Chương 88: Cuộc gọi xa lạ, câu chuyện ghen tuông

Edit&beta: Ritsu

Tô Tử Dương nằm nghỉ một lát thì tỉnh, cậu là bị nghẹn tỉnh, bây giờ bụng rất lớn, cái cơ quan thần bí trong cơ thể chèn ép bàng quang nên không thể chứa nhiều nướ© ŧıểυ như trước kia. Đây là một chuyện làm cậu rất buồn phiền, gần nửa tiếng là phải đi WC một lần.

Lăng Triển Dực còn đang tắm nên Tô Tử Dương tự đi WC, lúc về phòng ngủ thì nghe thấy di động của Lăng Triển Dực để trên bàn trà đang vang, vì thế cậu đi qua nhìn.

Là một dãy số lạ không có lưu nên Tô Tử Dương nhấn từ chối. Vừa muốn quay người thì điện thoại lại vang lên bám riết không tha.

Tô Tử Dương dứt khoát cầm lên nhận, bên kia đầu dây là nữ, giọng nói ngọt ngào, ra vẻ làm dáng lồ lộ: "Dực~ anh thật sự đối xử với người ta tuyệt tình thế sao?"

Tô Tử Dương nghe mà da gà nổi đầy đất, sau đó mới trả lời: "Cô là ai thế?"

Đối phương sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng phân tích, người ở đầu bên kia điện thoại không phải Lăng Triển Dực mà là Tô Tử Dương, vì thế khoé miệng ả cong lên nụ cười nhẹ, giả vờ kinh ngạc nói: "Dực~ lần trước người ta đã biết sai rồi, cho người ta một cơ hội nữa được không! Ôm đàn ông cứng rắn nào có thoải mái bằng ôm phụ nữ mềm mại được, Dực, anh đã quên, anh với em... đêm đó rất vui vẻ mà..."

Tô Tử Dương cũng không phải đồ ngốc, nghe hai câu như thế nhanh chóng nhớ lại cuộc đối thoại nghe được lần đó đến bệnh viện kiểm tra với Lạc Dương. Cậu lập tức hiểu ra người này chính là người phụ nữ làm ầm ĩ với Lăng Triển Dực ngày đó, cũng chính là nữ chính trên trang bìa tạp chí giải trí kia ―― Tô Tử Kỳ.

Tô Tử Dương nheo mắt lại, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt: "Tô đại tiểu thư đúng không? Cô đúng là đồ âm hồn không tan! Dực là tên mà cô có thể gọi à? Xem ra cô còn chưa được dạy dỗ đủ, chuyện đã qua lâu như thế mà còn nhớ mãi không quên Dực nhà tôi, tai sao cô không biết thế nào là liêm sỉ vậy? Tôi quả thật phải khâm phục cái sự đê tiện này của cô..."

"Tôi thừa nhận... Dực nhà tôi rất hấp dẫn, nhưng là cho dù cô ôm mềm đến thế nào thì anh ấy cũng sẽ không thích cô, anh ấy chỉ thích đàn ông cứng ngắc là tôi mà thôi. Nếu cô mà có một chút liêm sỉ thì nên nhớ, sau này đừng có quấy rầy ông xã của tôi! Chúng tôi đã kết hôn rồi, cô từ bỏ đi!"

"Cậu――" Tô Tử Kỳ không ngờ Tô Tử Dương vậy mà có thể đoán ra mình là ai. Không cần nghĩ cũng biết những chuyện đó của ả và Lăng Triển Dực, nhất định Lăng Triển Dực đã thẳng thắng kể hết với Tô Tử Dương.

Hừ... Đúng là một người đàn ông rộng lượng!

Đương nhiên, thực tế thì rất nhiều chuyện Tô Tử Kỳ đều dùng thủ đoạn đê tiện thúc đẩy, Lăng Triển Dưc cũng đều tìm được chứng cứ, chọc thổng tất cả âm mưu của ả.

"Chẳng lẽ cậu không ngại tôi đã từng quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Dực sao?"

"Không ngại." Tô Tử Dương trả lời rất nhanh, sau đó mỉa mai "Cô muốn chăm ngòi ly gián đúng không? Chiêu này đối phó một người phụ nữ nũng nịu có lẽ sẽ có tác dụng, đối với tôi... Một chút tác dụng cũng không có. Có thời gian ở đây phá hỏng quan hệ của tôi và Dực, chi bằng cô đi tìm một người đàn ông khác để trải qua một đêm tuyệt vời. Tât nhiên có lẽ rất nhiều đàn ông đều chướng mắt loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô..."

"Cậu――" Tô Tử Kỳ lại bị Tô Tử Dương nói cho á khẩu không trả lời được, ả cố nén giận tiếp tục khıêυ khí©h "Cậu chỉ là ngoài miệng nói không ngại, thật ra trong lòng cậu nhất định rất để ý. Cậu cũng đừng giả vờ, họ Tô kia, không phải cậu ỷ vào cậu có thể mang thai mới làm Dực khăng khăng một mực với cậu sao? Tô là phụ nữ, tôi càng dễ mang thai hơn cậu, chỉ cần tôi muốn, nhất định tôi có thể có được!"

"Cô đúng là hết cứu..." Tô Tử Dương quyết đoán cúp điện thoại, vừa định tắt máy, đột nhiên thấy hình nền điện thoại là cậu. Tô Tử Dương sửng sốt một lát, Lăng khốn nạn chụp hình cậu làm hình nền điện thoại lúc nào nhỉ?

Ngay người một lát, di động lại chuyển sang chế độ chờ, sau đó hình nền hiện ra vãn là ảnh chụp cậu. Tô Tử Dương cầm di động lướt lướt, vậy mà tìm được cái folder ghi chú là "Cục cưng", mở ra toàn hình của cậu.

Ựa... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ấy lấy tất cả những tấm ảnh này ở đâu?

Chẳng lẽ... Là ở trong máy tính của mình?!

Khϊếp sợ thì khϊếp sợ, Tô Tử Dương vẫn quyết đoán tắt máy điện thoại, sau đó tháo nắp sau của điện thoại ra, lấy sim điện thoại ra, nhanh chóng bẻ nó làm đôi, thế là thẻ sim điện thoại này anh dũng hy sinh.

Nói không giận là giả, cho dù trước đay Lăng Triển Dực và Tô Tử Kỳ rốt cuộc có thực sự từng phát sinh quan hệ hay không, nghe Tô Tử Kỳ khıêυ khí©h nhưu thế trong lòng cậu rất khó chịu. Trước đây lúc nghe Lăng Triển Dực giải thích với cậu chuyện này có thể cậu không để bụng, nhưng hiện tại khi tình cảm cậu dành cho Lăng Triển Dực ngày càng sâu sắc, ít nhiều gì cậu cũng sẽ để tâm chuyện đó.

Biết người phụ nữ kia lì lợm la liến còn không biết đổi số điện thoại, thật là ngu muốn chết!

Tô Tử Dương bẻ sim điện thoại xong lại thấy hơi hối hận, cũng không thể nói là hối hận, là áy náy cộng thêm tự trách thì đúng hơn? Mình tự tiện bẻ đôi sim điện thoại của Lăng Triển Dực, anh ấy có tức giận không nhỉ?

Thôi, chờ anh ấy tắm xong thì xin lỗi vậy!

Tô Tử Dương về phòng ngủ, mở máy tính của Lăng Triển Dực lên, sau đó ngồi bên cạnh chờ nên nhìn màn hình máy tính, lúc trước không để ý, bây giờ đột nhiên cảm thấy tò mò.

Quả nhiên, màn hình nền máy tính cũng là hình Tô Tử Dương, cái này, chút khó chịu còn lại của Tô Tử Dương cũng chậm rãi biến mất, trở nên càng áy náy.

Làm sao bây giờ? Lỡ như Lăng Triển Dực tức giận thì phải làm sao đây?

Lăng Triển Dực tắm xong đi ra thì thấy Tô Tử Dương ngồi bên máy tính than ngắn thở dài.

"Tử Dương?" Lăng Triển Dực tiến lên, nhỏ giọng hỏi "Không phải mệt mỏi buồn ngủ sao? Tại sao lại ngồi đây?"

"Ò――" Tô Tử Dương cầm điện thoại của lăng Triển Dực giơ lên đưa cho anh, Lăng Triển Dực đưa tay nhận, có chút bối rối không hiểu gì.

Tô Tử Dương nhỏ giọng nói: "Em bẻ đôi sim điện thoại của anh rồi."

"Hả?" Lăng Triển Dực lắp bắp kinh hãi, phản ứng đầu tiên là ảnh chụp anh vất vả trộm từ chỗ đó của Tô Tử Dương "Ảnh chụp em cũng mất..."

Kinh ngạc xong sau đó nhìn thấy Tô Tử Dương cúi đầu, một bộ uể oải ỉu xìu nhận sai, Lăng Triển Dực giả vờ như không có gì: "Không sao, bẻ thì bẻ đi, anh đã muốn đổi số điện thoại từ lâu rồi. Chỉ là anh tiếc mấy tấm ảnh anh sao chép từ chỗ em, đợi chút nữa để anh sao chép lại.

"Ừm, chuyện nhỏ." Tô Tử Dương liếc nhìn Lăng Triển Dực, thấy anh không có dấu hiệu tức giận, lại bồi thêm một câu "Anh không hỏi tại sao em lại bẻ sim điện thoại của anh à?"

Lăng Triển Dực bật cười, nhanh chóng dò hỏi: "Tại sao thế? Ai chọc tới em à?"

"Hừ!" Tô Tử Dương tức giận trừng mắt với Lăng Triển Dực "Vị hôn thê của anh điện thoại tới, châm ngòi mối quan hệ của hai ta."

Lời ít ý nhiều, lực tác động mạnh, một câu trúng đích, Lăng Triển Dực nháy mắt hoá đá, bụng nói chuyện kích thế, Tô Tử Dương chỉ bẻ sim điện thoại của anh đã là nhân từ, nếu đổi thành người khác, chắc điện thoại của anh cũng hết cứu.

"Bà xã đại nhân của anh không bị cô ta lừa đúng không? Anh thề, anh không có làm chuyện gì có lỗi với em cả." Lăng Triển Dực ôm Tô Tử Dương trìu mến hỏi.

Tô Tử Duờng hừ hừ: "Em thông minh thế này, sao có thể bị cô ta chăm ngòi? Nếu gian kế của cô ta thành công, người thiệt thòi chính là em! Một kẻ thua cuộc không đáng để em tức giận. Có điều anh phải đổi số điện thoại mới được, miễn để cô ta tới làm phiền, quấy rầy cuộc sống của chúng ta!"

Nghe này, ai nói bà xã không quan tâm anh? Lời tuyên bố vừa bá đạo vừa có tính chiếm hữu từ trong miệng ông trời nhỏ của anh nói ra, thật làm người ta rung rinh quá đi!

Lăng Triển Dực rất muốn đè vị này trong ngực cᏂị©Ꮒ a ngày ba đêm để bày tỏ sự vui sướиɠ của anh!

Có điều anh chỉ dám nghĩ mà thôi, anh vẫn chưa mất trí. Ngoại trừ ông trời nhỏ đang ôm trong lòng, còn hai đứa nhỏ trong bụng cậu là những người anh muốn toàn tâm toàn ý chở che, chuyện đè làm gì đó chỉ có thể gác lại.

"Đổi, nhất định phải đổi!" Lăng Triển Dực mạnh mẽ gật đầu, đột nhiên tò mò hỏi "Vậy em mở máy tính làm gì thế?"

"Kiểm tra xem hình nền máy tính của anh là ai nha!" Tô Tử Dương nói chuyện với giọng điệu xéo xắt, sau đó chợt nảy ra ý muốn làm Lăng Triển Dực đổi hình nền máy tính bàn "Đổi hình khác đi, dù sao chỉ cần không phải hình em là được."

"Tại sao chứ?" Lăng Triển Dực bị Tô Tử Dương ấn xuống ngồi lên ghê, anh chỉ có thể thuận theo mà ngồi xuống, sau đó để Tô Tử Dương ngồi trên đùi anh: "Đang êm đẹp đổi làm chi? Em không thích tấm này à? Em không thích cũng chẳng sao hết, anh thích là được."

"Anh đổi nhanh lên!" Tô Tử Dương thúc giục.

"Được được được, anh đổi, anh đổi." Lăng Triển Dực đổi thành bức tranh phong cảnh màu xanh cây, sau đó nhìn Tô Tử Dương "Chịu chưa."

Tô Tử Dương cong môi cười, tiếp tục sai khiến: "Chưa chịu. Anh tiếp tục đổi cái này thành hình em. Em muốn tận mắt nhìn thấy anh đổi."

"..."

Lăng Triển Dực phát hiện, dưới sự chiều chuộng của anh, bé nhỏ nhà anh càng ngày càng kiêu ngạo và hoạt bát.

Nhưng không sao, đó chính là điều anh muốn ―― ở trước mặt anh, em càng sống tốt anh càng vui, anh chiều chuộng em nên đương nhiên anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!

Khoé môi treo nụ cười trìu mến, Lăng Triển Dực nhấp chuột, cài đặt lại hình nền một lần nữa, đặt hình Tô Tử Dương làm hình nền. Tô Tử Dương ngồi trên đùi anh hài lòng nhìn toàn bộ quá trình anh thao tác, sau đó đợi anh đổi xong, lập tức quay đầu cho anh một phần thưởng lớn, đó chính là ―― một nụ hôn!