Chương 1

Buổi tối, trong phòng tối om, phòng khách chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn ấm áp êm dịu buông xuống.

Sau khi La Oánh vào cửa, Ninh Nhiễm đang ngồi xếp bằng trước cái bàn thấp ở phòng khách viết thư chia tay.

Cửa bị La Oánh tiện tay đóng lại, ầm một tiếng, giày cao gót cũng bị cô ấy đá sang một bên. Ninh Nhiễm không ngẩng đầu, còn đang ấp ủ tình cảm.

Theo dự định của Ninh Nhiễm, tối nay chắc là cô thâm tình và áy náy, hiểu rõ sự đau khổ của tình yêu, nước mắt rơi trên tờ giấy, sầu triền miên, cô ca tụng tình yêu khắc cốt ghi tâm bằng tài văn chương của mình.

La Oánh đổi dép lê đi đến bên cạnh bạn thân, nhìn thành quả mà cô nỗ lực suốt ba tiếng đồng hồ.

[Kỳ Quân:

Chào anh, thấy chữ như gặp mặt.]

Ba tiếng đồng hồ bảy chữ cái, thật sự là tinh hoa của từ ngữ.

La Oánh cũng ngồi trên thảm lông, mặt không thay đổi nhìn về phía Ninh Nhiễm: "Tiếp tục viết đi, tớ nhìn cậu viết."

Ninh Nhiễm bật điện thoại để ở trên bàn, tạm dừng ca khúc “Đánh mất người yêu” đang phát.

"Chắc chắn mấy trăm năm trước em đã từng nói yêu anh, chỉ là anh quên em, em cũng không nhớ lại..."

Bầu không khí bi thương kéo dài nửa này, cảm xúc đến nhưng lời văn không theo kịp, trong lòng Ninh Nhiễm vô cùng bực bội.

Sớm biết lúc công ty bảo viết quảng cáo thì đã rèn luyện lời văn nhiều hơn rồi.

Ninh Nhiễm suy nghĩ, gạch bỏ hai chữ [Kỳ Quân] trên giấy, để tỏ vẻ thân thiết, đổi thành hai chữ [anh trai].

Biểu cảm của La Oánh vốn xem náo nhiệt lại trở nên vô cùng sầu não vì cách xưng hô "anh trai" này: "Cậu sửa nội dung mà không thèm đổi cho anh ấy một tờ giấy khác sao? Tình yêu Trương Phi."

Ninh Nhiễm đau lòng hai giây vì cái danh hiệu tình yêu Trương Phi này, nhưng trước mắt cô còn vội vàng kể khổ với La Oánh, cũng không bàn cãi với cô ấy.

La Oánh luôn khuyên chia tay chứ không khuyên tái hợp, hết sức phối hợp nói hết với bầu tâm sự của Ninh Nhiễm.

Ninh Nhiễm cảm thấy tình yêu này của cô cảm giác rất không chân thực, cảm thấy yêu đương quan trọng là đáng tin cậy, tìm Kỳ Quân tính cách đặc biệt đáng tin cậy.

Bây giờ thì tốt rồi, người yêu chung sống hai năm, hai năm không nóng không lạnh, có lúc cô từ trong mộng tỉnh lại mở mắt ra nhìn trần nhà, nhất thời không phân biệt rõ rốt cuộc là mình hai mươi tuổi hay là tám mươi tuổi, người nằm bên cạnh rốt cuộc là bạn trai vẫn là vệ sĩ.

"Là loại cảm giác này, cậu biết không?" Ninh Nhiễm giải thích cho La Oánh: "Nếu như tớ cãi nhau với anh ấy, sẽ có vẻ là tớ như một bà điên."

La Oánh tưởng tượng dáng vẻ cãi nhau với người tính cách lãnh đạm như Kỳ Quân, không thể tưởng tượng ra được, chỉ có thể rút lui mà tán đồng Ninh Nhiễm: "Cậu đúng là như một bà điên."

Ninh Nhiễm im lặng: "Cám ơn sự an ủi của cậu."

Tính cách Ninh Nhiễm vốn không phải ổn trọng, nhưng lúc đầu vì ở cùng với Kỳ Quân cũng tỏ ra ôn tồn lễ độ.

Dùng cách nói của Ninh Nhiễm mà nói, hai người trầm ổn trang trọng giống như là hai con sư tử bằng đá ở cổng công viên.

Bây giờ Ninh Nhiễm hối hận rất nhiều, con sư tử đá này của cô muốn bay một mình.

Vì thế, cô cố gắng làm ra: Lén đổi hình Kỳ Quân mua về dán trên tủ lạnh đi, và mỗi buổi tối châm ba cây dầu thơm cầu nguyện đoạn tình cảm này không có kết thúc tốt đẹp.

"Nhang và dầu thơm khác nhau." La Oánh nhắc nhở: "Châm ba cây, phòng ngủ của cậu có bị ngạt không?"

"Chẳng phải đốt nhang sẽ lộ ra tớ quá mê tín sao?" Ninh Nhiễm tỏ ra đau khổ: "Tớ theo chủ nghĩa vô thần."

Cố gắng theo hướng này chi bằng không cố gắng.

La Oánh thở dài, cũng phát sầu vì Ninh Nhiễm: "Vậy lúc trước cậu nghĩ như thế nào mà muốn ở cùng anh ấy?"

Nói thật lúc ấy ngày nào cô ấy cũng kết bạn với Ninh Nhiễm, thật không ngờ rằng hai người này sẽ tiến tới với nhau.

Chẳng lẽ khi đó Kỳ Quân không trầm ổn lãnh đạm, không giống như sư tử đá của công viên ư?

Vấn đề này Ninh Nhiễm lại có thể trả lời, cô kiên định nhìn về phía La Oánh, nói rõ ràng chính xác từng câu từng chữ: "Sắc đẹp làm hại người."

Câu trả lời vô cùng chắc chắn.

"Tớ thích kiểu đàn ông vừa thuần khiết vừa ham muốn." Ninh Nhiễm nói: "Nhưng người này quá thuần khiết."

La Oánh bị câu trả lời của Ninh Nhiễm làm nhức mắt: "Cậu đúng là cặn bã của … Thuần khiết."

Năm đó Kỳ Quân là Britney của Ninh Nhiễm, hiện tại... Là bà trâu của cô.

*

Ngày hôm sau Ninh Nhiễm rời giường thì đau đầu, cũng không phải vì uống chút rượu, mà là buổi tối cô tăng thêm mức độ cầu nguyện, đốt quá nhiều nhang nên đầu đau.

Đến văn phòng, thủ trưởng đang nói chuyện quan hệ hữu nghị của công ty, mỗi bộ phận đều phải có người đi, mặc dù không có nói rõ nhưng trong câu chữ đều là để người trẻ tuổi chủ động tham dự.

Ninh Nhiễm giả vờ không nghe thấy, cúi đầu mở máy tính giống như đà điểu.

Chỗ ngồi của cô gần sát với La Oánh, cả hai đều có tiếng là độc thân trong bộ phận, hai người rúc vào một chỗ giống như chim cút, ngược lại càng bắt mắt hơn, bị thủ trưởng chỉ tên phải đi hội liên nghị.

Ninh Nhiễm cảm thán một tiếng.

La Oánh an ủi cô: "Không sao đâu, chắc chắn Kỳ Quân cũng sẽ bị đẩy đi."

Ninh Nhiễm và Kỳ Quân là tình yêu công sở, bí mật nói chuyện chứ chưa từng công khai.

Kỳ Quân là chiêu bài sống của bộ phận bộ phận nghiên cứu, tướng mạo hạng nhất và năng lực vượt trội. Bộ phận nghiên cứu đa số rất ghét giao tiếp, mỗi khi có chuyện gì cần lộ diện họ đều sẵn sàng đẩy lên người Kỳ Quân, mà hiện tại anh cũng đang "Độc thân”.

La Oánh chắc chắn Kỳ Quân cũng sẽ có trong danh sách quan hệ hữu nghị lần này.

La Oánh nói: "Cậu cứ nói với anh ấy là cậu được mở mang kiến thức thế giới đầy màu sắc ở hội liên nghị nên muốn chia tay."

Ninh Nhiễm nhíu mày: "Để Kỳ Quân tận mắt chứng kiến tớ cắm sừng cho anh ấy ngay ở hội liên nghị hả?"

La Oánh nghiêm túc suy tư một chút: "Dù cho cắm sừng thật thì với tính cách đó của Kỳ Quân thì chắc chắn anh ấy sẽ tha thứ cho cậu... Quả thật là cậu rất khó chia tay."

Ninh Nhiễm cụp mắt, nhớ tới tính cách không nóng không lạnh của Kỳ Quân. Nếu như cô thật sự nói chia tay, có lẽ Kỳ Quân cũng sẽ chỉ dùng cặp mắt trong trẻ xinh đẹp đó nhìn cô chằm chằm, hỏi cô có phải là mình làm sai chỗ nào không làm cô tổn thương cô.

...A, cái cảm giác tội lỗi đáng chết này.

Nhất là lại thêm tướng mạo băng thanh ngọc khiết đó của Kỳ Quân, Ninh Nhiễm cảm giác mình vô cùng xấu xa, giống như là tay chơi chỉ chơi đùa chứ không cho danh phận vậy.

Cả ngày này trôi qua ngơ ngơ ngác ngác, tới lúc tan tầm mới thanh tỉnh một chút, gió thổi vào mặt, Ninh Nhiễm vỗ vỗ hai gò má, chắc là Kỳ Quân cũng sắp đi công tác về rồi.

Hôm qua cô viết mười lăm trang thư chia tay, cuối cùng xé sạch sẽ, cảm thấy vẫn phải nói chuyện trước mặt Kỳ Quân.

Khác với suy nghĩ nu ngốc của La Oánh, Ninh Nhiễm quyết định đường đường chính chính nói chia tay, ăn nói khép nép mà xin lỗi.

Có lẽ hôm nay nên nói ra, kéo dài thêm cũng không phải một chuyện tốt với hai người.

Tiếng người ồn ào, tiếng nhắc nhở tàu điện ngầm sắp đóng cửa vang lên, Ninh Nhiễm vừa bước lên tàu điện ngầm, cửa phía sau lập tức đóng lại thật chặt. Trên tàu điện ngầm vô cùng đông đúc, Ninh Nhiễm đi lên cuối cùng dựa vào cửa tàu điện ngầm lạnh lẽo ngẩng đầu lên thở, điện thoại đột nhiên rung lên, trên màn hình là dãy số xa lạ.

Cô bắt máy.

Ninh Nhiễm không ngờ rằng sẽ nhận được điện thoại gọi tới từ bệnh viện, càng không ngờ sẽ nghe thấy tên của Kỳ Quân từ cuộc gọi.

"Chào cô, cô là cô Ninh Nhiễm đúng không? Xin hỏi cô có quên anh Kỳ Quân không? Anh ấy..."

Tàu điện ngầm khởi động theo tiếng nhắc nhở vang vọng, Ninh Nhiễm cảm thấy tai mình ù đi.

Hình như cô nghe thấy rõ ràng, nhưng lại cảm thấy bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

*

Lúc Ninh Nhiễm đến bệnh viện hoàn toàn ngây ngốc, cô rất ít khi đến bệnh viện, hoàn toàn không quen với quy trình của bệnh viện, gọi điện thoại cho Kỳ Quân cũng không trả lời.

Đầu óc rối loạn, người ở bệnh viện lại nhiều, Ninh Nhiễm định tìm một chị y tá hỏi đường, không ngờ vừa bước vào cửa chính đã trông thấy Kỳ Quân đứng ở một bên .

Anh vừa gầy vừa cao, trong đám đông rất dễ thấy. Không có vết thương, cũng không có thiếu tay chân gãy, Kỳ Quân đứng ở đó nhìn mọi người qua lại, dáng vẻ hơi thất thần.

Rõ ràng đứng ở đại sảnh râm mát, gió lạnh từ bệnh viện thổi mạnh, ánh nắng xiên qua cửa kính chiếu vào, màu sắc ấm áp rơi trên mi mắt của anh.

Đôi mi mảnh của Kỳ Quân khẽ run lên vì bị ánh mặt trời thiêu đốt, có hơi cúi đầu.

Hiếm khi Ninh Nhiễm thấy biểu cảm này của Kỳ Quân, trong ấn tượng của cô, bất kể Kỳ Quân gặp phải chuyện phiền phức thế nào cũng tỏ ra không sợ hãi.

Cái nhìn chăm chú của Ninh Nhiễm khiến Kỳ Quân chú ý, đôi mắt màu hổ phách chậm rãi chớp một cái, hình như anh không chắc chắn, sau đó nở nụ cười lịch sự với Ninh Nhiễm, mang theo phong độ của người tri thức đặc thù chỉ có ở nhóm người trong bộ phận nghiên cứu.

Không biết có phải là ảo giác của Ninh Nhiễm hay không, làn da vốn trắng trẻo của Kỳ Quân trông càng thêm tái nhợt, có hơi yếu ớt đáng thương.

Liên tưởng đến "Mất trí nhớ" trong cuộc gọi của bác sĩ, trong lòng Ninh Nhiễm đột nhiên giống như tràn đầy tình thương của mẹ và ý muốn bảo vệ, cô bước nhanh đến trước mặt Kỳ Quân: "Em là Ninh Nhiễm."

Giờ khắc này cảm giác rất thần kỳ, cô giống như đổi vai diễn với Kỳ Quân ngày trước, Ninh Nhiễm biến thành người bảo vệ.

Ánh mắt của Kỳ Quân rơi vào trên người cô, anh cận thị nhẹ, chẳng biết tại sao không đeo kính, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, rơi vào đôi chân thon dài của cô.

Cô chạy tới rất gấp, không biết trên đường cọ vào chỗ nào, tất chân ở bắp chân bị rách một chỗ, lộ ra da thịt mịn màng và một vết bầm tím nhỏ.

"Ninh Nhiễm."

Kỳ Quân gọi tên của cô, dáng vẻ có hơi xa lạ, giống học sinh tiểu học đọc bài văn.

Ninh Nhiễm ngây ra một lúc, bản thân cũng không biết lúc này mình có tâm trạng gì.

Kỳ Quân mất trí nhớ, chia tay cũng không cần nhắc tới, ảo tưởng của cô được thực hiện với cách thức ly kỳ này.

Kỳ Quân quên cô sạch sẽ.

Mặc dù trong nháy mắt, trong lòng Ninh Nhiễm sinh ra mấy phần may mắn, thế nhưng là may mắn qua đi lại có chút áy náy.

Nghĩ như vậy, Ninh Nhiễm thay đổi tâm trạng, tỏ ra kiên định nhìn về phía người đàn ông, quyết định gánh vác phần trách nhiệm này: "Kỳ Quân, em là bạn gái của anh!"

Có gió thổi tới, thôi bay tóc mái của cô, lộ ra một đôi mắt sáng ngời trong trẻo, dù trên người mặc đồng phục cũng không che giấu được thân hình mềm mại và đáng yêu.

Kỳ Quân hơi ngây ra, sau đó thu lại rồi mỉm cười lịch sự, ánh mắt hơi trầm xuống.

Hai người đối mặt, Ninh Nhiễm đã làm xong chuẩn bị ôm đầu khóc rống sau khi sống sót sau tai nạn như diễn xuất trong phim truyền hình, an ủi Kỳ Quân cũng thế nào cũng đã nghĩ kỹ.

Không ngờ rằng phần hơi thở “yếu ớt” đó của Kỳ Quân đã biến mất, anh có vẻ cảnh giác, trong giọng nói mang theo một loại khách sáo và xa cách: "Cô Ninh, xin đừng nói đùa."

Ninh Nhiễm: ???