——Lăng Triển Dực nghe thấy tiếng anh yếu dần, lại thấy dáng vẻ anh ôm đầu thống khổ, lập tức giật mình, vội sát lại gần anh lo lắng hỏi: “Tử Dương, cậu không sao chứ? Lại nhức đầu sao?”“Tôi không chỉ đau đầu! Còn đau lòng, tim gan ruột phổi đều đau! Chỗ nào cũng đau!” Tô Tử Dương gầm nhẹ với hắn một tiếng, đầu ông ông choáng váng, vì vậy tiếp tục ôm đầu khóc lóc vì năm trăm vạn của anh.Lăng Triển Dực nháy mắt mấy cái, không hiểu sao ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn Tô Tử Dương khóc giả, ừm, con mắt ửng đỏ, có vẻ như không phải giả bộ khóc, trên khuôn mặt tức giận còn có vẻ đau lòng, cuối cùng mình đã làm cái gì khiến anh oán giận như vậy?
Nếu như là do tối hôm qua vận động quá mức... Không phải lúc ấy anh cũng rất hưởng thụ hay sao?Ánh mắt lướt qua gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Dương, trong đầu Lăng Triển Dực lại vang lên giọng nói của vị bác sĩ kia, khóe môi không khỏi hơi giương lên: “Tử Dương, cậu đừng khóc, tôi có việc muốn nói với cậu.”Tô Tử Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hồng nhìn Lăng Triển Dực, vẫn còn mang theo tia tức giận —— Cái tên khốn kiếp này chính là khắc tinh lớn nhất của mình ở kiếp trước và kiếp này! Khốn kiếp, đang yên đang lành lại tới tìm anh làm cái gì? Còn hại anh suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn xe, sau đó khiến anh bỏ lỡ dịp đi mua xổ số, bỏ lỡ chuyện tốt sau một đêm chợt giàu không lo cơm áo chuyên tâm dưỡng thai! Ở kiếp trước vốn không diễn ra như vậy mà? Không phải cái tên này nên lập tức phủi mông rời đi ngay sau khi hai người bọn họ đường ai nấy đi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại sao? Cho dù anh có cùng đường đến mức phải đi tìm hắn đòi chịu trách nhiệm, thì không phải hắn vẫn nên một mực vô tình sao? Hơn nữa còn phải không tin anh, sau khi liên tục kiểm tra rồi xác định anh thật sự mang thai nhưng vẫn để anh đi nạo thai khiến anh đi đời nhà ma mới đúng...
Tình huống hiện tại này là sao?“Chuyện gì?” Tô Tử Dương thu hồi trái tim nát vụn của mình, lạnh lùng nhìn Lăng Triển Dực.“Chúng ta hẹn hò đi!” Ánh mắt Lăng Triển Dực sáng rực nhìn anh.Cái gì?!Tô Tử Dương ngu ngơ ngồi đó, không thể tin nhìn chằm chằm vào Lăng Triển Dực: “Anh nói cái gì?”“Tôi nói... Chúng ta hẹn hò đi!” Lăng Triển Dực nhìn chằm chằm vào Tô Tử Dương rồi tiếp tục lặp lại một câu, sau đó chân thành nói, “Trải qua chuyện tối hôm qua, tôi cảm thấy cậu rất hợp khẩu vị của mình, mà tôi cũng khiến cậu cảm thấy thoải mái mà không phải sao? Đã như vậy, không bằng chúng ta thử hẹn hò một chút xem sao, có được không?”“Không được!” Tô Tử Dương nhanh chóng từ chối hắn.Hẹn hò... Hẹn hò cái em gái nhà hắn ấy!Một lần cũng đủ khiến anh không thể chịu đựng được rồi! Sau khi thấy rõ bộ mặt thật của hắn, Tô Tử Dương hận không thể cách hắn xa xa, có đồ đần mới hẹn hò cùng hắn!Nhất là, hận cũ bị Lăng Triển Dực liên lụy dẫn tới phải vứt bỏ cái mạng nhỏ ở kiếp trước, lại thêm thù mới hắn hại anh mất đi tiền thưởng năm trăm vạn kếch xù!Hận cũ thù mới gộp chung vào, giá trị miễn dịch của Tô Tử Dương đối với Lăng Triển Dực lại càng tăng lên một cấp... Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương