Hai tia sáng bình minh rực rỡ chiếu lên trên mặt La Đông Nhi, mãi tới khi hai người hiện lên ở triền núi phía nam, hái được đầy một sọt rau dại, chuẩn bị đi xuống núi thì La Đông Nhi mới khôi phục được trầm tĩnh, trong đó tự nhiên có công lao cố ý bắt chuyện của Đinh Hạo.
La Đông Nhi lưng đeo một cái gùi trúc, đi đi lại lại nhẹ nhàng phía trước, Đinh Hạo đeo một cái sọt lớn, trong sọt đầy tràn rau dại. Hắn hái rau dại đúng là hơi nhiều, nhưng cái sọt đầy rau xanh biếc hiếm lạ với mỹ danh tinh khiết này là kết quả của một cuộc du ngoạn. Cho nên mặc dù mang cái sọt đầy Đinh Hạo phải cố hết sức mình, nhưng cũng không đành lòng ném cái sọt với thành quả lao động của mình đi.
Tới chân núi, nhìn thấy một dòng suối chảy reo vui, Đinh Hạo có chút mệt mỏi, liền dừng chân lại nói: "Đổng tiểu nương tử, đi nãy giờ thực là mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một chút nhé?"
"Ừ, cũng được." La Đông Nhi lên tiếng, buông cái gùi trúc xuống đặt dựa vào một tảng đá, ra suối rửa sạch chất dính màu xanh của rau dại dính vào hai tay. Đinh Hạo ngồi dưới một tảng đá bên bờ sông, rửa sạch tay dưới nước suối, sau đó lấy một cái túi ở trong người ra. Bên ngoài có mấy tầng bao bọc, bên trong là mấy tầng giấy dầu, mở ra, hương vị của báng nướng áp chảo liền tỏa ra bốn phía. Bởi vì vẫn để trong ngực cho nên nó vẫn còn mềm mại và ấm áp.
"Có chút đói bụng rồi, ta có mang theo vài cái bánh, nàng cùng ăn với ta nhé." Đinh Hạo nói với La Đông Nhi.
La Đông Nhi liếc trộm hắn một cái lắc đầu nói: "Ta không đói bụng."
"Đây là bánh bọc đường, lạc rất thơm, cho dù không đói bụng cũng thử nuốt trôi cái bánh này xem sao?"
Nhìn cái miệng anh đào nho nhỏ của người ta, lại nhìn cái bánh bọc đường trong tay, Đinh Hạo đổi giọng cười nói: "Nếu không ăn một nửa đi, được rồi, ta cho nàng một nửa, ta một nửa."
Hắn bẻ đôi cái bánh bọc đường ra, đưa qua cười nói: "Nếu không phải nàng chỉ đường cho ta, ta cũng không thể thắng lợi trở về, cái này là… bánh ít đi, bánh quy lại thôi."
La Đông Nhi hiển nhiên là cô gái không thể cự tuyệt được hảo ý của người khác, bánh được đưa tới trước mặt, nàng ngượng ngùng trở lại, đành phải thẹn thùng tiếp nhận nửa cái bánh kia. Nhìn thấy nước đường sắp chảy xuống dưới, nàng vội vàng dùng đầu lưỡi liếʍ một chút.
Đinh Hạo cười rộ lên: "Đây là tay nghề của Lưu đại quản sự trong phòng bếp của Đinh gia, thế nào, ăn có ngon không?"
La Đông Nhi cắn một miếng nho nhỏ, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Đinh Hạo cầm lấy cái bánh hung hăng cắn mạnh một miếng lớn, cười hàm hồ nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, chúng ta phân cam đồng vị."
Lời này có hàm xúc một chút ý tứ trêu đùa, chẳng qua cố tình nói mịt mờ, cho người khác muốn nổi giận mà không thể. La Đông Nhi đã đọc qua sách tự nhiên có thể hiểu được, nhưng loại trêu chọc như có như không này lại không thể để hắn tiếp tục, khuôn mặt lại đỏ lên, làm như không nghe thấy gì…
Đinh Hạo lại hỏi: "Nương của ta tính khí gần đây không được tốt, có thể ăn những thứ loãng một chút cho dễ tiêu, Đổng tiểu nương tử nói đồ ăn trên núi này rất nhiều, ta cứ hai ngày lên núi hái rau dại một lần, không biết nàng thì sao, nếu cũng lên, chúng ta làm bạn đồng hành cũng tốt."
La Đông Nhi trên mặt có chút nóng, chần chừ một chút mới nói: "Chỉ sợ…có chút khó xử, hôm nay ta lên núi lấy chút thức ăn ở đây, vẫn là bởi vì cháu dâu của nhị gia gia ở trong thành có bầu, muốn ăn nhẹ một chút, đưa thư sang bảo, bà bà (mẹ chồng) ta mới cho ta lên núi, bằng không, còn không thể đi ra khỏi nhà đâu…"
"À…" Đinh Hạo lên tiếng, trong lòng có chút thất vọng.
La Đông Nhi thấy hắn cúi đầu không nói lời nào, liền cũng cúi đầu không nói câu nào, nhưng là mở cái miệng nhỏ nhắn của mình, cắn một miếng bánh lớn, đôi mắt to dường như vụt sáng như quả nho đen, thật vô tội mà liếc mắt nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn hắn một cái. Đinh Hạo chính là không có ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn của La Đông Nhi có chút ủy khuất liền vẩu lên một chút…
Đinh Hạo đặt miếng bánh bọc đường còn lại vào trong bao, cất vào trong lòng, bị cái gì đâm vào ngực một chút, vừa lấy ra nhìn, thì ra đó là cái trâm cái tóc đầu phượng mà hắn mua ở trong thành Phách Châu. Đặt cái trâm cài tóc ở trong tay, dưới anh mặt trời, hai bảo thạch nho nhỏ đính làm hai mắt của đầu phượng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, phi thường xinh đẹp.
"Hạo ca nhi, chúng ta đi thôi." La Đông Nhi đặt gùi trúc lên lưng, đưa tay che nhìn sắc trời nói.
Đinh Hạo liếc mắt nhìn La Đông Nhi một cái, trong lòng vừa động, nhân tiện nói: "Ta có chiếc thoa cài tóc ở đây, là do hôm qua vào trong thành mua được, lão nương không chịu dùng, lưu lại trong tay cũng không tác dụng gì, tặng lại cho nàng nè?"
La Đông Nhi nghe xong vội vàng xua tay: "Không được, vô duyên vô cớ, ta sao lại nhận đồ của huynh được."
"Không đáng giá bao nhiêu tiền cả." Đinh Hạo vội hỏi: "Cái món đồ này thực chất là mạ bạc, hai con mắt trên đầu phượng chính là nhựa cây tùng, nếu không có thủ công chế tác không tồi, thì ngay cả ba văn tiền cũng không tới, mới vừa rồi ta ngã ở trên sườn núi, vô ý là rách quần áo của tiểu nương tử, thứ này coi như ta đền bù đi."
La Đông Nhi vẫn còn cự tuyệt, Đinh Hạo đặt ngân thoa vào trong tay nàng nói: "Hôm nay gặp lại, là cơ duyên khó có được. Về sau….muốn cùng tiểu nương tử dạo chơi trên núi chỉ sợ cũng không còn cơ hội. Cái lễ vật nhỏ này, nàng không thể cự tuyệt, được không?"
La Đông Nhi không dám nhìn ánh mắt của hắn, chỉ là khép thùy mí mắt, ha ha nói: "Ta ….ta mang theo không tiện…"
Đinh Hạo thấy nàng thu lại, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nói: "Trước khi nàng không thể mang theo, vậy ở đây cho ta giúp nàng cài vào để nhìn một chút được không?"
Không biết nói sao, La Đông Nhi nghe xong lời của hắn nói khuôn mặt lại có chút ửng đỏ lên, nàng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đinh Hạo một cái thật nhanh, thấy thần thái hắn thản nhiên, lại vội vã cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình quẫn bách lắc đầu: "Không được….thật sự…mang theo không tiện mà…"
Đinh Hạo biết cô nàng này tâm địa mềm, liền giận dữ nói: "Mang một chút cũng không được? sắp ra khỏi núi rồi, ta muốn xem một chút chắc cũng không có cơ hôi."
La Đông Nhi vẻ mặt trở lên yếu đuối, nhưng là nàng do dự một chút, gắt gao cắn chặt môi, vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được, huynh không nên ép ta, người ta, người ta thực sự không thể mang…"
Đinh Hạo âm thầm thở dài: "Nữ nhân cổ đại này, chịu thật nhiều câu thúc, một chút việc nhỏ nhặt cũng không dám." Vẻ tươi cười trên mặt hắn liền có chút tiêu điều nói: "Không mang thì không mang, coi như vật kỷ niệm cũng tốt!"
Trở lại trong thôn, hai người không hề nói chuyện với nhau, cũng cố ý cách xa ra, tới lối rẽ, hai người từ xa xa liếc mắt nhìn nhau một cái, mỗi người tự đi về nhà của mình.
Đinh Hạo trở về Đinh phủ, về tới phòng của mình, chỉ thấy Lý đại nương đang tiếp chuyện mẫu thân mình ở trên giường gần lò sưởi nói chuyện phiếm. Lý đại nương thấy hắn trở về, vui vẻ nói: "Hạo nhi đã về rồi, ta đang nói chuyện với nương của ngươi đó, ngày hôm qua sau khi ngươi trở về rồi, Lưu gia hỏi tứ cô nương nhà mình, Tứ cô nương nhà người ta quả thật có chút tình ý với ngươi. Nhà lão Lưu thương khuê nữ, cho nên đại nương được người ủy thác, bôn ba chạy tới đây, cô nương nhà người ta đã có ý gật đầu, chỉ cần ngươi đồng ý, việc hôn nhân này chắc chắn sẽ thành. Đứa nhỏ ngươi có chủ ý thế nào?"
Đinh Hạo cười khổ nói: "Đại nương, người sao vẫn còn đề cập tới chuyện này vậy, không phải ta đã nói rồi sao, ta thật sự không muốn kết thân với nhà Lưu gia, đại gia đình nhà nàng nhìn ta mà ta thấy sợ hãi à, hay là thôi đi."
Dương thị thở dài nói: "Đại nương, ta đã nói rồi, Con lớn không nghe mẹ, Hạo nhi hiện giờ có chủ ý của mình rồi, người làm mẹ như ta cũng không có cách nào cả. Thật sự làm khó tỷ rồi, chạy tới chạy lui thu xếp vì đứa nhỏ như vậy, ta chuẩn bị hai tấm vải lụa màu, làm phiền tỷ mang cho Lưu gia bảo họ quên đi."
Lý đại nương nói: "Việc đó cũng không cần, gia đình nông dân chúng ta không có quy củ như vậy, lấy hai cuộn vải bố thay thế là được rồi."
Đinh Hạo nghe vậy buồn bực vội hỏi: "Nương, Lý đại nương, ta không phải nói không muốn cùng Lưu gia kết thân mà thôi, làm sao phải trả lại cho nhà người ta vài vóc màu sắc cái gì?"
Lý đại nương hừ nói: "Còn không phải bởi vì tiểu tử ngươi không đáp ứng sao? Đây là quy củ thân thiết, đã qua xem mặt cô nương nhà người ta, nếu ngươi đồng ý, sẽ đưa thoa cài đầu qua, nếu cô nương nhà người ta lấy cái thoa cài đầu của ngươi cài ở trên đầu, thì kêu là "Cài thoa" tỏ vẻ nguyện hứa hẹn chuyện chung thân. Nếu ngươi không đồng ý cô nương đó, vậy đưa cho gia đình người ta hai tấm vải gấm, đoạn, chính là đoạn, đồng thời cũng là "an ủi" cô nương nhà người ta."
Dương thị nói: "Đại tỷ, việc này đã làm khó tỷ rồi, cho dù thế nào đi nữa đưa vải vóc sẽ bị người ta xem thường, vẫn nên đưa vải gấm đi. Hiện giờ Hạo nhi làm quản sự, nghênh đón hoặc đưa tiễn cũng nên tốt hơn người khác một chút, nơi này có mấy tấm vải gấm, lấy hai tấm mang qua nhà Lão Lưu đi."
Đinh Hạo nghe xong lời này, bỗng nhiên nghĩ tới La Đông Nhi, cài thoa, cài thoa? Thì ra khi nam nhân làm trò đưa thoa cài đầu, chính là có ý tứ hứa hẹn chuyện chung thân. Một cái thoa cài đầu nho nhỏ như vậy, lại có quy củ như thế. Khó trách nàng…khó trách nàng không chịu cài…
.....Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Thử tình khả đãi thành truy ức
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.
(1)
Đinh Hạo si ngốc thầm nghĩ, trong lòng không khỏi dâng lên phiền muộn vô cùng.
Từ khi tới thời đại này, hắn tổng cộng có hai nữ nhân tri kỉ, một là Chiết cô nương bất ngờ gặp gỡ ở Quảng Nguyên, một là cô nương La Đông Nhi này. Chiết cô nương không cần thiết nói ra, tuy nàng ở trong tộc thân phận không cao, nhưng dù sao người ta cũng là cô nương của Chiết gia thế trấn Tây Bắc, lại ở nơi xa xôi như vậy, kiếp này không biết còn có cơ hội gặp nhau hay không nữa, chính vì vậy lý trí hắn không có ý nghĩ xằng bậy nào, miễn hại cả đời cô nương nhà người ta.
Nhưng một người này… vì cái gì cứ phải nhìn trước ngó sau, từng bước cẩn thận, nghĩ tới khó khăn một chút liền thối lui trở lại? Quả phụ không phải quả phụ, kỳ thật hắn không cần một đời anh hùng như Tào Phi, Lưu Bị, Tôn Quyền, còn không bằng lấy quả phụ làm vợ mà vui thú cả đời? Đông Tấn hoàng đế, còn có hoàng đế đại Tống sau này, cũng từng lập quả phụ thành vợ, hắn không có nhiều quan niệm móc meo như vậy, chỉ cần nữ nhân này có tâm ý với hắn, hắn sao phải so đo nhiều. Hiện giờ nghe Lý đại nương thuyết minh lý do cài thoa, nhớ tới thần thái của La Đông Nhi lúc đó. Lòng Đinh Hạo đột nhiên cháy bừng lên, lần này, nếu ta không lùi bước, đổng tiểu nương tử, cầm lấy thòa cài đầu, cuối cùng ta phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện mà cho ta cài thoa lên đầu mới được.
=====
Chú thích:
(1): Bài Cầm Sắt của Lý Thương Ẩn.
Cả bài: xem tại TruyenFull.vn
Cầm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên
Thử tình khả đãi thành truy ức
Chỉ thị đương thời dĩ uổng nhiên
Năm chục dây đàn, tiếng diệu huyền
Mỗi dây một trục nhớ hoa niên
Trang Sinh nằm mộng thành bướm trắng
Thục Đế qua đời hoá Đỗ Quyên
Dâu Bễ trăng soi, dòng lệ nhỏ
Lam Điền trời ấm, khói sương lên
Cuộc tình khơi dậy trong tiềm thức
Khuấy động tâm tư nỗi muộn phiền
Theo truyền thuyết cây đàn đầu tiên 50 dây do thần linh chế tác, giao cho nữ thần Tố Nữ giữ và dạy người biết đàn. Từ đó sinh ra thể tài "tranh tố nữ" vẽ các nữ diễn viên, nhạc công.
Thành ngữ nói "duyên cầm sắt". Ý nói mối duyên đẹp, lãng mạn như cây đàn cầm sắt.
Trang sinh: Trang Chu nhà triêt học cổ đại với " giấc mơ hoá bướm".
Vọng đế: vua nước Thục thời cổ đại, theo truyền thuyết nhường ngôi cho viên tướng Miết Linh sau mất luôn cả vợ, khi chết hoá thành con chim (đỗ quyên, đỗ vũ, tử qui, chim cuốc) kêu " quốc quốc " tiếc rẻ ngai vàng.
Lam Điền: một vùng núi ở tỉnh Thiểm Tây nơi có nhiều ngọc quí.