Chương 49: Lục danh sĩ đầu đào tu báo lý

"Ách..." Nghe Đinh Hạo hỏi, Lục đại danh sĩ nhất thời nghẹn họng, bộ đầu tiên là (1), hắn thật sự đọc làu làu, nhưng chưa từng làm công việc nhàm chán là thống kê bên trong có bao nhiêu câu viết như vậy, giờ Đinh Hạo hỏi, chẳng lẽ hắn phải đương trường lẩm nhẩm, bấm đầu ngón tay đi tính toán một phen?

Từ tri phủ tuy rằng buồn bực hắn kiêu căng vô lễ, nhưng hắn rốt cuộc gì cũng là người mình mời đến, dù sao cũng không thể để cho hắn bị lăng nhục ở nơi đông người, vì thế liền cười ha ha, đứng dậy nói: "Nhân gia huynh, việc này là do huynh không phải rồi, hôm nay là ngày đại thọ của lão thái quân, chúng ta hẳn là phải làm cho lão thọ tinh vô cùng cao hứng mới đúng. Huynh đầy bụng cẩm tú, như thế nào lại cùng với người khác tranh luận vấn đề nhàm chán như vậy? Hôm nay quan thân nhân vật nổi tiếng đều tập trung tại nơi đây, lại có đồ ăn được chế biến khéo léo, rượu ngon hiếm có, mọi người không bằng làm một cái tửu lệnh để giúp vui thế nào? Tới tới đi..."

Nói xong Từ tri phủ liền tiến lên kéo Lục nhân gia, đồng thời như tùy ý liếc mắt với Đinh Hạo một cái. Đinh Hạo thấy Từ tri phủ ngầm có ý cảnh cáo, rất nhanh suy tính, cảm thấy nếu như làm cứng tới cùng quả thật được cái nhỏ mà mất cái lớn, liền nhịn oán giận, xoay người về phía Đinh Ngọc Lạc thấp giọng nói nói: "Đại tiểu thư mời về chỗ ngồi đi thôi ", Đinh Ngọc Lạc cảm kích nhìn hắn một cái, chân thành trở về chỗ ngồi.

Đinh Hạo lại quay về phía Trình lão thái quân làm một khuôn mặt tươi cười nói: "Lão thọ tinh, tại hạ lỗ mãng, mong ngài lão nhân gia đừng giận."

Trình lão thái thái thấy hắn đem kia tên danh sĩ đáng ghét làm cho mất mặt, vui tươi hớn hở nói: "Không sao, không sao, hôm nay lão thân mừng thọ, làm phiền Hạo tiểu ca đến thăm, lát nữa còn phải uống thêm vài chén rượu mới tốt." Nói xong lấy từ trong khay ra một phong tiền lì xì, cười dài đưa tới tay Đinh Hạo.

Đinh hạo tạ ơn, nhận tiền lì xì rồi tự quay lại chỗ ngồi, Từ tri phủ thấy Lục nhân gia nét mặt không hài lòng, lại có ý làm náo loạn tiếp, vội vàng nói: "Đi đi đi, chúng ta làm một cái tửu lệnh, nhanh nhanh một chút nào."

Lục nhân gia nhíu mi nói: "Không cần đi, nơi đây người nhiều như vậy, nếu mỗi người nghĩ ra một câu, thì cần gì phải tốn thời gian chứ?"

Ở bên cạnh, Quảng Nguyên thông phán Trương Thắng Chi cười nói: "Không cần thứ gì cả, chúng ta đều là người bình thường, cần gì phải tô vẽ, chỉ cần Trình tướng quân, Từ đại nhân, Lục tiên sinh, cùng vài vị nhân vật có chút văn chương mỗi người đưa ra trước một câu, ứng hoà lẫn nhau, thế nào?"

Trình Thế Hùng nghe nói đến chuyện "chơi chữ", vội vàng xua tay nói: "Ai, Trương đại nhân giễu cợt, lão Trình ta có nhận biết chữ, chữ cũng không nhận biết ta đây, chuyện như thế này thực so với ra trận gϊếŧ địch còn muốn khó xử hơn nhiều, ta làm không được. Nhóm người đọc sách các ngươi tới ngâm thi phú là tốt rồi, ta đây chỉ tùy ý nghe là được."

Từ tri phủ nghe xong liền điểm tướng nói: "Nếu như thế, chúng ta làm một bữa tiệc đi, Bản phủ tính một câu, Lục huynh tính một câu còn có... Khương giáo thụ, Đỗ cử nhân, chúng ta bốn người liền làm một bài tửu lệnh, đừng để mọi người cười chứ."

Hắn là tiến sĩ hai bảng, tri phủ Quảng Nguyên, học vấn tất nhiên là có, Lục nhân gia là danh sĩ Trung Nguyên nổi danh, học vấn tất nhiên không cần phải nói, còn Khương Việt Khương giáo thụ là thầy giáo ở Quảng Nguyên học phủ, rất nhiều người muốn mời gọi, hiện giờ đã được Triều Đình đề bạt làm tiến sĩ trường thái học, ít ngày nữa sẽ đi nhậm chức, cũng là bậc túc nho, chỉ có Đỗ Chi Văn là thanh niên mới hơn ba mươi tuổi, nhưng ở địa phương này cũng là người rất có danh vọng.

Đỗ Chi Văn thấy nhắc tới hắn, được sủng ái mà lo sợ cười nói: "Đệ tử cảm thấy không đủ tư cách, nhưng được lão đại nhân nhắc tới, đành phải tự thẹn ứng đối. Nhưng không biết lệnh quan (người cầm đầu-chủ trì trong bàn tiệc) lần này do ai làm đây?"

Khương giáo thụ vuốt râu cười nói: " lệnh quan lần này... Tự nhiên là do Lục tiên sinh làm."

Trong bốn người này, Từ Phong Thanh là tri phủ, Khương Việt là giáo thụ, luận quan chức Từ Phong Thanh lớn nhất, luận tuổi Khương giáo thụ lớn nhất, nhưng luận danh khí là Lục nhân gia lớn nhất. Lục nhân gia việc nhân đức không nhường ai, cũng không chối từ, nhân tiện nói: "Tốt lắm, lão hủ đành nhận vậy. nhưng mà khi lão hủ làm lệnh quan này, nhất định phải biết tửu lệnh như quân lệnh, nếu ai đáp không được, cần phải phạt rượu 3 chén."

Mọi người liên thanh đáp ứng, Lục nhân gia trầm ngâm nói: " Tửu lệnh nên bắt đầu thế nào cho tốt đây?"

Suy nghĩ một lát, hắn đột nhiên vỗ tay cười nói: " Tửu lệnh a, đã có. Tửu lệnh này của chúng ta, liền chích 3 câu, một câu đầu, phải dùng từ danh trong (2), câu tiếp theo phải dùng một ca khúc bài danh, câu cuối phải dùng một câu thơ cổ chỉ mùa thu, trong câu thơ còn phải có một chữ chỉ hoa. Mọi người rõ ràng chưa."

Bên này vừa nói muốn làm tửu lệnh, bốn phía liền trở lên yên tĩnh, cho nên Đinh Hạo ngồi ở đàng xa cũng nghe thấy rành mạch, vừa nghe muốn đi tửu lệnh cũng cần phải có học vấn nhiều như vậy, không khỏi thầm kêu một tiếng may mắn. May mắn là lúc tới thời đại này, hắn không phải giả mạo văn nhân tài tử, bằng không đã sớm bị chửi bới, kêu gào đuổi đánh.

Chớ nói hắn ngay cả mấy bài thi từ nổi danh nhất đều thuộc lòng không được đầy đủ, mà cho dù "Đường Thi tam bách thủ, Tống Từ ngũ bách khuyết" (3)hắn tất cả đều không thuộc, nếu thật sự phải xông ra hàng đầu, cùng văn nhân mặc khách kết giao, liền lộ chân tướng ngay tức thì. Tựa như cái tửu lệnh này, vốn là nhóm văn nhân xã giao trả lời hằng ngày, trong kết giao lại là một việc nhỏ rất bình thường, nhưng mà chỉ một câu tửu lệnh, lại phải có một từ trong Kinh Thi, câu đầu trong ca khúc bài danh, một câu thơ cổ, câu thơ cổ này còn phải có chữ hoa, thơ cổ vốn từ ngữ thật sự nội tình thâm hậu đến mức tận cùng, không phải bậc túc nho liệu có thể làm được sao?

Như vậy trong trường hợp cần đến bản lãnh thực sự, lúc nào cũng có như ở trong cuộc sống hằng ngày của văn nhân mặc khách thời xưa, một cái quy củ thơ từ cơ bản nhất cũng đều không hiểu, bằng bằng trắc trắc cũng không thông, Tứ thư, Ngũ kinh, Luận ngữ Mạnh Tử toàn bộ đều không bằng được người ta, ở trong mắt văn nhân cơ bản chính là người thất học, người như vậy có cái điểm yếu chí tử chính là, thơ từ, như vậy có thể thành công giả mạo thành tài tử danh sĩ sao? Thời gian hắn bị lộ mặt thật tuyệt không vượt qua hai mươi tư giờ.

Lục nhân gia làm lệnh quan, tự nhiên sẽ là người đi đầu, hắn trầm ngâm một lát, nói:

"Tái sậu xâm xâm, túy hoa âm, xuất môn câu thị khán hoa nhân." (4)

( Bỗng nhiên lại đông vui, say hoa đẹp, ra xem toàn người ngắm hoa thôi.)

Bên cạnh lập tức có người cao giọng trầm trồ khen ngợi, Từ tri phủ cùng Khương giáo thụ khiêm nhường một lát, liền từ Từ tri phủ tiếp được một câu, hắn suy nghĩ một lát, nói:

"Ngã hữu gia tân, túy thái bình, nhân diện đào hoa tương ánh hồng." (5)

( Khách quý tới chơi nhà, say thái bình, mặt người hoa đào càng thêm hồng.)

Khương giáo thụ suy tư một lát cũng đã nghĩ ra đáp án rất tốt, liền buột miệng nói tiếp:

"Công hầu kiền thành, đắc thắng lệnh, túy văn hoa khí thụy văn oanh." (6)

( Công hầu giữ thành, may mắn thắng, say thấy hương hoa ngủ mơ oanh ca.)

Đỗ cử nhân suy tư một lúc lâu, đỏ mặt vừa định nâng chén tự phạt, đột nhiên nhớ tới một câu, vội hỏi:

"Tam ngũ tại đông, nhất điểm hồng, đào hoa y cựu tiếu xuân phong." (7)

( Đông qua ba năm, một điểm hồng, hoa đào vẫn vậy cười gió xuân.)

Lục nhân gia nghe xong ung dung nói: " Lệnh này của Đỗ cử nhân vốn là tốt, nhưng câu Hoa đào y cựu tiếu xuân phong cùng câu của Từ tri phủ Nhân diện đào hoa tương ánh hồng(8) lại cùng một bài thơ, sợ là không được hay cho lắm."

Đỗ cử nhân mặt đỏ lên, tự giễu nói: "Đúng đúng, so với ba vị đại tài, Đỗ mỗ tự nhận không bằng, xin chịu phạt 3 chén rượu." Lập tức tự châm 3 chén, nhất nhất uống cạn, nhưng lại có vẻ rất sảng khoái.

Cứ như vậy luân phiên đối đáp, hết một vòng lại tiếp một vòng, Trình Thế Hùng ngồi ở bên cạnh trừng đôi mắt mờ mịt, hoàn toàn không không hiểu gì hết, Trình lão thái thái ở cùng một bàn, nghe mà buồn ngủ ngáp dài, Từ tri phủ đi tửu lệnh vốn là để hòa hoãn tình hình lúc đó, hiện giờ không khí một lần nữa hòa hợp trở lại, thấy mẫu tử Trình tướng quân đã lộ vẻ không kiên nhẫn nổi, liền cười nói: " Ha ha, Bản phủ cảm thấy bắt đầu say rồi, cứ tửu lệnh tiếp nữa thì nguy. Nhân gia huynh a, cầm khúc của ngươi như tiên nhạc luân âm, thiên hạ nhất tuyệt, sao không trước mặt mọi người khảy một bản, cho cái tai của ta được hưởng chút phúc với a."

Hắn vốn đã biết vị lão hữu rất thích khoe khoang bản lĩnh của mình, bất quá hắn là người tuy rằng rất ngạo mạn, nhưng quả thật cũng có chút bản lãnh thật sự, để cho hắn trước mặt mọi người tấu một khúc, làm thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn, cùng với đó gián tiếp hướng Trình lão thái quân bồi tội, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?

Trình tri phủ một phen khổ tâm, Lục nhân gia sao có thể không biết, hắn ở trong tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, lại được Khương giáo thụ, Đỗ cử nhân một phen thổi phồng, lúc này mới khoe khoang cười nói: "Được rồi, nhưng mà Trình tướng quân là võ tướng, trong phủ toàn là đao thương côn bổng, cầm tiêu là vật tao nhã như vậy mà cũng có sao?"

Những lời này của hắn vốn là không có ý xấu, nhưng cách nói như vậy, thật giống như có ý nói người trong phủ tất cả đều là tục vật. Trình lão thái quân cùng Trình tướng quân nghe không hiểu, nhưng Trình phu nhân cùng Đường Diễm Diễm hai cô cháu không hẹn mà cùng đem mày liễu nhíu lại, cùng nhìn về hướng Lục nhân gia, trong mắt thật sự đã có phần tức giận, vậy mà hắn vẫn chưa phát giác, vẫn còn dương dương tự đắc. Bạn đang xem tại TruyenHD - www.TruyệnFULL.vn

Trình phu nhân lớn giọng nói: "Người đâu, lấy cây đàn của ta đến đây."

Bên cạnh liền có thị tỳ vội vàng chạy vào bên trong, chỉ chốc lát mang một khối cầm đến, lại có gã sai vặt chuẩn bị án thư(chỗ để đặt đàn lên), Lục nhân gia cũng quên mất mới vừa rồi bị Đinh Hạo chất vấn làm cho lúng túng, thản nhiên vui sướиɠ uống một chén rượu, lúc này mới đi đến ngồi xuống, nhẹ nhàng đánh một cái vào dây đàn, kinh ngạc nói: "Hảo cầm, hảo cầm, đáng tiếc... Đáng tiếc..."

Nhìn hắn vẻ mặt thương xót, giống như là đang thương tiếc cho một khối hảo cầm như vậy, lại còn cố tình dừng ở người Trình Thế Hùng như muốn ám chỉ hắn đến một chữ cũng không biết chỉ là một tên vũ phu trong nhà, hai cô cháu Trình phu nhân nghe xong lại tức giận. Mẫu tử Trình tướng quân tuy nói không nhìn được chữ nghĩa sâu xa, nhưng đạo lí đối nhân xử thế so với rất nhiều người còn từng trải phong phú hơn nhiều, nghe ý tứ trong câu nói đó, trong lòng cũng có chút tư vị không vui.

Lục nhân gia coi như bên cạnh không có người, đem cầm huyền điều chỉnh, hai tay áo trải ra, hai mắt nhìn quanh một vòng, mười ngón tự nhiên khoan thai xoa nhẹ lên dây đàn, nhất thời tiếng đàn từ từ vang lên, tiếng đàn như nước chảy mây trôi, thanh âm trong vắt như khoảng không minh, vô cùng êm tai, người bên ngoài chưa say, Lục đại danh sĩ đã tự say trong đó, không thể tự thoát ra được.

Đinh hạo một bên nhìn thấy toàn bộ thì cười nói: " Tên gia hỏa này, thật là một tên tự kỷ (gần như tự sướиɠ)."

Sau khi Lục nhân gia ung dung đánh xong một khúc đàn, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, lượn lờ không dứt, đám người Khương giáo thụ, Đỗ cử nhân sau khi tỉnh táo vẫn còn tiếc nuối mãi không thôi, cùng lớn tiếng khen hay. Từ tri phủ trên mặt cũng lộ ra ý cười: mặc kệ như thế nào, tên bạn đồng môn này cũng là kẻ có thực tài, tuy rằng lời nói cao ngạo, làm cho người sinh ghét, nhưng cuối cùng cũng cho hắn chút mặt mũi.

Hắn mới vừa có chút vui mừng, Lục nhân gia kia như sợ thiên hạ không loạn lại bắt đầu gây chuyện, nguyên lai khi hắn gảy đàn, giống như xuất thần ra khỏi thực tại, đợi đến khi tiếng đàn ngân nga đến hết, mới mở mắt, liền thấy Trình Thế Hùng thần sắc vẫn như thường, thế là cái tính ngông cuồng lại nổi lên.

Hắn vốn là người cậy tài khinh người, một khi thấy việc không vừa mắt là không coi ai ra gì, mà việc kia lại là việc mà hắn không thể chịu đựng được, lập tức cố nén không tức giận, ha hả cười nói: "Ha ha, chút tài mọn, bị mọi người chê cười. Trình Tướng Quân là hổ tướng trấn thủ một phương của Triều đình, tiểu kĩ như vậy chắc là sẽ không để vào mắt, không bằng xin mời Trình tướng quân trước mặt mọi người múa một hồi kiếm xem sao, ngươi và ta một văn một võ, một cầm một kiếm, cũng có thể tính là tạo ra một đoạn giai thoại ở Quảng Nguyên này à."

Trình lão thái quân vừa nghe xong trong lòng liền có chút không vui, các lão thái thái ở nông thôn rất là kiêng kị mấy chuyện này, trong buổi lễ đại thọ của mình, lại khiến đứa con của chính mình đem bảo kiếm chói lọi ra đùa giỡn đến đùa giỡn đi? như vậy còn ra thể thống gì nữa! Họ Lục này là con cáo sống dài quá, hay là con bọ sống lâu năm trên người con cẩu a, như thế nào lại không biết ngại chuyện?

Trình Thế Hùng nhướng mày, nghĩ thầm, rằng: " lão hóa này thật đúng là tên không có mắt, Từ tri phủ cũng thật sự là, còn nói chuyện gì mời danh sĩ đến để cho buổi lễ thêm hoành tráng, thế này không phải là làm cho lão nương ta ấm ức trong lòng sao? Thôi, đành múa một hồi kiếm, khẩn trương ứng phó với hắn cho xong việc, tên này sống lâu quá thành ra thối miệng, tránh cho hắn sinh sự rồi rước cái bực mình không đâu."

Nghĩ đến đây, Trình Thế Hùng liền đứng dậy nói: "Tốt, Lục tiên sinh đánh đàn, ta đây... Liền múa một hồi kiếm. Đến đây, lấy cho ta phối kiếm đến đây!"

*******

Chú Thích:

(1) Luận Ngữ: là một trong Tứ Thư

(2) Kinh Thi: Kinh Thi (詩經 Shī Jīng) là một trong năm quyển Ngũ Kinh tương truyền do Khổng Tử san định từ những câu ca dao của nhân dân Trung Hoa thời Xuân Thu.

(3) Đường Thi: Thơ Đường hay Đường thi (chữ Hán:唐诗) là toàn bộ thơ ca đời Đường được các nhà thơ người Trung Quốc sáng tác trong khoảng từ thế kỉ 7 - 10 (618 - 907). Các sáng tác của hàng nghìn nhà thơ đời Đường được bảo tồn trong cuốn Toàn Đường thi gồm 48.900 bài. Đời Thanh chọn 300 bài do Hành Đường và Trần Uyển Tuấn bổ chú thành "Đường thi tam bách thủ" được phổ biến rộng rãi ở Trung Quốc, Việt Nam...

Tống Từ: Các bài từ thời Tống, tiêu biểu là tác phẩm (Bồ Tát Man)

(4): Túy Hoa Âm – Tên một bài thơ của Lý Thanh Chiếu (Lý Thanh Chiếu (chữ Hán: 李清照, 1084 - mất khoảng năm 1151), hiệu Dị An cư sĩ (易安居士), là nữ tác gia chuyên sáng tác "từ" nổi tiếng thời nhà Tống, (Trung Quốc). Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường (林語堂), thì bà là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa.)

(5) Túy Thái Bình là tên một làn điệu, cũng là tên ca khúc lưu truyền thời Tống

(6) Đắc Thắng Lệnh - lên của một làn điệu truyền miệng, cũng là tên của bài hát.

(7) Nhất điểm hồng. – Tên một ca khúc do Tạ Đình Phong biểu diễn trong ( Thế Kỉ Dự Ngôn -世纪预言)

(8) Hai câu trong bài《 đề đô thành nam trang 》của Thôi Hộ(618-907)

* Câu thơ cuối cùng của Khương giáo thụ: Túy văn hoa khí thụy văn oanh – là một câu thơ trong bài Xuân Hiểu – của Nguyên Chẩn (Nguyên Chuẩn 元稹 (779-831) tên chữ là Vi Chi 微之, người Lạc Dương, Hà Nam, gia đình quan lại, làm Thượng thư Tả thừa, có quan điểm chính trị và văn học gần gũi với Bạch Cư Dị, chủ trương tác phẩm phải giàu tính hiện thực, nên người đương thời gọi là Nguyên-Bạch.)

* Câu thơ cuối cùng của Lục danh sĩ là: Xuất môn câu thị khán hoa nhân – là câu thơ trong bài Thành Đông Tảo Xuân - 城東早春 của Dương Cự Nguyên (Dương Cự Nguyên 楊巨源 tự Cảnh Sơn 景山, người Hà Trung 河中, đỗ tiến sĩ năm Trinh Nguyên thứ 5 (790) đời Đường.)