Chương 5

Phong Sưởng ôm Bồ Tiểu Quai vào lòng, vội vàng cầm lấy điện thoại xem lại các bản báo cáo.

Nhìn nhìn, hai hàng lông mày của Phong Sưởng dần dần nhếch lên.

Hệ thống cổ phiếu đưa dòng xanh lên cao vυ"t, công ty cạnh tranh phải phá sản, giám đốc công ty kia Phong Sưởng vẫn còn nhớ rõ, còn không phải là người lúc trước từng cãi vã một trận lớn với Giang Thành, công khai đoạn giao với Khương Hành sao?

Phong Sưởng nhìn điện thoại, lại cúi đầu nhìn Bồ Tiểu Quai.

Bồ Tiểu Quai ngửa đầu, đôi mắt ngọt ngào chớp chớp.

Bằng vào khứu giác nhạy bén trong thương nghiệp, cũng có thể vì sự tin tưởng đối với bồ công anh nhỏ, Phong Sưởng mở máy tính lên, nghiên cứu tất cả hoạt động của công ty Khương Hành gần nửa năm qua.

Hắn đặt Bồ Tiểu Quai bên cạnh máy tính, một bên uống nước một bên xem màn hình.

Bồ Tiểu Quai tò mò mà nhìn Phong Sưởng, nghiêng nghiêng vươn nụ hoa nho nhỏ về phía máy tính —— hắn nhìn cái gì mà nhìn nghiêm túc vậy?

Phong Sưởng nhìn nhìn, lại cảm thấy có thứ gì đang ảnh hưởng đến tầm mắt hắn.

Hắn kinh ngạc dời mắt khỏi màn hình, lại phát hiện bồ công anh nhỏ của hắn cách màn hình quá gần.

Gần đến mức sắp bò lên màn hình rồi!

Bồ công anh nhỏ nỗ lực mà muốn nhìn trước mặt rốt cuộc là thứ gì, nhưng mà cậu thật sự quá nhỏ, mà màn hình lại quá lớn, giống một mầm cây mới nhú đang đối diện với quái vật khổng lồ, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Phong Sưởng bị suy nghĩ của mình chọc cười, xấu xa dùng một ngón tay với lấy chậu hoa Bồ Tiểu Quai, chậm rãi kéo về sau.

Bồ Tiểu Quai: -. -

Cậu nhăn mày nhỏ nhìn màn hình dần dần tiến xa, hừ hừ, nhân loại này quá xấu xa!

Phong Sưởng chơi một hồi, lại lấy ly nước của mình đổ vào chậu cây.

Bồ Tiểu Quai ngạo kiều quay người đi.

Không uống!

Hừ!

Phong Sưởng hoàn toàn không biết bồ công anh nhỏ của hắn đang giận, nhìn máy tính một hồi, lúc cúi đầu mới phát hiện, bình thường rót nhiều hay ít thì nước đều sẽ biến mất, lần này thế mà bồ công anh nhỏ lại không hấp thu nước!

Đột nhiên ý nghĩ kỳ diệu nảy lên trong đầu —— bồ công anh nhỏ đang…giận dỗi?

Phong Sưởng: “……” Cũng cuti đi?

Hắn thử thăm dò nói, “Thật xin lỗi?”

Bồ công anh nhỏ không phản ứng.

Phong Sưởng cảm thấy hành động này của mình hệt như bị bệnh thần kinh nặng, nhưng lại hoàn toàn không khống chế được bản thân.

Đôi tay cầm cái chai thủy tinh được nạm kim cương chứa nước khoáng mấy chục vạn, cung kính tưới nước cho Bồ Tiểu Quai, lại nói lần nữa

“Thật sự xin lỗi?”

Bồ Tiểu Quai cũng không phải xấu xa đến mức vì chuyện cỏn con này mà đoạn tuyệt quan hệ với tên nhân loại này.

Cậu nhìn nhân loại đang cung kính cúi đầu về phía mình, chắp tay đưa lên nước suối chứa linh khí, nụ hoa nho nhỏ quơ quơ.

Thôi vậy, ngươi có lòng như vậy thì ta cũng đành tha thứ cho ngươi vậy!

Không biết có phải Phong Sưởng ảo giác hay không, sau khi xin lỗi lần nữa, nước suối trên lá cây của bồ công anh nhỏ rất nhanh biến mất, bồ công anh nhỏ hình như tha thứ cho hắn!

Tảng đá trong lòng Phong Sưởng cuối cùng rơi xuống.

Cười cười, sắc mặt Phong Sưởng thay đổi.

Trời má! Bồ công anh nhỏ thật sự có thể nghe hiểu hắn nói chuyện nè??

Phong Sưởng nhìn Bồ Tiểu Quai thật lâu, ánh mắt từ trên thân Bồ Tiểu Quai chuyển sang màn hình, nhìn cổ phiếu kia mà lâm vào trầm tư.

Hắn quyết định kêu trợ lý hẹn thời gian với Khương Hành, tự mình đi xem đối phương.

Lúc Phong Sưởng đến nơi, công ty Khương Hành hình như đã gần dọn xong.

Công ty đã xin phá sản, những người đến định giá đang xem xét đồ vật còn dư.

Khương Hành lạnh nhạt đứng trong văn phòng trống rỗng, mặt mày vững vàng, cuối tháng rồi nên ông tính từ chức thì trợ lý bỗng nói với ông, Phong Sưởng sẽ đến gặp ông.

Phong Sưởng thân người cao ráo, đi qua văn phòng nghèo nàn hệt như quân vương đi tuần tra lãnh thổ, ý tứ sâu xa đảo mắt nhìn qua bàn làm việc dính đầy tro bụi cùng hai thùng giấy ở góc tường, cuối cùng dừng ở trên người Khương Hành.

Giang Hành sắp bị phá sản, cả người đều là dáng vẻ nghèo túng, phiền muộn, nhưng đáy mắt chứa sự cố chấp không cam lòng, đang lạnh nhạt đi tới đánh giá Phong Sưởng.

Lần trước thấy vị Phong tổng này, Phong Sưởng không hăng hái như hiện tại.

Trước đó không lâu, Phong Sưởng vẫn còn giống hệt cái xác biết đi, khí lạnh vô hình bao phủ toàn thân. Mới qua mấy ngày, sao ông cảm giác như người này vừa được tái sinh vậy?

Chẳng lẽ, lời đồn là thật?

“Khương tổng,” Phong Sưởng đã đi tới trước mặt hắn, hai mắt híp lại, “Ông sắp phá sản?”

Khương Hành:…… Đã biết còn hỏi? Bộ ngứa đòn???

Lời nói vẫn gây sát thương mạnh như trước.

Khương Hành cười tự giễu

“Đúng vậy, sắp phá sản, Phong tổng sao lại có tâm tình đến đây? À đúng rồi, nhà cậu vẫn ổn chứ?”

Phong Sưởng vừa gây sự trong hôn lễ của ba hắn, khiến ba hắn bẽ mặt, còn trước mặt mọi người đoạn tuyệt quan hệ với Giang Thành.

Mấy tên phóng viên nhanh tay nhanh chân chớp thời cơ đã khuếch tán thông tin này đi bốn phương rồi, ai mà không biết lúc này Phong gia đã loạn thành một nồi cháo đâu.

Phong Sưởng cũng không giận, đi thẳng vào vấn đề mà nói, “Việc trong nhà là chuyện nhỏ, tôi đầu tư một số tiền cho ông, sao nào, có dám tiếp tục dự án không?”

Khương Hành ngẩn ra.

“Cậu không phải tới xem chuyện vui?” Khương Hành nghiêm túc mà nhìn hắn.

“Tôi chưa bao giờ lãng phí thời gian ở việc vô dụng, hạng mục công ty ông gần nửa năm tôi đều đã xem, tôi cảm thấy……”

Nói đến công việc, toàn thân Phong Sưởng đều tràn đầy mị lực thuyết phục lòng người.

Xuất thân trong một gia đình kinh doanh lâu đời, từ nhỏ theo Phong Duệ tổ chức đại hội cổ đông, mưa dầm thấm đất, một đường xuôi gió xuôi nước, tựa như thiên tài xuất thế.

Khiến người khác có ghen ghét cũng chỉ biết bất lực nhìn hắn đĩnh đạc tung hoàng tứ phương*, dăm ba câu đã vạch trần tình trạng ngành sản xuất trong tương lai vài thập niên tới.

Mandy : nói chung là thâu tóm nhiều nơi, là cáo trẻ đội lốt già, rất thông tuệ

Ngay cả người quái gở như Khương Hành cũng không thể không thừa nhận, hắn quả thật là một thiên tài thương nghiệp.

Nửa giờ sau, đáy mắt Khương Hành đều là sự ngạc nhiên cùng hi vọng mới, giọng nói có chút run, “Cậu … tin tưởng tôi sao?”

“Không,”

Phong Sưởng ngạo nghễ nói, “Tôi tin tưởng bản thân.”

Còn tin tưởng bồ công anh nhỏ của hắn.

Nói chuyện đầu tư xong, Phong Sưởng đứng dậy rời đi,

“Đúng rồi, ông có thể dùng lợi thế của tôi, lại mượn sức một vài nhà đầu tư.”

Khương Hành nghiêm trọng gật gật đầu, bỗng nhiên nói, “Làm một cuộc trao đổi, có một việc tôi cần nói cho cậu.”

Phong Sưởng bước chân ngưng lại.

Khương Hành nói, “Hơn nửa tháng trước, chính là khoảng thời gian cậu chuẩn bị xuất ngoại, Giang Thành có tới tìm tôi.”

Ánh mắt Phong Sưởng chậm rãi trầm xuống.

Khương Hành thản nhiên nói,

“Cậu ta nói bản thân có một kế hoạch, cần vài người hợp tác mới có thể thành công, nhưng tôi từ chối.”

Khương Hành cười chế nhạo, “Cụ thể là kế hoạch gì thì tôi không biết, tôi đoán là nhắm vào cậu, cậu phải cẩn thận đấy.”

Cần vài người hợp tác?

Phong Sưởng nhấp môi.

Xem ra, người hắn cần giải quyết, không chỉ riêng Giang Thành thôi nhỉ?

Tần Ca cũng nói rồi, Giang Thành ở ngoài có khả năng càng đáng sợ, càng nhiều thứ xui xẻo đang chờ hắn!

Hắn không biết Giang Thành lấy cái gì làm mồi, khiến nhiều người giúp cậu ta đối phó hắn như vậy,nhưng không sao.

Đợi một thời gian rồi tới xem trạng thái hoạt động như nào, kế hoạch Giang Thành nhất định thực hiện được đấy nhé.

Nếu không có bồ công anh nhỏ, giờ hắn không chết ở tai nạn xe cộ thì chắc chắn là chết trong tai nạn máy bay rồi.

Thật may mắn mà, Phong Sưởng nạnh nùng nghĩ, hắn phải nghĩ cách đem tất cả âm mưu bí mật của Giang Thành và mấy người kia phơi bày trước ánh sáng!

Phong Sưởng vừa nhớ lại lời nói Khương Hành, vừa đi vào thang máy.

Cửa thang máy khép lại trong nháy mắt, Phong Sưởng đột nhiên da đầu tê dại mà rùng mình một cái!

Cái cảm giác quỷ dị này lại tới nữa!

Cảm giác xương lạnh bò trên sống lưng hắn, thang máy đột ngột rơi xuống tạo ra chấn động, rồi cũng đột ngột ngừng lại!

Thang máy đã dừng lại bị gió thổi lung lay, phát ra âm thanh kẽo kẹt đáng sợ.

Phong Sưởng điên cuồng bấm điện thoại kêu cứu khẩn cấp, đỡ lấy lan can bên cạnh, cong gối ngồi xổm xuống, hít sâu.

Thang máy mỗi lần lay động, lòng hắn cũng dâng cao lên một lần. Trái tim đang kịch liệt nhảy lên như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực!

Kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——

Âm thanh giống trong phim kinh dị thong thả kéo dài, tra tấn thần kinh Phong Sưởng, đột nhiên, thang máy phát ra một tiếng vang lớn, rơi xuống như đi vào trụy lạc!

Phong Sưởng gắt gao nhắm mắt lại, giây tiếp theo, thang máy đột nhiên ở giữa không trung dừng lại, đinh một tiếng, cửa thang máy mở.

Bên ngoài là một bức tường.

Hắn bị kẹp ở hai giữa hai tầng rồi...

Chết tiệt.

……

Bồ Tiểu Quai đang lấy hai chiếc lá cây cuộn lại, gối lên đôi tay thơm ngọt mà ngủ.

Cậu quá mệt.

Lấy linh lực hiện có khiến nụ hoa trong nháy mắt nở rộ đã sắp hao hết sức lực cậu có rôi.

Cũng may có Phong Sưởng cho cậu uống nước có linh lực. Nhưng, cách hấp thu năng lượng tốt nhất vẫn chính là ngủ!

Bồ Tiểu Quai ngủ ngon lành, thậm chí mơ thấy trong sơn cốc mọc đầy bồ công anh nơi mình lớn lên.

Bên cạnh có anh cỏ đuôi chó soái khí bảo vệ cậu, toàn bộ bồ công anh trong sơn cốc đều là anh chị em, kim sắc* trong sơn cốc, cả đại gia đình cùng nhau thổi gió núi, tắm gội ánh trăng, thật đúng là khoảng thời gian tuyệt đẹp mà!

*Mandy : Màu vàng kimmmm

Không biết vì sao, bồ công anh trong sơn cốc hình như chỉ có cậu chậm rãi có ý thức, rồi bỗng nhiên có một ngày, rất nhiều người tới sơn cốc, không hỏi ý kiến đã đào cậu ra đem đi mất!

Bồ Tiểu Quai đã ngủ say không cao hứng mà lẩm bẩm.

Ngủ ngủ, Bồ Tiểu Quai nho nhỏ giữa hai mày chậm rãi nhăn lại.

Cậu thế mà mơ thấy nhân loại của mình!

Cậu mơ thấy Phong Sưởng bị hắc khí vây quanh rồi kéo túm, đang lòng nóng như lửa đốt mà gọi tên cậu!

Bồ Tiểu Quai đột nhiên mở mắt ra, lá cây nho nhỏ che mặt, đôi mắt tròn xoe mở lớn, phát ra một tiếng hoảng loạn mà:

Á ~~~~~

Không! Ổn ! Rồi!

Nhân loại kia xảy ra chuyện!

Bồ Tiểu Quai nắm chặt lá con, cấp tốc mà chụp lấy nụ hoa của mình, gấp đến độ nụ hoa nho nhỏ sắp bốc khói!

Làm sao bây giờ!! Làm sao bây giờ!!

Thật ra cậu biết có một cách có thể đem bản thân dịch chuyển đến bên người nhân loại, nhưng cách này điều kiện quá khó, hình như chưa từng có ai thành công.

Bởi vì, lúc Bồ Tiểu Quai tìm đối phương, đối phương cũng phải vô điều kiện tin tưởng cậu, dùng sức mà nghĩ tới cậu mới được!

Đối với nhân loại mà nói, tin tưởng tuyệt đối thật sự rất khó có được.

Bồ Tiểu Quai gấp đến độ muốn khóc, ôm tâm tình mèo mù vớ phải chuột chết, cậu quyết định thử một lần!

Trên lá cây nhòn nhọn ngưng tụ ra một hạt ánh sáng nho nhỏ, hạt ánh sáng tỏa ra thành sương mù sáng chói, chậm rãi ngưng tụ thành mặt Phong Sưởng.

Bồ Tiểu Quai nhắm mắt lại, lấy hết sức mà hét lên một tiếng, “Mau nghĩ đến ta!”

“Lần sau nhất định phải mang bồ công anh may mắn theo trên người mới được,” Phong Sưởng tiếc nuối nghĩ,

“Cần gì hình tượng chứ, giữ mạng quan trọng hơn!”

Nghe được giọng nói của Phong Sưởng, Bồ Tiểu Quai kinh ngạc mà mở bừng mắt.

Cậu vậy mà lại biến thành một đóa hoa nhỏ con người nhìn cũng không thấy, vững vàng mà ngốc tại đỉnh đầu Phong Sưởng.

Thành công?

Gì cơ, cách khó như vậy, thế mà thành công?

Bồ Tiểu Quai kinh ngạc chớp mắt một cái, nụ hoa hiện lên một chút phấn hồng nhọt nhạt —— vậy tức là, vừa rồi nhân loại của mình đang nghĩ đến mình, cũng tuyệt đối tin tưởng mình nha!

Cậu vội vàng triển khai lá con bảo vệ nhân loại của mình, nhìn thoáng qua bốn phía.

Toàn bộ thang máy đều là sương mù màu đen.

Sương mù giống máy phun nước mà bắn ra muôn vàn hơi nước, nhìn như không có sức nặng, lại lạnh lẽo đến tận xương.

Hắc khí này không có ý thức, theo bản năng vây quanh Phong Sưởng, ở nơi Phong Sưởng không nhìn thấy, thang máy âm u, hệt như trời đêm đầy mây.

Bồ Tiểu Quai quơ quơ đầu, trên nụ hoa sáng lên một tia ánh sáng nhạt, tựa như hải đăng chiếu sáng lên hắc quang.

Bồ công anh nhỏ gặp kẻ địch mạnh rồi.

Hắc khí này so với mấy vận xui trước mạnh hơn rất nhiều!

Tác giả có lời muốn nói:

Bồ Tiểu Quai: Đây là nhân loại ta che chở! Hừ!