Chương 2: Càng muốn cho thầy ấy ăn

Nguyễn Lê và Văn Thời bằng tuổi nhau.

Nguyễn Lê 17 tuổi kiều diễm ướŧ áŧ, tươi mới tựa như đóa hoa thược dược xinh đẹp, tuy không có được khí chất yêu nghiệt như 32 tuổi, nhưng cơ thể xinh đẹp này cũng đủ khiến người khác không thể rời mắt được.

Hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ quẩn quanh chóp mũi, cơ thể Văn Thời đang ở độ tuổi tính dục tràn trề, là lúc không biết tiết chế.

Hắn cúi đầu nhìn phần cổ lộ ra dưới lớp áo xanh nhạt của thiếu nữ, nhịn không được mà nổi lên phản ứng sinh lý.

Văn Thời nhướn người về phía trước, dựa vào người Nguyễn Lê cọ xát.

Đồng phục mùa hè rất mỏng, mỏng đến mức khi thứ đồ vật cứng rắn dưới háng nam sinh ngẩng đầu lên, chạm vào mông của cô, Nguyễn Lê đã cảm nhận được.

Nguyễn Lê mắng một tiếng, lập tức đẩy hắn ra, “Phi, đồ không biết xấu hổ!”

Thế nhưng cô lại không rời đi.

Bởi vì lúc này hai kẻ dưới tán cây còn đang ngây ngốc tại chỗ đó không nhúc nhích.

Nguyễn Lê bĩu môi, kiên quyết nhìn thẳng mục tiêu, trong đầu lại miên man suy nghĩ, u ám nguyền rủa vị giáo viên âm nhạc cao gầy nào đó.

Vóc dáng của Nguyễn Lê không tính là cao.

Văn Thời lạnh lùng nhìn sườn mặt của cô, tiểu yêu tinh này trong lúc lơ đãng cũng có thể toát ra phong tình bức người.

Trước kia khi cô đòi tiền, hay lúc muốn mua túi xách, vẻ mặt còn không phải như vậy sao, bĩu môi, cắn môi nhảy lên người hắn, ôm lấy cổ hắn không chịu buông.

“Văn Thời, nếu anh không mua cho tôi ngày mai tôi liền lộ ngực ngay trên livestream để người ta tặng du thuyền, xe thể thao cho tôi."

Nguyễn Lê 32 tuổi hám giàu lại ham hư vinh, chẳng qua Văn Thời cũng không để ý, bọn họ đến với nhau vì nhu cầu, hắn vừa ý cơ thể Nguyễn Lê, làm rất sung sướиɠ, hơn nữa tử ©υиɠ của cô cũng đã cắt bỏ, đến cả bαo ©αo sυ cũng không cần mang.

“Thích như vậy sao không đi thổ lộ với thầy ấy? Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, thầy Đường sao có thể vừa ý cậu.” Văn Thời lại đi đến trước mặt cô, cổ họng di chuyển liên tục đã trở nên khàn khàn.

Nguyễn Lê thẹn quá hóa giận, cuối cùng cảm thấy người này vừa không biết xấu hổ vừa gây cản trở, miệng lại không nói được câu nào tốt đẹp.

“Văn Thời, đầu óc cậu có bệnh hả? Không phải cậu muốn ăn v* của tôi sao, cứ chờ mà xem, tôi sẽ để cho thầy ấy ăn.”

Nguyễn Lê cố ý nâng hai khối thịt trước ngực mình lắc lư trước mặt hắn.

Lộ rõ ý muốn làm hắn chết thèm.

Văn Thời đúng như ý của cô, lại lần nữa nuốt nước miếng, đôi mắt ngày càng tối dần.

Muốn làm cô, làm cho hang động phía dưới không khép được miệng.

“Tốt lắm, thầy Đường của cậu đang đứng một mình bên kia kìa…. cậu còn không mau qua đi.” Hắn bình tĩnh mà chỉ chỉ vào chỗ Đường Thành Lẫm đang đứng.

Nguyễn Lê canh ở đây hơn 10 phút không phải là để đấu võ mồm với Văn Thời.

Cô không rảnh để ý đến Văn Thời, trực tiếp quay đầu chạy qua ven đường.

Văn Thời đứng cách đó không xa, nhìn Nguyễn Lê bước đến trước mặt Đường Thành Lâm, âm thanh hai người nói chuyện rất nhỏ, hắn không nghe được chút gì hết.

Đại khái có vẻ cuộc trò chuyện không được như mong muốn của cô, Văn Thời thấy Nguyễn Lê lén xoay người dụi mắt, chưa kể còn có nụ cười của Đường Thành Lâm phía sau cô.

Nguyễn Lê quả thật không có mắt nhìn người.

Đường Thành Lâm thoạt nhìn có vẻ nghiêm trang, trình độ giảng dạy cũng không tệ, rất dễ dàng có được hảo cảm của các cô gái mới lớn.

Nhưng hắn ta kỳ thật là tra nam chính hiệu, Đường Thành Lâm đã sớm có vợ con ở nhà, vậy mà ở bên ngoài lại đắp nặn hình tượng độc thân mọi lúc mọi nơi.

Trước khi Văn Thời bao dưỡng Nguyễn Lê, đối với người bạn ngồi cùng bạn hơn nửa năm này không có quá nhiều ấn tượng.

Chỉ có duy nhất một lần lúc vừa mới khai giảng lớp 12, vợ của Đường Thành Lâm cùng với một nhóm người đến trường học.

Nghe nói Nguyễn Lê đang mang thai, bị vợ của Đường Thành Lâm đánh đến xuất huyết tử ©υиɠ.

Lên 12 trường học chia lớp, Văn Thời ở lớp một, Nguyễn Lê thì được phân đến lớp mười chín đội sổ.

Thời điểm Văn Thời nghe được tin đồn này, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Ở trong mắt các bạn học, người lớn lên yêu diễm giống như Nguyễn Lê cuối cùng kết cục nên thế.

Thời học sinh của mỗi người dường như đều có một cô gái như vậy, mỹ diễm không gì sánh được, đời tư phóng đãng, trở thành đề tài trong câu chuyện của bạn học.