Chương 12: Trương Niệm Duyệt
Diệp Chi Nhiên đi vào sân nhà Diệp lão liền nhìn thấy một sinh viên nữ duyên dáng yêu kiều đang đứng bên cạnh nói chuyện với Diệp lão.
Cô gái thân cao khoảng một mét sáu, mặc một váy liền thân hoa nhỏ màu trắng, da trắng mịn, nõn nà, dường như vô cùng mịn màng. Mái tóc dài đen huyền buông xuống vai, kết hợp với đôi môi hồng hàm răng trắng, cười một cách tự nhiên, đừng nói là ở Gia Nam, ngay cả ở tỉnh thành, Diệp Chi Nhiên cũng chưa từng thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy.
- Tiểu Diệp tới rồi à, đến đây gặp chút, đây là Niệm Duyệt, khuê nữ của Hằng Lương.
Diệp Cổ thấy Diệp Chi Nhiên vào cổng nhìn thấy Trương Niệm Duyệt phía sau thì có chút ngây ra, lập tức gọi một tiếng.
Diệp Chi Nhiên lúc này mới tỉnh ngộ, nói:
- Diệp lão, có khách đến sao…
- Chưa từng thấy người đẹp à.
Không ngờ lời nói của anh ta còn chưa dứt, nữ sinh viên đối với sự thất thố của anh ta có chút không vui
- Ông nội, tên đầu gỗ này là ai vậy.
Diệp lão quay đầu lại nhìn cô, dường như thấy sự tùy hứng của cô, liền nói:
- Tiểu Diệp là bạn vong niên của ta, cùng với cha cháu đánh bài brit mà quen biết.
- Đầu gỗ cũng biết đánh bài brit sao?
Trương Niệm Duyệt cố ý khoa trương tròn miệng nói:
- Chơi bài brit từ lúc nào trở thành người người đều biết đánh vậy.
Nhìn thấy cô gái cười tự nhiên lấy mình ra trêu ghẹo, Diệp Chi Nhiên nhất thời không biết nói gì mới phải, hai người là thường xuyên lui tới, đang chần chừ thì Trương Niệm Duyệt lại ngạc nhiên nói:
- A, đầu gỗ này hình như cháu gặp ở đâu rồi.
Lời này nói đến Diệp Chi Nhiên, Diệp lão, chú Tài đều sửng sốt, Diệp lão cười nói:
- Lần đầu cháu gặp Tiểu Diệp, sao lại nói là gặp qua rồi?
- Cái này, cháu nghĩ xem!
Trương Niệm Duyệt làm bộ dạng đang suy nghĩ.
- Đúng rồi, đầu gỗ tốt nghiệp ở đâu vậy?
Trương Niệm Duyệt hỏi, “đầu gỗ” dường như trở thành danh từ thay thế của Diệp Chi Nhiên.
Cách xưng hô này Diệp Chi Nhiên không có chút nào là không vui cả, trả lời:
- Tôi tốt nghiệp năm tám tám từ Đại học J.
Trương Niệm Duyệt do đó vỗ tay cười nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, anh chính là Diệp Chi Nhiên đó, tôi nói rồi, sao lại quen mặt chứ, là Chủ tịch hội sinh viên năm đó, khi tôi năm nhất ở lễ đường trường nghe qua bài diễn văn của anh, bộ dạng ba hoa chích chòe, sao hôm nay lại thành đầu gỗ vậy?
Mọi người vì vậy đều “ Ồ” một tiếng, Diệp lão cười nói:
- Niệm Duyệt cũng đừng gọi đầu gỗ đầu gỗ nữa, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện, để A Tài đi chuẩn bị cơm tối.
Diệp Chi Nhiên và Trương Niệm Duyệt ngồi bên cạnh Diệp lão, Trương Niệm Duyệt dường như rất hứng thú đối với Diệp Chi Nhiên, nhìn chằm chằm anh ta đánh giá. Không biết là do nghĩ không hiểu tại sao Diệp Chi Nhiên trở nên ngốc như vậy, hay là nghĩ không hiểu học sinh ưu tú năm đó sao lại đến Thường Gia một địa phương nhỏ bé này.
Diệp Chi Nhiên điều tiết trạng thái cảm xúc của mình, cũng không mở miệng nói chuyện, lấy túi táo ở bên cạnh, nhấc lên mấy quả, bổ một quả làm hai, đưa cho Diệp lão và Niệm Duyệt mỗi người một nửa, nói:
- Diệp lão ăn táo đi, quả táo tục gọi là quả trí lực, ích trí. Niệm Duyệt cũng ăn đi, ăn táo dưỡng da đó.
Trương Niệm Duyệt liền tiếp lời:
- Anh bình thường không ăn táo sao?
- Cũng ăn.
Diệp Chi Nhiên đưa mắt nhìn Trương Niệm Duyệt một cái, bộ dạng không hiểu tại sao cô ấy nói như vậy.
- Vừa ích trí vừa dưỡng da, vậy anh sao lại biến thành vừa ngốc vừa khó coi như vậy?
Diệp Chi Nhiên sờ sờ lên mặt đã biến đen của mình nói:
- Tôi chỉ là thay đổi khỏe mạnh thêm thôi.
Nhìn thấy trong mắt Trương Niệm Duyệt lộ ra thần sắc giảo hoạt, Diệp Chi Nhiên cũng dần dần trở lại thái độ bình thường nói:
- Cẩn thận, cô ở Thường Gia mấy ngày cũng biến thành đen thôi.
Trương Niệm Duyệt quả nhiên lộ ra bộ dạng lo lắng, tức giận nói:
- Đầu gỗ, anh ngày mai đưa tôi đến công ty bách hóa mua Hữu Nghị.
Đầu những năm chín mươi, các loại đồ mỹ phẩm vẫn chưa du nhập vào, đồ mỹ phẩm “Hữu Nghị” trong nước cũng coi như là hơi có danh tiếng rồi.
Trương Niệm Duyệt bị lời nói sẽ đen da của Diệp Chi Nhiên làm cho ảnh hưởng, còn Diệp lão gia thì liền lắc đầu, cô ấy muốn dạo phố, xem ra Diệp Chi Nhiên phải đi cùng rồi.
Diệp Chi Nhiên cười nhận lời, nhất thời liền tràn ngập niềm yêu thích đối với Trương Niệm Duyệt, thoải mái thẳng thắn vui vẻ. Mờ mịt, anh ta cảm thấy mình dường như gặp được một vật phẩm vô cùng hoàn mỹ, yêu quý không đành buông tay.
Ngày hôm sau, Trương Niệm Duyệt quả nhiên tìm đến ký túc của Diệp Chi Nhiên, bắt Diệp Chi Nhiên dẫn cô đi mua đồ mỹ phẩm.
Cũng may là ngày chủ nhật, ký túc không có ai, nếu không, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, sợ là sẽ giống như là nhìn dã thú, cảm giác không thể suy nghĩ được.
Thời tiết tháng bảy rất nóng, Thường Gia nằm ở Giang Nam, mặc dù không có núi cao, nhưng đồi núi lại rất nhiều. Từ trên đường theo hướng nam nhìn đi, núi nhỏ liên miên cao một hai trăm mét chính là phong cảnh xanh tươi. Ở giữa huyện thành thì lại có con sông nhỏ chảy qua, đáy sông đa số là đá cuội bị nước chảy qua mài mòn sáng bóng, Thường Gia thực sự là nơi tươi đẹp, chả trách Diệp lão không muốn ở thành phố lớn mà muốn sống lâu ở đây.
Hai người từ ký túc đi ra, men theo bờ sông vào thị trấn.
- Đầu gỗ, cảnh sắc ở đây rất đẹp, thời gian tôi ở Thường Gia, anh phải đưa tôi đi đến mỗi ngọn núi ở đây đấy.
Trương Niệm Duyệt không chút khách khí, chỉ vào ngọn núi nhỏ tít xa.
- Tôi phải đi làm, chỉ khi nào tan ca mới có thể đưa cô đi.
- Vậy, đầu gỗ, tôi hỏi anh, tại sao không ở lại tỉnh thành, muốn đến nơi này vậy?
- Khi tốt nghiệp, tôi cảm thấy tỉnh thành không thích hợp với tôi, vì vậy muốn đến địa phương làm chút chuyện.
- Vậy anh bây giờ đang làm quan gì?
Trương Niệm Duyệt làm bộ dạng truy hỏi tới cùng.
- Tôi là Phó Chủ tịch xã.
Diệp Chi Nhiên hơi tự hào nói.
- Phó Chủ tịch xã là quan cấp bậc gì?
- Cấp Phó phòng.
- Mới cấp phó phòng sao?
Trương Niệm Duyệt kinh ngạc, bộ dạng mở to hai mắt, nhưng lại rất đáng yêu, không hổ là mỹ nhân.
- Chủ nhiệm khoa của trường chúng ta là cấp Trưởng phòng, cấp Phó phòng chỉ tương đương với Phó Chủ nhiệm phòng nghiên cứu giảng dạy, anh đến đây là vì chức quan tép riu này sao?
- Quan không nằm ở lớn nhỏ, chỉ cần có thể làm việc, tôi chỉ là coi việc làm quan là một chức vụ, giống như là ở trường làm giáo viên, đến nhà máy làm công trình sư. Đều là một loại chức vụ, nói thực, tôi rất thích nghề này, đầy tính thử thách.
Diệp Chi Nhiên kiên nhẫn trả lời sự ngạc nhiên của Trương Niệm Duyệt.
Trương Niệm Duyệt nghiêng đầu nghĩ một lúc, không nói gì, vừa đi vừa dùng chân đá nhẹ hòn đá nhỏ bên sông, đá từng cục hòn đá nhỏ xuống sông.
Hai người đi một lúc, Trương Niệm Duyệt dường như nhớ đến một vấn đề, nghiêm túc hỏi:
- Đầu gỗ, anh là một quan nhỏ, lại là sinh viên từ tỉnh thành đến. Ở đây nhất định là rất nổi tiếng. Thành thật khai báo đi, có bao nhiêu bạn gái rồi? Bạn gái bây giờ có xinh đẹp không?
- Tôi vẫn chưa có bạn gái!
- Lừa người!
Trương Niệm Duyệt liền tức giận, khi cô tức giận, lông mày khẽ nhíu lại:
- Anh lừa người, ông nội còn nói anh là người thẳng thắn, xem ra là ông nội bị lừa rồi.
- Vậy cô nói cho tôi biết, cô có bạn trai chưa?
Diệp Chi Nhiên quay lại phản kích.
- Tôi chưa có, là vì cha tôi không cho phép tôi có bạn trai khi còn đi học. Hơn nữa, tôi cũng coi thường tiểu nam sinh của trường.
Mặt Trương Niệm Duyệt hơi đỏ lên, bất mãn nhìn Diệp Chi Nhiên:
- Anh không nói thật, sau này không quan tâm anh nữa.
- Lời nói của tôi là thật, tôi chưa có bạn gái là có duyên cớ mà.
- Duyên cớ gì?
Trương Niệm Duyệt vẻ mặt nghi ngờ nhìn Diệp Chi Nhiên
- Không được nói bừa, bổn cô nương sẽ rất tức giận.
- Tôi không có bạn gái là vì Dương Anh.
- Dương Anh là ai?
Trương Niệm Duyệt lập tức tăng hứng thú.
Diệp Chi Nhiên liền đem chuyện giữa anh và Dương Anh nói một lần.
Dương Anh là tài nữ Khoa máy tính trường J, ở trường J danh tiếng lan xa, không chỉ về văn học tạo nghệ phi phàm, mà ở lĩnh vực máy tính cũng là cao thủ tuyệt đối, đặc biệt là có sự nghiên cứu đặc biệt và hứng thú lớn đối với virus máy tính. Năm thứ ba, trường J đã từng tổ chức một lần về giao lưu học thuật virus máy tính, người tham gia có nhiều giáo sư máy tính nổi tiếng trong nước, nghiên cứu sinh. Dương Anh với thân phận là sinh viên tham gia diễn tập tại trận của hội nghị tổ chức giao lưu nghiên cứu. Kết quả, cô ấy là người đầu tiên hoàn toàn phá giải virus mới do người khác tạo nên, còn virus mà cô chế tạo chỉ có một vị cao thủ có thể tại đó phá giải. Người cũng vô cùng xinh đẹp, lúc đó, nam sinh trong khoa đánh giá so sánh nữ sinh trong toàn trường, đều nhất trí cho rằng vẻ đẹp của Dương Anh có thể xếp hàng thứ ba trong toàn trường, nhưng suy nghĩ đến tài năng của cô, cảm thấy xếp cô vào trong hàng xinh đẹp hạng trung thì có chút sỉ nhục cô. Vì vậy, mới không xếp cô vào hoa khôi của trường mà trong hoa khôi của khoa.
Thời gian gặp gỡ giữa Diệp Chi Nhiên và Dương Anh hơn hai năm, trong mắt của người khác, hai người bọn họ là một đôi trời sinh, nhưng trên thực tế thì Diệp Chi Nhiên và Dương Anh đến tay cũng chưa từng nắm qua.
Hẹn hò rất nhiều, tâm tình rất nhiều, Diệp Chi Nhiên theo đuổi Dương Anh hơn hai năm, Dương Anh không vì vậy mà động lòng. Trong lòng của cô, cô chỉ coi anh là người bạn tốt nhất.
Bời vì Dương Anh thầm yêu anh rể của cô.
Giống như một câu chuyện khúc chiết trăm vòng trong phim điện ảnh vậy, người mà anh rể yêu sâu sắc là chị gái của cô, chị gái bị tai nạn xe, chân trái bị mất đi, anh rể không quan tâm gì vẫn kết hôn với chị gái, chung thủy chăm sóc cho chị ấy. Có lẽ là tình cảm sâu sắc của anh rể đã cảm động cô, anh rể trở thành nam nhân hoàn mỹ nhất trong mắt cô.
Mãi đến trước ngày tốt nghiệp, Diệp Chi Nhiên tỏ tình với Dương Anh, Dương Anh vẫn cự tuyệt anh, cô ấy cuối cùng lựa chọn trốn tránh, viễn độ trùng dương đi nước Mỹ.
Khi Diệp Chi Nhiên chậm rãi kể lại chuyện cũ giữa anh và Dương Anh, Trương Niệm Duyệt lúc thì khẩn trương, lúc thì cảm động. Nghe đến Diệp Chi Nhiên không yêu cầu hồi đáp, không điều kiện mà vì Dương Anh làm nhiều chuyện, cô lộ ra vẻ đồng tình. Khi nghe đến đoạn đẹp đẽ trong thời gian Diệp Chi Nhiên và Dương Anh qua lại, cô còn lộ ra vẻ mỉm cười có suy nghĩ.
Hai người, một người nói đến động lòng người, một người nghe rất chăm chú, thời gian rất nhanh đã đến giữa trưa rồi.
- Đầu gỗ, vậy chị Dương đi Mỹ rồi, anh và chị ý có liên lạc không?
- Không có.
Diệp Chi Nhiên lắc đầu.
- Vậy bây giờ anh còn nhớ cô ấy không?
- Không còn nữa, tôi nhanh chóng quên cô ấy rồi.
- Thật sao?
Niệm Duyệt nhìn vào mắt của anh ta, ánh mắt của anh sáng mà trong suốt, Niệm Duyệt nhẹ giọng nói:
- Quên rồi thì tốt, cho dù thật sự nhớ cô ấy, thì coi cô ấy là một hồi ức của anh, nhưng không được lại đắm chìm vào đó, như vậy không tốt.
- Cảm ơn, tôi nói nửa ngày tào lao với cô, cô không cười tôi sao?
Suy nghĩ của Diệp Chi Nhiên trong ký ức từ từ lui lại, nhìn thấy nét mặt thanh tú của Niệm Duyệt, trong lòng cũng dịu đi nhiều.
Niệm Duyệt lắc lắc đầu, không trả lời, hai người do đó mà trầm tư, mỗi người nghĩ chuyện trong lòng của mình, gió khẽ lướt qua, những cành dài của cây liễu chập chờn trong gió, ấm áp cõi lòng của hai người.
- Đầu gỗ, bụng đói rồi, anh dẫn tôi đến nhà hàng đi, không về nhà ăn nữa.
Qua một lúc, Niệm Duyệt trở lại hiện thực.
- Được thôi!