Bộ Bộ Phong Cương

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Năm 1988, Diệp Chi Nhiên, một sinh viên giỏi của trường đại học J, sau khi tốt nghiệp đã tham gia cuộc thi tuyển cán bộ cơ sở công khai của Thành ủy thành phố Gia Nam tỉnh Trường Giang. Đây là cuộc th …
Xem Thêm

Chương 11: Tiểu khu kinh tế
Trong hội nghị Ủy ban nhân dân xã lần đầu tiên từ sau khi Diệp Chi Nhiên đảm nhiệm Phó Chủ tịch xã, Chủ tịch xã Lý Quân phân công công tác cho Diệp Chi Nhiên rất rõ ràng: Hiệp trợ Chủ tịch xã làm việc, phân quản xây dựng nông thôn mới, xây dựng thôn, khoa học kỹ thuật, quốc thổ, lâm nghiệp, tiểu khu kinh tế, công tác chỉnh đốn nhà máy dệt, liên hệ kế hoạch hóa gia đình, công tác y tế. Về cơ bản thì đều là công việc của Phó Chủ tịch xã trước đó. Chỉnh đốn nhà máy dệt là công tác mang tính giai đoạn hưởng ứng theo bố trí công tác của chính quyền cấp trên mà tăng thêm.

Để quán triệt tinh thần “xử lý môi trường kinh tế, chỉnh đốn trật tự kinh tế, cải cách sâu sắc toàn diện” của Hội nghị trung ương lần thứ ba Đại hội Đại biểu toàn quốc khóa mười ba, thành phố Gia Nam đã đưa ra quy định tiến hành “điều chỉnh, chỉnh đốn, cải tạo, nâng cao” đối với doanh nghiệp các xã thị trấn. Xã Mã Thạch căn cứ theo nghị quyết thống nhất của Ủy ban nhân dân huyện, cũng bắt đầu chỉnh đốn doanh nghiệp xã thị trấn. Ủy ban nhân dân xã tiến hành phân công đối với mấy doanh nghiệp chủ yếu của xã, bốn vị Phó Chủ tịch xã phụ trách công tác điều tra nghiên cứu thực địa, chỉnh đốn, cải tạo mỗi một doanh nghiệp, Diệp Chi Nhiên phụ trách nhà máy dệt xã Mã Thạch.

Ở nhà ăn Ủy ban nhân dân xã ăn cơm trưa, Diệp Chi Nhiên không muốn kinh động người khác, liền lái xe đạp đến tiểu khu kinh tế thị sát.

Tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch là được xây dựng ba năm trước. Trước khi xây dựng, Đảng ủy xã, Ủy ban nhân dân xã đều gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, hi vọng thông qua xúc tiến thu hút đầu tư thương mại, thu hút nguồn vốn tới các tiểu khu kinh tế xây dựng nhà ở, làm kinh tế quy mô lớn ở xã Mã Thạch, tuy nhiên thực hiện ba năm rồi, kết quả rất không lý tưởng.

Nhìn từ vị trí địa lý, tiểu khu kinh tế có những ưu thế nhất định ở địa phương.

Trấn Mã Thạch có ba con đường theo hướng chính đông tây xuyên qua, lần lượt từ nam tới bắc là: đường Lâm Nguyên, đường Đông Lâm, đường Tú Châu, ngoài ra, tuyến quốc lộ 320 đi qua tận cùng hướng nam của trấn. Theo hướng nam bắc có mười hai con đường, bao gồm đường Kiện Khang, đường Văn Hóa, đường Nhân Dân, đường Cẩm Tú, đường Chung Lâu,…Thực hiện quy hoạch phân bố khu hành chính, đường Tú Châu theo hướng nam, quốc lộ theo hướng bắc, đường Lâm Nguyên theo hướng tây, đường Chung Lâu theo hướng đông thuộc thị trấn Mã Thạch. Còn lại đều là khu vực xã Mã Thạch.

Tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch nằm ở đường Tú Châu hướng bắc, đường sắt thị trấn Mã Thạch ở bên cạnh, diện tích hơn bốn trăm mẫu, giao thông rất thuận tiện.

Do định vị tiểu khu kinh tế không rõ ràng nên hạn chế trong việc nhận chính sách ưu đãi là rất lớn. Sau khi xây dựng tiểu khu, Ủy ban nhân dân xã bỏ tiền xây dựng trụ sở làm việc hai tầng, xây dựng hai con đường nhỏ thì liền ngừng lại, nguyên nhân là doanh nghiệp định cư quá ít, đầu tư sản xuất quá chênh lệch.

Đạp xe qua biển hiệu cổng vào tiểu khu kinh tế, Diệp Chi Nhiên ngạc nhiên nhìn thấy Vu Gia đem theo một đám học sinh đi xuyên qua tiểu khu kinh tế.

- Cô giáo Vu, sao cô lại dẫn học sinh đến đây?

Trước mặt học sinh, Diệp Chi Nhiên thay đổi xưng hô.

- Tiểu Diệp, thật trùng hợp. Cô dẫn các em học sinh đến đây quan sát bướm, tiết học khoa học hôm nay nói đến côn trùng, dẫn học sinh đến quan sát thực địa. Quy định các em mỗi người một bài viết văn.

- Tới đây quan sát bướm sao?

Diệp Chi Nhiên ngạc nhiên hỏi.

- Ở đây đất hoang nhiều, bướm kết thành đoàn, là môi trường tốt để bướm sinh trưởng, cháu không thấy ở đây bướm đen, bướm hoa đều thành đoàn bay đi nhảy múa sao?

Vu Gia nhìn Diệp Chi Nhiên cười cười, nói xong dường như cảm thấy cách nói không ổn, vẻ mặt liền có chút kỳ lạ.

Nghe xong lời của cô giáo Vu, các học sinh đều nhảy lên hoan hô, vỗ tay nói:

- Nhìn bướm nhảy múa kìa!

Diệp Chi Nhiên người đầy mồ hôi, nhẹ giọng nói với Vu Gia:

- Cô Vu, ở đây là khu vực tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch, cháu vừa được phân công quản công việc của tiểu khu này.

Vu Gia có chút kinh ngạc, nói:

- Ở đây nhìn như bãi hoang hai ba năm rồi, cũng không có tường bao, không ngờ lại là tiểu khu kinh tế của chính quyền. Thật đáng tiếc, nếu tạm thời không phát triển, để cho nông dân trồng trọt cũng tốt đấy.

- Cô Vu, cháu đã phân quản nơi này rồi, sẽ nghĩ biện pháp thay đổi diện mạo nơi này.

- Được, cô tin tưởng cháu.

Vu Gia tin cậy gật gật đầu.

Phó Chủ nhiệm tiểu khu kinh tế Lưu Tam rất lâu rồi không nhìn thấy tiểu khu kinh tế náo nhiệt như vậy, đoán là từ cửa sổ phòng làm việc nhìn thấy Diệp Chi Nhiên, vội vàng đi xuống.

- Chủ tịch Diệp, hoan nghênh đến tiểu khu kinh tế chỉ đạo công tác.

- Chỉ đạo công việc gì? Chỉ đạo nuôi bướm thế nào sao?

Trước mặt Lưu Tam, sắc mặt Diệp Chi Nhiên cũng không dễ coi gì.

Nét mặt Lưu Tam hơi ửng đỏ, nói:

- Chủ tịch Diệp, công việc của tôi làm không tốt, nhưng với nguồn vốn của tiểu khu kinh tế rất nhiều công việc không có cách nào triển khai.

Diệp Chi Nhiên do vừa mới lên chức, đối với công việc của tiểu khu kinh tế còn chưa quen thuộc, thấy bộ dạng của Lưu Tam, mập mập mạp mạp, vừa gặp liền nói nguyên nhân khách quan, mặc dù bề ngoài khách khí, kỳ thực là người có tài ăn nói. Diệp Chi Nhiên thầm nghĩ, có lẽ là dựa vào ô dù sau lưng nào đó sắp xếp ở đây, liền không nói gì nhiều, phất phất tay nói:

- Đi triệu tập các đồng chí của tiểu khu kinh tế mở cuộc họp tạm thời.

Ở phòng hội nghị tầng ba của tiểu khu kinh tế, Lưu Tam triệu tập mọi người mở cuộc họp, giới thiệu với Diệp Chi Nhiên:

- Chủ tịch Diệp, có hai đồng chí hôm nay xin nghỉ nên không đến, còn lại đều ở đây, mời anh ngồi trên, nói chuyện với mọi người.

Diệp Chi Nhiên khoát tay, nói:

- Hôm nay tôi đến là nói chuyện với mọi người, tìm hiểu tình hình. Thế này đi, mọi người tự giới thiệu trước đi.

Mọi người vì vậy mà giới thiệu một lượt.

Mười một người đang ngồi, nghe tự giới thiệu, coi như là không tệ, đều có văn hóa cấp Trung học phổ thông trở lên, tuổi tác cũng lớn khoảng dưới ba mươi lăm, trừ Lưu Tam ra.

- Các đồng chí, tôi là lần đầu tiên đến tiểu khu kinh tế, không ngờ tình hình ở đây lại kém như vậy, phải kiểm điểm lại thôi. Một tiểu khu kinh tế xây dựng mới ba năm lại thành một căn cứ sinh sản của côn trùng, trở thành nơi để cô giáo trung học cơ sở của huyện Thường Gia dẫn học sinh đến khảo sát tập tính sinh sống của bướm. Tôi phải đỏ mặt đấy.

Diệp Chi Nhiên mặc dù âm thanh không lớn, nhưng ngữ khí rất nghiêm nghị.

- Không cần nói vấn đề vốn, tối thiểu nhất, tình hình vệ sinh của tiểu khu cũng kém như vậy. Mọi người đều không có trách nhiệm sao? Ngày mai mọi người đều không được nghỉ ngơi, tôi hy vọng thứ hai khi tôi trở lại ít nhất có thể nhìn thấy một tiểu khu sạch sẽ.

Diệp Chi Nhiên nói đến đây, đưa mắt quét một lượt, nhìn thấy mọi người đều cúi đầu, không dám nói gì, liền hạ giọng nói:

- Tiểu khu kinh tế phải làm tốt, các đồng chí đều phải tốn công sức, động não, lấy ra diện mạo tinh thần, đặc biệt là đồng chí phụ trách thu hút đầu tư, cần nghĩ nhiều biện pháp. Trước đó, tiểu khu là thông qua con đường nào để thu hút đầu tư?

- Trên đài phát thanh huyện, đài truyền hình huyện đều làm quảng cáo, tổ chức mấy lần hội chợ triển lãm thu hút đầu tư ở quảng trường thị trấn Mã Thạch.

Lưu Tam trả lời.

- Điều này vẫn chưa đủ, huyện Thường Gia là huyện nhỏ về kinh tế, thu hút đầu tư của tiểu khu nhất định phải nhìn ra xa hơn, ít nhất phải đem ảnh hưởng mở rộng đến khu thành phố Gia Nam, khu thành phố Quảng Bắc.

Diệp Chi Nhiên dừng lại chút rồi lại nói:

- Mọi người nói xem, có sáng kiến nào hay không?

Lặng ngắt một lúc, cuối cùng có người nói:

- Chủ tịch Diệp, tôi có một ý tưởng không chu toàn lắm, quy mô tiểu khu của chúng ta quá nhỏ, cơ sở xây dựng không đủ, rất khó để thu hút doanh nghiệp lớn đến, đất đai đều để trống, có thể đưa thứ khác đến dùng hay không?

- Ồ? Sử dụng cái gì?

Diệp Chi Nhiên hỏi.

- Có thể mở một thị trường giao dịch hay không, ví dụ như thị trường giao dịch tiểu thương phẩm. Kinh tế tư nhân tỉnh Trường Giang chúng ta là phát triển nhất, nhưng có đặc điểm số lượng lớn mà quy mô nhỏ. Nếu làm thị trường giao dịch này, kinh tế cá thể sẽ có hứng thú tới giao dịch.

- Như vậy sao được? chúng ta là tiểu khu kinh tế, mục tiêu là thu hút doanh nghiệp tới xây dựng, làm thị trường giao dịch không phù hợp với định vị tiểu khu.

Lưu Tam lắc lắc đầu.

- Tôi vừa nghe giới thiệu, anh tên Trầm Vinh? Vốn là người phụ trách liên lạc khu hộ tiểu khu phải không?

Diệp Chi Nhiên không quan tâm đến Lưu Tam, có người có thể đưa ra ý tưởng của mình, bất luận là đúng hay sai, là có thể có chỗ tham khảo hay không, Diệp Chi Nhiên đều hoan nghênh.

- Đúng vậy, Chủ tịch Diệp.

Trầm Vinh thấy Chủ tịch Diệp nghe một lần giới thiệu mà nhớ tên của mình liền cảm thấy có chút kinh ngạc, trong tiếng trả lời rất phấn chấn.

- Đồng chí Trầm Vinh có thể đưa ra ý tưởng của mình, rất tốt. Muốn làm tốt công tác của tiểu khu kinh tế, yêu cầu tất cả mọi người chúng ta tiếp thu ý kiến quần chúng, động não thêm nhiều, Trầm Vinh viết một báo cáo tính khả thi cho tôi, thời gian nhiều nhất là mấy ngày?

- Chủ tịch Diệp, thời gian ba ngày!

Trầm Vinh nói

- Được, cho anh ba ngày, sau ba ngày gửi đến xã.

Diệp Chi Nhiên hài lòng gật đầu

Có người đi đầu, không khí cũng sôi động lên rất nhiều, quả nhiên lại có một nữ đồng chí giơ tay đề nghị phát biểu, Diệp Chi Nhiên nhớ cô đó họ Ngô, liền cổ vũ nói:

- Tiểu Ngô, cô tới nói xem.

Tiểu Ngô tuổi hơn ba mươi, dáng vẻ thông minh tháo vát. Cô nói:

- Chủ tịch Diệp, tôi biết rất nhiều khu kinh tế phát triển, tiểu khu kinh tế đều xây dựng phòng làm việc ở khu thành phố Gia Nam, thu hút doanh nghiệp phi nhà nước của khu thành phố đến định cư, chúng ta có phải cũng có thể thiết lập một cái không?

- Rất tốt, ý kiến của tiểu Ngô phù hợp với yêu cầu phát triển của tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch chúng ta, đáng để suy nghĩ.

Diệp Chi Nhiên tán thưởng, dành cho sự đánh giá rất cao.

Lãnh đạo vui vẻ trao đổi như vậy, sự hăng hái của mọi người lại càng tăng thêm. Mọi người cảm thấy Phó Chủ tịch xã mới nhậm chức điểm đến đầu tiên sau khi lên chức là đến thị sát tiểu khu kinh tế, điều này khiến mọi người càm nhận được sự hy vọng, công nhân viên chức của tiểu khu kinh tế thấy gương mặt sáng sủa của Diệp Chi Nhiên, tràn đầy khí thế nhiệt tình, tính tích cực được đem đến, lần lượt đều đưa ra sách lược, đối với triển vọng phát triển của tiểu khu kinh tế cũng đều coi trọng, ánh mắt đều là tín nhiệm đối với Diệp Chi Nhiên.

Diệp Chi Nhiên vội vàng dùng bút ghi lại ý kiến của mọi người, cân nhắc điểm sáng trong đó. Lập tức, anh ta quên đi sự mất mặt mà Vu Gia dẫn học sinh đến khảo sát côn trùng đem lại, còn cảm thấy được sự phấn chấn của công nhân viên tiểu khu kinh tế, trong lòng cũng được cổ vũ, cảm thấy thu hoạch được rất nhiều.

Họp xong, Diệp Chi Nhiên trên đường trở về Ủy ban nhân dân xã, nhìn thấy chú Tài đẩy chiếc xe đạp, trên xe chất đầy rau mua được, liền chào nói:

- Chú Tài, hôm nay sao mua nhiều rau vậy? Chúng ta ăn không nổi nhiều thế đâu!

Chú Tài cười nói:

- Tiểu Diệp đến thì tốt, giúp tôi cùng đẩy đồ, là Niệm Duyệt đến.

- Niệm Duyệt là con gái của chú Trương sao?

Diệp Chi Nhiên dường như nghe đến cái tên này rồi.

- Đúng vậy, nó được nghỉ hè. Đến thăm Diệp lão, nói phải ở một khoảng thời gian đấy.

- Vây cháu đi sẽ không làm phiền chứ?

Diệp Chi Nhiên chần chừ hỏi lại.

Chú Tài cười cười nói:

- Không đâu, Niệm Duyệt là sinh viên nữ rất hoạt bát, chú đoán là rất hợp với cháu.

Diệp Chi Nhiên liền “ Ồ” lên một tiếng, nhìn thời gian cũng muộn rồi, liền không đi Ủy ban nhân dân xã nữa, anh ta lấy bao gạo nặng nhất chuyển lên xe của mình, lại đến bên sạp hoa quả bên cạnh mua một túi táo, cùng với chú Tài hai người đạp xe đến nhà Diệp lão.

Thêm Bình Luận