Năm cô gái bước vào nhà ăn. Mùi thơm của đồ ăn bay đến, hấp dẫn họ. Vì mới đến đây chưa lâu nên họ vẫn chưa thử hết các món ở đây. Vì vậy hôm nay bọn họ quyết định thử ăn ở một tiệm mỳ có tên là Tiệm mỳ Châu Ký. Tiệm mỳ chắc là rất ngon vì có rất nhiều người xếp hàng mua. Vợ chồng chủ tiệm rất thân thiện. Khi biết các cô gái không phải là người Trung Quốc họ đã tỉ mỉ giới thiệu cho các cô các món của tiệm. Sau một lúc đắn đo các cô thống nhất gọi món mỳ sườn có sợi mỳ gần giống với sợi phở của Việt Nam. Gọi món xong, các cô gái ra phía khu bàn ăn phía ngoài để chọn chỗ ngồi. Vì bây giờ đang là giờ ăn trưa lại đúng lúc vừa tan học nên sinh viên đi ăn khá đông. Các bàn hầu như đều có người ngồi. Năm cô gái phải chờ rất lâu mới có một chiếc bàn trống. Nhưng mỗi bàn chỉ có bốn ghế ngồi, vì vậy Ninh Hạ chủ động nhường cho bốn người bạn kia ngồi trước. Vừa hay phía bàn bên cạnh còn một chỗ trống nên Ninh Hạ đã ngồi vào đó. Đúng lúc các cô tìm được chỗ ngồi thì ông chủ tiệm mỳ gọi các cô đến lấy mỳ. Các cô tự đến quầy lấy mỳ của mình, sau đó ra tủ đựng dụng cụ ăn uống lấy đũa và thìa. Một phần có khá nhiều mỳ, bên trên có thêm vài miếng sườn, một nhánh rau cải, nước dùng thì không quá béo, vị thanh nhẹ, trông vô cùng hấp dẫn. Các cô gái ai nấy đều háo hức. Nếm thử miếng đầu tiên ai nấy đều phải suýt xoa vì ngon quá. Điều các cô lo sợ đã không xảy ra ở lần này. Lại một món sẽ được các cô cho vào thực đơn của mình.
Vì ai cũng tập trung ăn mỳ nên không ai nói chuyện với ai. Ninh Hạ đang cúi đầu ăn mỳ của mình không để ý gì đến xung quanh. Người ngồi đối diện cùng bàn cô đã đứng dậy từ lâu, thay vào đó là một đôi nam nữ mới đến. Nhưng hiện giờ chỉ có một mình cô gái ngồi. Chiếc ghế bên cạnh để một chiếc balo đen, có ý như chỗ này đã có người ngồi. Chắc là người nam kia đã đi lấy đồ ăn. Khoảng năm phút sau cậu ta quay lại với một khay có hai bát mỳ trong đó. Bọn họ cũng ăn mỳ của tiệm Châu Ký. Ban đầu Ninh Hạ không hề để ý đến họ, chợt giọng nói của gái kia cất lên khiến cô chú ý:
- Ây da, anh Kiệt, em không ăn được rau mùi. Anh gắp ra giúp em được không?
Ninh Hạ thầm cười trong bụng: Lại một đại tiểu thư chỉ biết nhõng nhẽo người yêu đây mà. Cô không ngẩng lên mà tiếp tục công cuộc lấp đầy chiếc dạ dày của mình. Ninh Hạ đột nhiên cảm thấy cái tên mà cô gái kia gọi hình như quen quen. Cô chưa kịp nhớ ra thì nghe thấy người nam kia nói:
- Đây là lần cuối anh nhặt giúp em nha. Lần sau em tự đi gọi món nhé. Không ăn cái gì thì bảo phục vụ đừng cho vào.
Giọng anh ta có phần không hài lòng. Ninh Hạ chợt thấy giọng nói khá quen liền ngẩng lên. Hóa ra là anh ta - Giang Tống Kiệt. Ninh Hạ thầm thở dài trong lòng: Tôi chỉ muốn ăn mỳ chứ không muốn ăn cơm chó nha. Đúng lúc cô ngẩng lên nhìn thì cũng bắt gặp Tống Kiệt cũng đang nhìn mình. Bị anh ta dọa cho giật mình, mỳ cô đang ăn trong miệng bỗng nhiên lại tắc nghẹn ở cổ. Cô rất muốn ho nhưng sợ là sẽ phun ra những thứ trong miệng vào mặt hai người đối diện nên cô kìm lại. Vì vậy khiến mặt cô đỏ bừng lên. Rất tự nhiên, Tống Kiệt đứng lên, vươn tay ra vỗ vào sau lưng của cô như lần trước. Hành động của anh ta khiến cho năm cô gái - bao gồm bốn cô gái là bạn của Ninh Hạ và cô gái đi cùng anh ta tròn mắt nhìn. Cậu ta cũng không vì thế mà dừng lại. Chỉ khi Ninh Hạ đã nuốt xuống được và mặt bớt đỏ anh ta mới dừng lại. Anh ta ân cần hỏi:
- Em đã đỡ chưa?
Ninh Hạ không muốn nói, đúng hơn là cô vẫn chưa dám mở miêng, chỉ gật đầu làm có vẻ đã đỡ rồi. Nhìn thấy vậy Tống Kiệt yên tâm ngồi xuống. Anh ta lại nói, lời nói lần này của anh ta càng khiến cho năm cô gái kia kinh ngạc hơn nữa:
- Mỗi lần ăn cơm với tôi, em đều như vậy. Lẽ nào cùng tôi ăn cơm lại khiến em hưng phấn đến vậy sao?
Lần này Ninh Hạ không nhịn được nữa, cô liền đáp:
- Anh bị điên à? Không phải lần nào cũng là do anh làm tôi sợ sao?
Nghe cô nói anh ta lại cười lớn. Anh ta không ngờ cô lúc tức giận lại đáng yêu đến như vậy. Tống Kiệt cười nói:
- Ồ, đều là lỗi của tôi sao? Vậy cho tôi xin lỗi nhé!
Tuy thấy anh ta có vẻ cười cợt nhưng lời nói và giọng điệu đều hết sức chân thành. Cô cũng lười so đo với anh ta, chỉ xua tay rồi nói:
- Thôi bỏ đi!
Sau đó cô tập trung ăn nốt phần mỳ còn lại trong bát. Đang ăn thì đột nhiên nghe thấy Mộc Trà gọi vọng sang:
- Chị Hạ ai đấy?
Cô ấy vừa hỏi đầu vừa hất nhẹ về phía Giang Tống Kiệt, miệng thì mỉm cười một cách nham hiểm. Câu hỏi của Mộc Trà khiến cho ba người còn lại đều dừng đũa, vươn chiếc cổ dài về phía bàn của Ninh Hạ để chờ câu trả lời, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ tình tiết quan trọng trong một câu chuyện ngôn tình nào đó. Ninh Hạ thấy thế thì phì cười:
- À, buổi tối hôm đến đây anh ta đã kéo giúp chị vali về ký túc xá. Sau đó có gặp lại nhau một lần ở nhà ăn thôi.
Cô vừa nói vừa liếc sang Tống Kiệt. Câu trả lời có vẻ "chưa đầy đủ" này của cô khiến cho bốn cô gái không thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, nhất là với Mộc Trà. Mộc Trà là một cô gái tuy chưa yêu ai nhưng kinh nghiệm đọc truyện và xem phim ngôn tình của cô lại vô cùng phong phú. Cô bày ra bộ mặt nghi ngờ:
- Chỉ có vậy thôi sao? Sao em thấy hai người cứ như đã quen thân từ lâu rồi nhỉ?
Ninh Hạ nghe vậy thì có chút chột dạ, cô liền nói:
- Cũng có quen thân gì lắm đâu. Cũng có nói chuyện sơ sơ thôi. Mọi người ăn xong chưa? Ăn xong thì về thôi, nghỉ ngơi để chiều còn đi học.
Nghe thấy vậy, bốn cô gái đều đeo cặp và cầm bát của mình đi về khu tập kết. Khi đi qua chỗ của Giang Tống Kiệt các cô không quên nói chào tạm biệt. Anh ta cũng cười, gật đầu và vẫy tay chào lại. Ninh Hạ cũng đưa tay ra chào anh ta mà không nói gì cả. Chỉ có cô gái ngồi cạnh anh ta từ lúc nhìn thấy Tống Kiệt đứng dậy vỗ lưng cho Ninh Hạ đã bày ra bộ mặt không vui. Đợi năm người các cô đi xa, cô ta mới quay ra chất vấn anh ta:
- Cô ấy là ai?