Đinh Hạo ra khỏi Trình phủ, thì xe ngựa của Đinh Ngọc Lạc đã sớm chờ ở cửa, vì việc Trình tướng quân bị ám sát, lúc này Binh lính đang đi lại tập lấp đầy đường, truy bắt hung thủ khắp nơi, không khí thập phần khẩn trương. Đinh Ngọc Lạc có nhiều thứ muốn hỏi hắn, nhưng trước tình hình như thế này không tiện ở lâu, thấy hắn đi tới, liền phân phó mọi người lập tức trở lại doanh địa.
Đinh quản sự vẫn như trước cùng Tao Trư nhi ngồi ở trên càng xe, xe ngựa chạy băng băng, đυ.ng phải mấy tảng đá trên mặt đất vang lên tiếng kêu "Cách lăng cách lăng", xe đi được một lúc, rời xa Trình phủ, đến một ngõ nhỏ, Tao Trư khoác vai hắn, cười nói: "Ai, Tiểu tử ngươi vận số thật tốt a, tên thích khách dám gϊếŧ Trình Thái úy, tự nhiên lại bỏ qua ngươi ai."
Đinh Hạo cười cười, quất một roi vào ngựa nói: "Đúng vậy, một tiểu nhân vật như ta, bọn chúng sao thèm để ý tới."
Tao Trư nhi không cho là đúng nói: "Cái gì mà tiểu nhân vật với đại nhân vật, còn sống mới có thể là con người, nếu đã chết, mặc kệ đại nhân vật hay tiểu nhân vật không phải đều chôn xuống ba thước đất sao? Chết tử tế cũng không bằng vô lại mà còn sống a. Chẳng qua... Thật sự là đáng tiếc a, lúc ấy ngươi lại ngất xỉu, nếu không có thể thấy được trò hay rồi, thật là... Chậc chậc..."
Tao Trư nhi nuốt nước miếng "Ừng ực", Đinh Hạo thấy vậy cười thật to, biết hắn nói chắc là việc "Nhất Oản Ngọc" tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, liền cố ý nói: "Cái gì là trò hay nha?"
Tao Trư nhi trợn tròn mắt nói: "Ngươi không biết? Ác... cũng đúng, ngươi vừa tỉnh dậy liền bị Trình Thái úy mang đi, đương nhiên không biết."
Hắn quay đầu nhìn thùng xe, thấy rèm che kiệu của Đại tiểu thư vẫn đóng kín, lúc này mới quay về phía Đinh Hạo, mặt mày hớn hở, thần bí cười nói: "Hắc, ta nói cho ngươi biết, ta ở hành lang hạ được xem một vở kịch lớn đó, cái vị tiểu nương " Nhất Oản Ngọc " kia đột nhiên chạy lên đài a, nàng nha... là không mặc gì hết a."
"Thật sao?"
"Ài, ta nói cho ngươi biết, ngươi còn không tin. Đúng là không mặc gì hết, ta vừa thấy tròng mắt suýt rơi cả ra, cặp nhũ hoa kia, chậc chậc... vừa trắng vừa tròn, cái mông kia, chậc chậc... vừa tròn vừa trắng, làm cho ta muốn... chết đi được."
Đinh Hạo nhịn không được bật cười "Ha ha", Tao Trư nhi bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ta nói thật đó, đừng có hi hi ha ha." Sau đó mắt nhìn về phía trước, thì thào tự nói: "Ta nhìn thấy một hồi a, ánh mắt còn thấy không đủ, ta sau này lấy vợ, nếu cũng có thân mình như của " Nhất Oản Ngọc " vậy, thật sự là... Chậc chậc... có chết trên bụng nàng cũng thấy vui a..."
Đinh Hạo bật cười, nói: "Cái tên này, lại nói chuyện xui xẻo rồi, được rồi được rồi, cẩn thận đừng cho Đại Tiểu thư nghe thấy đó."
"Ừa, ta biết rồi, ta biết rồi." Tao Trư nhi đáp lại mấy câu, thanh âm liền nhỏ đi, chỉ có chính hắn mới có thể nghe được, rồi trở về chỗ cũ tự nói một mình: "Ta thật không chịu nổi nữa, cặp nhũ hoa kia, cái mông tròn trịa kia, thật sự là muốn gϊếŧ người mà..."
Khi Tao Trư nhi đang trong mơ mộng viển vông, xe ngựa đã về đến doanh địa. Đinh Hạo cùng Tao Trư nhi dừng xe ngựa, buông bàn đạp, Đinh Ngọc Lạc bước xuống xe, mắt nhìn Đinh Hạo, nhẹ nhàng nói: " A Ngốc, ngươi theo ta đến đây."
Tao Trư nhi đang dắt La Ngựa đi, nghe thấy vậy liền dừng lại, nhìn bóng lưng Đinh Đại Tiểu thư, hắn tiến đến trước mặt Đinh Hạo hỏi: "Đại Tiểu thư tìm ngươi có chuyện gì vậy?"
Đinh Hạo cười cười nói: "Có lẽ... Đại Tiểu thư đối với tên thích khách cũng có chút tò mò đi. Ta đi gặp Tiểu thư, ngươi tháo xe về nghỉ ngơi trước đi."
"Ai!" Tao Trư nhi lên tiếng, Đinh Hạo liền hướng Đinh Ngọc Lạc đuổi theo, Tao Trư nhi nhìn hai người đi xa, nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp của Đinh Ngọc Lạc.
Đại Tiểu thư chiếc eo thon nhỏ, chân dài hấp dẫn, lúc trước hắn vẫn thấy rất khá, nhưng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng hôm nay nhìn thấy " Nhất Oản Ngọc " thân thể trần trụi, đã đánh sâu vào tâm trí của chàng trai hơn 20 tuổi như gã, nên bây giờ khi nhìn Đại Tiểu thư, liền có một loại cảm giác gì đó khác thường, một loại cảm giác khó hiểu từ đáy lòng, làm cho hắn căng thẳng bất an, nhưng không thể nói nên lời.
Khi đó tri thức về sinh lý thông thường hoàn toàn chưa được nói tới, càng không có người nào nói cho Tao Trư nhi tri thức về phương diện này, trước kia nghe người ta nói tới nữ nhân, cũng chỉ đề cập về hình dáng bên ngoài, còn về chuyện sinh hoạt nam nữ thì hắn đúng là dốt đặc cán mai, nhưng đây chính là vấn đề bản năng con người đã bị đánh thức, hắn si ngốc nhìn bóng dáng Đinh Đại Tiểu thư, lẩm bẩm: "Đại Tiểu thư nếu giống như "Nhất Oản Ngọc ", nếu như thoát... Không biết là đẹp như thế nào?"
"Ba!" Hắn hung hăng tự tát vào miệng mình một cái, thấp giọng mắng: "Nếu còn dám suy nghĩ như vậy, cẩn thận thiên lôi đánh xuống, lão gia đánh đầu Tao trư nhi ngươi, thực nhìn không còn ra dạng gì nữa!"
Đinh Hạo đi theo Đinh Ngọc Lạc vào phòng của nàng, Đinh Ngọc Lạc ngồi trên ghế, yên lặng nhìn Đinh Hạo, Đinh Hạo thần sắc bình tĩnh, thản nhiên mắt đối mắt nhìn nàng. Qua hồi lâu, Đinh Ngọc Lạc đột nhiên nói: "A Ngốc, ta có chút nghi vấn, hy vọng ngươi thành thực trả lời ta, chớ có giấu diếm."
Đinh Hạo nói: "Đại Tiểu thư, nàng không cần phải hỏi ta, có hỏi ta ta cũng không có đáp án. Kỳ thật... Ta cũng không biết đây là chuyện gì. Chỉ là năm trước sau một lần lên cơn sốt, gần như đem ta hại chết. Mê man mất mấy ngày, đến khi tỉnh lại, ta liền cảm thấy đầu óc như được chiếu sáng, vô luận nói chuyện hay làm việc, so với trước kia đều có chút bất đồng. Ta cũng biết được có điểm gì đó cổ quái, nhưng mà nói thật, ta cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nữa."
Đinh Ngọc Lạc còn chưa có đặt câu hỏi, Đinh Hạo lại tự mình nói ra trước, quả thật làm Đinh Ngọc Lạc phải giật mình, phát ngốc một trận, Đinh Ngọc Lạc cười khổ hai tiếng, tự giễu chính mình: "Ta vốn đã biết, không có khả năng có đáp án, lại không kiềm chế được tò mò. Thôi, loại biến hóa này, đối với ngươi chỉ có lợi, mà không có hại, cũng không truy cứu nguyên do nữa, trong thiên hạ, chuyện chúng ta không biết còn nhiều lắm, nếu chuyện gì cũng muốn biết, chỉ làm tăng phiền não cho mình."
Nàng đứng dậy, vừa thong thả đi lại trong phòng hồi, vừa hỏi: "Hôm nay chúng ta đưa lễ vật, làm cho Lão thái quân phi thường thích, trong tiệc rượu, vị Lục tiên sinh kia lại gây chuyện, thật là thành toàn ngươi ta, hiện giờ Trình quý phủ đối với chúng ta rất coi trọng, ngươi thử nghĩ xem, quyền chuyên doanh (kiểu như kinh doanh độc quyền) lương thảo của Đinh gia, lúc này có thể giữ vững được không?"
Đinh Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Phủ Châu Chiết đại tướng quân có đồng ý xây dựng thêm mấy kho lương thực ở Quảng Phủ hay không, việc này không cần lấy ý kiến của chúng ta, cũng không thể quyết định bởi Trình tướng quân. Ta cho rằng, chỉ cần Quảng Nguyên không được phép xây dựng thêm các kho lương thực nữa, thì chuyện kinh doanh đặc quyền lương thực của Đinh gia ở Quảng Nguyên, tất không thể tiếp tục được, cho dù Trình Thái úy đối với chúng ta phi thường ưu ái, cũng sẽ không lấy tính mạng người thân ra làm giao dịch. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenHDNếu chuyện xây dựng thêm các kho lương thực có thể thành hiện thực, Đinh gia tuyệt đối nắm chắc tiếp tục có được độc quyền doanh. Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị chu đáo, làm tốt mọi thứ khi việc xây dựng thêm các kho lương thực còn chưa được cho phép, đến khi đó, chúng ta có thể xuống tay trước, tranh thủ cung ứng số định mức lớn nhất. Trình tướng quân lửa giận đã hết, như vậy bằng vào quan hệ hai mươi năm qua của Đinh gia, cũng đủ để cam đoan Đinh gia tiếp tục trở thành đệ nhất lương thương ở Quảng Nguyên."
Đinh Ngọc Lạc gật đầu, nàng ở trong phòng thong thả đi qua đi lại, tâm tình dần dần trở lên khẩn trương, bỗng nhiên vỗ mạnh một quyền, nói: "A Ngốc, ta thực sự chờ không được nữa. Ta phải đi gặp vài vị quan lại đáng tin, để cho bọn họ "rèn sắt khi còn nóng", lại lần nữa góp lời, ngươi xem thế có được không?"
Sau một lúc lâu không thấy Đinh Hạo trả lời, Đinh Ngọc Lạc liền quay đầu lại, thì thấy Đinh Hạo đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, hai người đối mắt thật lâu, Đinh Ngọc Lạc thẹn thùng cúi đầu, xấu hổ nói: "Ta... Ta rất thiếu kiên nhẫn."
Đinh Hạo thở dài, cười khổ nói: "Trình Đại tướng quân vừa mới gặp chuyện, lúc này còn làm cho các quan viên đi đóng góp ý kiến xây dựng các kho lương đích xác không thỏa đáng."
"Ngươi nói rất đúng, " Đinh Ngọc Lạc thẹn thùng nói: "Trước kia, ta vẫn cảm thấy nếu mình là nam nhi, cũng thừa sức thay phụ thân quản lý gia sự, ai biết... Ta còn không bằng một phần vạn của ngươi nha."
Đinh Hạo mỉm cười nói: " Tại nàng quan tâm quá hóa loạn thôi, hiện giờ xem ra, chúng ta còn phải ở lại Quảng Nguyên thêm mấy ngày nữa. Kiên nhẫn một chút, chúng ta đã làm hết sức, hiện tại cần phải "lấy tĩnh xem biến", tìm kiếm cơ hội, lúc đó mới có thể tính toán tiếp."
Mấy ngày sau đó, Đinh Ngọc Lạc tạm thời không đề cập tới chuyện đó nữa, chỉ ngẫu nhiên đi bái phỏng vài vị quan viên, thám thính một chút tin tức từ phía Tướng quân phủ, còn Đinh Hạo cũng thường xuyên vào thành, thông qua đó thám thính một ít tin tức.
Trong thành mấy ngày này các loại tin tức bay đầy trời, có người nói thích khách là do Đại Tống Quan gia phái tới, Quan gia muốn tiêu diệt chế độ phiên trấn, tập trung quân quyền vào Triều đình, Phủ Châu Chiết thị nếu không chịu giao ra binh quyền, Triều đình lập tức sẽ xung đột vũ trang cùng quân tây bắc.
Có người lại nói thích khách là người Khiết Đan phương Bắc, còn nói Trình tướng quân ngày đó gặp chuyện, đã phái các nhóm kị binh ra khỏi thành, tìm tòi quanh các sơn cốc trong phạm vi tám mươi dặm về phía bắc, từng gặp phải một đội ngũ chừng một ngàn người Khiết Đan trong một sơn cốc, song phương huyết chiến một hồi, thương vong rất nặng.
Còn có người nhắc tới Bắc Hán, nhắc tới Đảng Hạng Khương nhân ở Tây Vực, đủ loại tin tức chưa kết luận được. Đinh Hạo cũng không có đến Trình phủ hỏi thăm tin tức, đây là việc quân cơ đại sự, hắn chỉ là một tên quản sự trong nhà, cũng không phải là quan lại triều đình, lấy lý do gì mà chạy tới hỏi thăm?
Lại qua hai ngày nữa, Đinh Ngọc Lạc đột nhiên mang tới một tin tức tốt, phía Phủ Châu đã đồng ý cho Quảng Nguyên xây dựng thêm các kho lương thực. Đinh Hạo nghe xong rất là phấn chấn, lập tức cùng Đinh Ngọc Lạc đi bái phỏng Trình phủ, nói thẳng ra, thứ nhất là để thỉnh tội, thứ hai là muốn thỉnh cầu cho Đinh gia cùng Quảng Nguyên Tướng quân ký kết hiệp nghị mua bán lương thực, trở thành thương lương duy nhất cung ứng lương thực cho Quảng Nguyên thành.
Nếu các kho lương thực mới ở Quảng Nguyên được sử dụng, sẽ không bởi vì chuyện lương đội một lần đến trễ mà tạo nên tình trạng khan hiếm lương thực toàn thành như trước nữa, một khi đã như vậy, có quan hệ thân thiết của Đinh Hạo cùng Trình phủ, Trình Thế Hùng sao có thể không cấp cho bọn họ chút mặt mũi. Mặc dù biết vậy Đinh Ngọc Lạc vẫn lo lắng không thôi, thế nhưng mọi việc diễn ra lại rất dễ dàng, chẳng qua Trình Thế Hùng yêu cầu bọn họ trước tháng 5 phải đem toàn bộ lương thực cho các kho lương mới vận chuyển đến Quảng Nguyên thành.
Số lượng lương thực cung ứng cần rất lớn, Đinh gia không thể tự mình đáp ứng hết được, bọn họ còn cần phải mua lại từ lương thương khác, sau đó tập trung vận chuyển đến đây, cho nên Trình Thế Hùng mới định ngày ở tháng 5, như vậy là có đầy đủ thời gian, lấy căn cơ kinh doanh lương thực vài chục năm của Đinh gia, cũng đủ để hoàn thành đúng hạn.
Chỗ ở của bọn Đinh Hạo ở gần phía tây của đại doanh Quảng Nguyên quân, bình thường mỗi ngày đều có thể nhìn đều có thể nhìn thấy binh sĩ trong doanh trại thao luyện, gần đây trong quân doanh thao luyện ngày càng thường xuyên hơn, đại quân thường xuyên ra vào, cùng diễn luyện hằng ngày trước kia có điểm bất đồng, Đinh Hạo nhìn thấy sự việc như vậy, trong lòng đánh giá bọn họ đối với việc ám sát của người Khiết Đan tất có hành động trả thù, nhưng cũng chỉ làm như không biết.
Bọn họ chỉ là người bình thường, khi sinh kế đại sự đã có kết quả, liền chuẩn bị rời Trình Phủ. Được Trình tướng quân cho phép, Đinh Ngọc Lạc rất là vui sướиɠ, vừa ly khai Trình phủ, liền lập tức đến hội kiến vài vị quan lại Quảng Nguyên, thương lượng một ít công việc cụ thể.
Đinh Hạo nghĩ đến chuyện lập tức sẽ trở về Phách Châu, lại nhớ lúc trước nhất thời hứng khởi, liền hướng Đinh đại Tiểu thư tự đề cử mình, còn chưa kịp báo cho biết lão nương(mẹ) biết, nữ nhân thiện lương này không chừng ở nhà đang nóng ruột nóng gan lo lắng cho mình, bây giờ trở về, trong túi lại có tiền, như thế nào cũng phải mua cho mẫu thân chút lễ vật, biểu đạt một chút tâm ý mình, liền hướng Đinh Ngọc Lạc xin phép, để Tao Trư nhi đánh xe đưa nàng đi, còn mình chạy đến khu phố xá chọn mua một ít đồ vật.
Quảng Nguyên là nơi giáp ranh của người Hán ở Trung Nguyên và dân du mục ở tái ngoại, tơ lụa, vải vóc của Trung Nguyên, ở nơi này giá cả so với nội địa đắt tiền hơn nhiều, nhưng da lông, điêu cừu ngược lại so với nội địa rẻ hơn rất nhiều. Dương thị tự nhiên không có khả năng mặc áo lông cừu, nhưng mua vài món áo da khác cũng là tốt rồi.
Đinh Hạo ở chợ lựa chọn nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được một bộ áo khố da dê. Bởi vì thời tiết đang dần ấm áp, vốn mấy hàng da cũng có xu thế ế ẩm, lại dưới tình huống lão bán hàng là người dân tộc Khương từ quan ngoại tới nói tiếng Trung Nguyên còn không thông, bị Đinh Hạo mặc cả đầy lý lẽ biện luận hùng hồn cả nửa ngày, cuối cùng nhịn đau hộc máu bán cho hắn hai bộ.
Đinh Hạo cười hì hì cuộn hai bộ áo da dê bỏ vào trong túi đồ, rồi lại đến cửa hàng trang sức, lại mua cho lão nương một cây ngân trâm tạo hình phong cách cổ xưa trông rất tự nhiên, đang lúc muốn trở về doanh địa, bỗng nhiên phát hiện ở một quầy bán háng gần đó có một vị cô nương, đang cầm một bộ xương trâu được điêu khắc thành một khô lâu tò mò nhìn.
Đinh Hạo nhất thời hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: "Chiết cô nương?"