Đinh Ngọc Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái chất vấn nói: "Nga? Ta là một nữ nhân trong gia đình, không được hỏi tới chuyện trong Đinh gia, như vậy khi Đinh gia tai họa lâm đầu, lúc hiểm nguy tai ương ngập đầu, Đinh nhị thiếu gia đường đường là nam tử hán đại trượng phu thì đang ở nơi nào?"
" Tỷ….đệ không phải…hừ!" Đinh Thừa Nghiệp thẹn quá hóa giận, không đề cập tới việc này thì không sao, nhắc tới việc này trong lòng hắn nhất thời một bụng hỏa. Tự dưng bị người ở đâu đó ném vào cái chậu phân, hơn nữa loại chuyện này càng giải thích càng không được, biến hắn thành người bị dân chúng khắp thành Phách Châu đàm tiếu sau lưng, hiện giờ còn không dám đi ra ngoài gặp lại bằng hữu ngày xưa nữa, Đinh ngọc Lạc lại nhắc tới việc này.
Thấy bộ dạng hổn hển của hắn, Đinh Ngọc Lạc ảm đạm cười, lại chuyển mắt tới phụ thân Đinh Đình Huấn: "Phụ thân, Đinh gia gia nghiệp lớn, dân cư phần đông. Gia đình to như vậy, trì gia như trì quân ( duy trì gia đình như duy trì quân lính), mình phải thưởng phạt phân minh. Nếu không có Đinh Hạo, Đinh gia chúng ta lúc này đã lâm vào cục diện gì? Công lao lớn như vậy, ban thưởng cho cái gì cũng phải nên, không, không phải ban cho…"
Đinh Ngọc Lạc kích động đứng lên, trên mặt hiện lên phớt đỏ hây hây: " Là cảm tạ! cảm tạ hắn đã cứu Đinh gia, cứu sản nghiệp của Đinh gia, cứu tính mạng người của Đinh gia."
Đinh Thừa Nghiệp cười lạnh nói: "Hắn là gia đinh của Đinh gia ta, là nô tài của Đinh gia, việc của Đinh gia là việc hắn phải làm, nào có chuyện chủ tử phải cảm kích nô bộc? Tỷ nói hắn có công lớn à, được thôi, thưởng cho hắn trên dưới một trăm qua tiền, hắn còn phải mang ơn, còn muốn cái gì nữa đây? Cha, quản sự của Đinh gia ta, người nào không phải đi theo người dãi nắng dầm mưa, chịu bao khổ cực hơn mười năm trời mới lên được vị trí này. A Ngốc? hừ! hắn là cái thá gì, chỉ có đi một chuyến như vậy trở về liền làm quản sự sao, người khác thấy thế đâu phục? mấy lão gia phó hơn chục năm nay của Đinh gia ta có thể phục sao?"
Đinh Ngọc Lạc chú ý tới đại ca ngồi đằng kia không nói một lời. Người thường xuyên đi tới đi lui khôn khéo như vậy, hiện giờ tinh thần lại uể oải như vậy, ngồi ở đằng kia hai mắt thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, bọn họ tranh luận kịch liệt như vậy ở đây, hắn ngồi ở đó không nói một lời, dường như việc này không có quan hệ gì tới mình vậy. Trước kia có thể giải quyết việc trước mặt phụ thân dứt khoát chỉ có đại ca, Đinh Ngọc Lạc trong lòng không khỏi buồn thảm.
Đại ca đời này coi như xong rồi, nếu làm cho lão nhị bại hoại gia phong này chấp chưởng, sản nghiệp của phụ thân vất vả gây dựng sớm muộn gì cũng phải bại vong. Vô luận thế nào, ta phải đập tan uy phong của hắn ở đây.
Đinh Thừa Nghiệp lúc này tinh thần dâng trào như gà chọi, trước kia đại ca cùng phụ thân thảo luận đại sự, hắn nào có miệng dám xen vào, hiện giờ đại ca chỉ ở một bên nghe. Trong những đứa con Đinh gia đồng lứa, hắn là một đứa con, đây là tiền vốn của hắn, Đinh Thừa Nghiệp lo lắng mười phần, nếu không vì lão cha vẫn luôn luôn ngồi ở trên mặt, thì hắn đã tự cao tự đại rồi.
"Cha, người không thể nghe tỷ tỷ nói bậy, phụ đạo nhân gia, làm gì có kiến thức? Đinh Hạo kia rốt cuộc có cái bổn sự kia hay không thật khó nói, người có biết điêu dân đều bàn bạc chuyện gì không? Nói hắn lần trước sốt cao khi chết thần hồn xuất khiếu, được hồ tiên làm phép, người nghe một chút, nghe một chút, tử không chết thật là loạn lực loạn thần, Đinh gia chúng ta có thể sử dụng người như vậy sao? Dân chúng Tây Bắc nhanh nhẹ dũng mãnh, nhiều người lợi dụng quỷ thần để mê hoặc hương dân tạo phản, chiếm núi làm vương, nếu cũng ta dùng nhân vật như vậy là quản sự, quan phủ sẽ nghĩ như thế nào?"
Đinh Ngọc Lạc nổi giận đùng đùng nói: " Cha, ta là người Đinh gia, lần này vận lương đi Quảng Nguyên, ta không nói khổ, không cầu công, chính là vì công lao này của Đinh Hạo, ta nhất định phải lấy về cho hắn. Nếu công lao lớn như vậy mà nhẹ nhàng bỏ đi, về sau còn có người vì Đinh gia mà ra sức làm việc sao? Nếu lúc có nạn lâm thời, chỉ sợ đại nạn chưa tới, lòng người đã chạy, còn có người sẽ đồng cam cộng khổ cùng với hoạn nạn của Đinh gia sao?"
Đinh Thừa Nghiệp cười lạnh nói: "Nói chuyện như vậy, giống như chúng ta không có A Ngốc, Đinh gia chúng ta dường như có tai vạ tới nơi rồi, Đinh gia chúng ta khi nào phải dựa vào một tên gia nô mới có thể chống đỡ nổi? Đinh gia ta còn có phụ thân, có đại ca, có đệ, sao lại kém một hạ nhân đê tiện như vậy?"
"Ngươi quả thực là một tên hỗn trướng hết mức!" Đinh Ngọc Lạc tức giận tới ngọc diện ửng hồng, vỗ bàn đứng lên.
TruyenHD"Tỷ thiên lệch ngoại nhân, rắp tâm ra sao?" Đinh Thừa Nghiệp trở mình xem thường, một bước cũng không nhường.
"Đủ rồi!" Đinh Đình Huấn vỗ bàn " ba" một tiếng phẫn nộ quát: "Đi ra ngoài!"
Hai người tỷ đệ đồng loạt câm mồm, Đinh Đình Huấn đưa một lóng tay quát: "Ở trong từ đường tổ tông, hô to gọi nhỏ còn ra cái thể thống gì, hai người các ngươi, đi ra ngoài hết cho ta!"
Đinh Ngọc Lạc cùng Đinh Thừa Nghiệp nhìn thoáng qua nhau, nhất tề hừ lạnh một tiếng, đi nhanh ra ngoài.
Cánh cửa "loảng xoảng" một tiếng rồi đóng lại, Đinh Đình Huấn thở ra một hơi, im lặng một lúc lâu sau, hắn mới nhìn ra người vẫn ngồi đằng kia, phảng phất như hết thảy mọi thứ đều không liên quan gì tới đứa con cả này, mệt mỏi nói: " Thừa Tông, con thấy thế nào?"
Đinh Thừa Tông thản nhiên nói: "Việc này…phải xem ý tứ của phụ thân."
Đinh Đình Huấn ảm đạm nói: "Thừa Tông, cha không phải đang thương lượng cùng con sao? Cha biết…lúc này con bị thương quá nặng, nhưng là sau này phải xốc lại tinh thần. Nhị đệ của con tính tình hào nhoáng sau này khó mà thành châu ngọc được, cho dù về sau con không xuất đầu lộ diện, cũng phải cầm giữ ở phía sau màn, theo như thế cha mới yên tâm, bộ dạng hiện giờ của con, làm cho cha phải làm như thế nào mới phải? Ta đã nghĩ …Tông nhi, con hận phụ thân sao?"
Đinh Thừa Tông ảm đạm cười nhẹ giọng nói: "Cha con là con cả của Đinh gia, việc này chính là việc con phải làm. Sinh tử có mệnh, phú quý do trời, nếu trúng phải kiếp nạn này, cho dù ngồi ở nhà cũng bị gió to thổi làm rơi miếng ngói xuống đầu, đều một tính mạng như nhau mà thôi. Đứa con dù hỗn cũng sao có thể oán hận cho già được. Con nói là, an bài Đinh Hạo kia như thế này, muốn xem cha…đối với hắn…có ý tứ gì."
Đinh Thừa Tông nói hai chữ "ý tứ" này rất nặng, Đinh Đình Huấn nhất thời khó nghĩ nói: " Tông nhi, rốt cuộc con đang nói chuyện gì?"
Đinh Thừa Tông khóe miệng lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Cha, kỳ thật…người biết thân thế của Đinh Hạo cũng không ít, bọn họ chỉ là không dám nhắc tới ở trước mặt người mà thôi. Đinh Hạo này, con thật không hiểu rõ lắm, nhưng là con tin tưởng Đinh Ngọc Lạc, muội ấy nói người này có tài có thể tin tưởng được, con tin hắn thật sự có bổn sự như vậy.
Vấn đề là, Đinh gia có phải muốn ly khai hắn hay không? Không phải! nếu có hắn, đối với Đinh gia mà nói chính là dệt hoa trên gấm, không có hắn, Đinh gia ta cũng sẽ xuống dốc như vậy thôi. Hắn đối với Đinh gia có công lớn, hơn nữa là công lớn hóa giải nguy cơ, theo công mà nói, phải thưởng cho Đinh Hạo. Nhưng là phần thưởng này là phần thưởng như thế nào? Có thể ban cho hắn ngàn vật phẩm, có thể cho hắn ba gian nhà tốt, vài mẫu ruộng tốt, cũng có thể làm cho hắn trở thành một quản sự ở Đinh gia."
Hai tay hắn đỡ lên ghế, lưng hơi hơi thẳng lên, ánh mắt nhìn vào Đinh Đình Huấn gằn từng tiếng nói: "Cho nên, hết thảy phải xem cha có tính toán gì với hắn. Cha muốn cho Đinh Hạo nhận tổ tông, có thể cho hắn một cái đại quản sự không? Nếu cha không thừa nhận thân phận của hắn là người Đinh gia, như vậy…hắn càng có ý chí thao lược, tài trí hơn người, Đinh gia càng không thể dùng hắn được, tuyệt đối không thể…để cho hắn dính nửa điểm vào quyền lực!"