Hoắc Thế Quân che dù đưa nàng đến bên cạnh xe ngựa, đỡ nàng lên rồi đưa dù cho người hầu, theo nàng lên xe, hai người ngồi sóng vai nhau trong xe ngựa.
Đã gần tối, lại gặp trời mưa, ánh sáng trong xe rất ảm đạm. Tiếng mưa bên ngoài rơi tí tách, hai người trong xe cũng không nói chuyện. Thiện Thủy có cảm giác hơi mệt mỏi, khép hai mắt, liền tựa đầu vào vai hắn. Hoắc Thế Quân cầm lấy tay nàng, đặt trên đùi mình, rũ tay áo xuống che tay hai người lại. Có thể là động tác vô tình, Thiện Thủy cảm giác ngón tay cái của hắn khẽ vuốt mu bàn tay mình, nhàm chán, giống như kiểu lôi kéo lòng người.
Xe ngựa vừa mới đi được chốc lát, đột nhiên trong màn mưa có một con ngựa nhanh chóng chạy tới bên cạnh.
Thiện Thủy có cảm giác xe ngựa chậm lại, mở mắt ra, nghe thấy tiếng Hoắc Vân Thần truyền tới: “Vương gia, có chuyện…”
Trong tiếng mưa rơi, giọng nói hắn ngừng lại, hình như đang lưỡng lự.
Hoắc Thế Quân hỏi: “Có chuyện gì?”
“Có thể mời Vương gia ra ngoài…”
Hoắc Thế Quân nhìn Thiện Thủy một cái, thấy nàng nhìn mình: “Nói cái gì, cứ nói thẳng là được!”
Cả người Hoắc Vân Thần mặc áo tơi, đầu đội nón tre đi mưa, bất đắc dĩ mới nói: “Vừa rồi người được phái đi trục xuất Sở cô nương, nói nàng ta đột nhiên không chịu đi, muốn gặp mặt Vương gia.”
Thật ra vừa rồi Hoắc Thế Quân đã đoán được có liên quan đến Sở Tích Chi, sắc mặt trở nên tức giận: “Chuyện như vậy cũng muốn nói với ta sao? Không gặp!”
Hoắc Vân Thần do dự, nói: “Giờ này nàng ta đang ở trên cầu thành đông Lạc thuỷ, nói muốn gặp Vương gia lần cuối cùng, gặp rồi sẽ đi. Nếu Vương gia không đến, nàng ta sẽ nhảy sông.” Ngừng một chút, bổ sung them: “Nghe nói tâm tình nàng ta nóng nảy, không cho người khác đến gần, đến gần một bước sẽ nhảy xuống. Người khác không làm chủ được, không còn cách nào khác mới tới hỏi ý kiến Vương gia.”
Sắc mặt Hoắc Thế Quân trầm xuống, cau mày, liếc nhìn Thiện Thủy, muốn nói lại thôi.
Thiện Thủy nói: “Chàng đi đi. Ngộ nhỡ có chuyện như vậy thật, mạng người rất quan trọng.”
Dường như Hoắc Thế Quân buông lỏng ra một chút, ngay sau đó nặn ra một tia cười miễn cưỡng, nói: “Nhu Nhi, ta đi xem thế nào, tiễn nàng ta xong ta sẽ lập tức quay lại.”
“Ừm.”
Thiện Thủy thong thả trả lời.
Hoắc Thế Quân dùng sức nắm tay nàng, đứng dậy, phân phó Hoắc Vân Thần hộ tống Thiện Thủy trở về phủ, mình thì nhận lấy áo tơi nón lá từ thị vệ bên cạnh, xoay người lên ngựa rời đi.
Thiện Thủy nghe tiếng vó ngựa dần biến mất, bên môi hiện ra nụ cười lạnh.
Thật ra nàng đã nhận ra, hắn chỉ chờ nàng mở miệng để hắn đi, hắn chắc chắn cũng biết nàng sẽ mở miệng.
Cố hương của Sở Tích Chi là Quế Châu, từng là nơi mọi người hay hướng về, lúc rời Lạc Kinh, đã từng để lại vô số thương tổn. Sóng cuồn cuộn ở cầu Lạc Thuỷ, nhìn từ xa chính là một cái cầu cong hình vòm, qua cầu, Lạc Kinh ở sau, người tiễn biệt cũng dừng ở đây. Mà bây giờ trời sắp tối rồi, Sở Tích Chi đứng ở trên cầu hình vòm, tay gắt gao nắm lấy lan can, mặc cho gió mưa táp vào cơ thể gầy yếu của nàng, giằng co với thị vệ hộ tống. Trang phục trên người đã sớm ướt hết, dính chặt vào người nàng. Gió thổi cơ thể nàng lung lay, giống như cành cây trong gió, dường như nếu không cẩn thận sẽ biến thành một tờ giấy bay lên.
Lúc Hoắc Thế Quân chạy tới, nàng nhìn thấy hắn xuống ngựa, chạy như bay trong mưa về phía mình, trên mặt nàng rốt cuộc nở nụ cười, rất nhanh lại lạnh lùng nói: “Đừng tới đây! Nếu chàng còn tới, ta sẽ nhảy xuống!”
Hoắc Thế Quân dừng ở trên bậc cầu, nhìn nàng nói: “Nàng muốn làm gì?”
Sở Tích Chi không đáp lại, chỉ si ngốc nhìn hắn.
“Chàng không muốn ta chết, chàng vẫn còn tình cảm với ta, cho nên chàng mới đến, đúng không?”
Nàng nhìn hắn, buồn bã hỏi.
Hoắc Thế Quân chỉ lặp lại câu hỏi lúc nãy của mình: “Rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
“Thiếu Hành, ta muốn nói cho chàng biết, ta hối hận. Bây giờ thậm chí ta không còn muốn báo thù. Ta chỉ muốn ở lại, ở lại bên cạnh chàng, chỉ cần lúc chàng nhớ đến ta, có thể đến gặp ta là ta đã rất hài lòng. Đừng để ta đi, về sau ta nhất định sẽ nghe lời chàng, có được không?”
Nàng nghẹn ngào nói, trên mặt toát lên vẻ hèn hạ, thê lương.
Nam nhân này cũng ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lùng nói: “Có nàng ấy ở đó, không thể chứa thêm nàng. Lời ta đã nói thì không thể thay đổi.”
Mặt Sở Tích Chi biến sắc như người chết, nước trên mặt không thể hình dung ra được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt, không ngừng rơi dọc hai gò má nàng.
“Thiếu Hành, nàng ta tốt như vậy sao? Khiến chàng chán ghét ta đến mức độ này? Thời gian trước không phải chàng rất yêu thích ta sao? Bây giờ trong lòng chàng không còn một chút thương yêu ta nữa sao?”
Hoắc Thế Quân ngưng mắt nhìn nàng ta, một hồi lâu sau mới nói: “Rất tiếc, trước kia ta đã nói qua với nàng, ta không thể thật lòng với nàng. Không liên quan đến nàng ấy, là ta chán ghét nàng mà thôi. Lúc nãy nàng đã hỏi ta, không phải cứ còn tình cảm với nàng thì ta mới được tới. Ta cho nàng biết, ta đi, không phải bởi vì ta còn tình cảm với nàng, mà bởi vì năm đó ta nhận sự uỷ thác trông nom nàng. Nàng vẫn là một người rất thông minh, nàng sẽ biết nên làm gì. Đừng đùa với tính mạng của mình, cái này không giống nàng. Nàng xuống, ta sẽ đưa tiễn nàng về quê, đảm bảo nửa đời sau của nàng sẽ được an nhàn.”
Hắn vừa nói xong, vừa chậm rãi bước lên theo bậc đá.
“Đứng lại! Chàng đừng tới đây!”
Sở Tích Chi hướng người ra ngoài, nở nụ cười lạnh.
“Chàng nói sai rồi, trước kia ta cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì. Bây giờ ta hiểu rõ rồi, ta lại không thể quay lại được. Hoắc Thế Quân, bây giờ chàng đuổi ta đi, nói cho ta nửa đời sau sống trong an nhàn. Không phải là chàng đang cầu mong mình được yên lòng chứ? Nhưng ta không thể để chàng được toại nguyện. Nếu ta đi như vậy, có khác gì chết?” Trong mắt nàng, dần hiện lên tia tuyệt vọng và tàn nhẫn: “Hoắc Thế Quân, chàng vứt ta như vứt cái chổi, ta cũng không muốn dây dưa thêm nữa, chỉ là ta chỉ muốn nói cho chàng biết, ta chết, nữ nhân kia cũng đừng mong sống tốt!”
Hoắc Thế Quân sắc mặt biến hoá: “Ý nàng là gì?”
“Hoắc Thế Quân, chàng có biết tại sao ta bảo chàng đưa ta ra khỏi Phi Tiên lâu không? Bởi vì trước đây chàng một mực bảo ta rời đi, ta không nghe lời chàng. Bây giờ ta muốn nghe lời chàng, nghĩ chàng có thể thương tiếc ta, đối xử với ta như trước đây. Nhưng chàng nhốt ta vào trong một căn nhà như tế thần, cũng không tới thăm ta một lần! Chàng nghĩ vĩnh viễn không thèm quan tâm đến ta? Ba ngày trước, ta tặng một phong thư cho nàng ta, chàng biết tại sao không? Ta cho chàng biết, đó là ta cho chàng cơ hội cuối cùng. Nếu như chàng tới, dù là lên án mạnh mẽ buộc ta dừng lại, ta cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng ngay cả nhìn mặt ta chàng cũng không tình nguyện, chẳng những không gặp ta còn muốn đuổi ta khỏi kinh! Chàng chính là một kẻ vô tình như vậy…”
Mặt Hoắc Thế Quân biến sắc, chợt sải bước về phía Sở Tích Chi, bắt được váy nàng ta.
“Rốt cuộc nàng muốn gì?”
“Hoắc Thế Quân, ta sẽ nhớ chàng cả đời. Về phần chàng, nếu không thể khiến chàng thương nhớ ta cả đời, như vậy, để cho chàng hận ta cả đời, như vậy cũng rất tốt!”
Sở Tích Chi ngửa mặt nhìn hắn, nước mưa cuồn cuộn rơi trên mặt nàng. Đôi mắt ửng hồng, mắt hưng phấn, không còn chút duyên dáng xinh đẹp trước đây.
Bỗng dưng Hoắc Thế Quân hiểu rõ ra. Hắn nghĩ đến Thừa Tông, nghiến chặt răng thả nàng ta ra, xoay người chạy thật nhanh đến ngựa.
“Đã muộn!”
Sở Tích Chi cụng đầu vào bậc thang bằng đá, máu tươi lập tức chảy ra, theo nước mưa chảy xuống mặt. Vết thương trên mặt nàng không cảm giác được gì, chỉ chống người lên, nhìn bóng lưng hắn hoảng hốt rời đi, vẻ mặt như cười như khóc: “Hoắc Thế Quân, đã muộn! Trong khi ngươi tới đây, có mười Tiết Thiện Thủy cũng đã rơi vào tay hắn! Hắn sẽ thương tiếc nàng ta, rất thương tiếc.”
Hoắc Thế Quân không nghe rõ Sở Tích Chi ở sau lưng nói gì, xoay người vội vã chạy về thành, tim đập thình thịch như muốn bay ra khỏi l*иg ngực, màng nhĩ cũng đập liên hồi, rầm rầm vang dội.
Bây giờ hi vọng duy nhất của hắn chính là Hoắc Vân Thần có thể làm tròn nhiệm vụ của mình, bảo vệ thê tử của hắn. Thế nhưng khi hắn chạy như vũ bão đến, dường như Hoắc Vân Thần đã ra đó, nét mặt kinh hoàng, trái tim giống như bị đánh một quả nặng nề, máu trong người đông cứng lại.
Lúc đi trên đường, xe ngựa Bạch Quân ngồi sau, đột nhiên giống như nổi điên chạy thục mạng, phu xe không thể khống chế nổi bị ngã xuống. Lúc Hoắc Vân Thần đuổi đến, một đám dân thường từ đâu xông ra ép buộc xe ngựa Vương phi. Chỉ còn lại mấy thị vệ yếu kém không thể địch lại đám đông, xe ngựa của Vương phi bị cướp đi. Bởi vì lúc ấy mưa rơi tầm tã, trời rất nhanh tối, người đi đường thưa thớt, rất nhanh bị biến mất trong màn mưa.
“Lúc này bốn cổng thành đều đã đóng hết, hắn vẫn chưa ra khỏi thành. Đi tìm đi!”
Đối mặt với Hoắc Vân Thần đang quỳ dưới đất, Hoắc Thế Quân lạnh lùng nói.
Hoắc Vân Thần chợt đứng dậy, bỗng nghe thấy Hoắc Thế Quân nói tiếp: “Không cần kinh động đến binh mã Kinh thành. Ngươi hãy điều thị vệ vương phủ đi tìm, cấm vệ quân Mạnh Vĩnh Quang ở đó để ta điều động. Nếu gặp ai, hãy nói là đang đi tìm tội phạm quan trọng, cái khác không cần thiết phải nói.”
Vĩnh Định Vương phi bị người ta cướp đi, chuyện như vậy, Hoắc Thế Quân không muốn để lộ. Dĩ nhiên Hoắc Vân Thần biết, vội vàng lĩnh mệnh.
~ ~
Sau khi Thiện Thủy hôn mê tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường ấm nệm êm, bốn phía nến sáng rực rỡ, lộng lẫy như cung thất, chóp mũi ngửi thấy mùi ám hương.
Đây là gian phòng của một khuê nữ khác, lập tức nàng phân biệt được. Chờ khi khoẻ lại, chợt nhớ tới chuyện đã xảy ra lúc nãy, ngồi dậy, nhìn thấy bàn bên cạnh trước giường, có một nam nhân đang châm nước nhìn mình, ước chừng là thấy nàng động tĩnh, đứng dậy đi về phía nàng.
Thiện Thủy nhìn về phía hắn, lập tức hoảng sợ mở to mắt.
Nam nhân này tầm 25, 26 tuổi, mặc trang phục quý phái, khối ngọc trâm búi mái tóc dài trên đỉnh đầu. Mặc dù hoàn toàn là trang phục của thời đại này, nhưng hắn có những khác biệt rõ rệt, hay có thể thấy hắn chính là một người ngoại lai.
Đại Nguyên là quốc thổ rộng lớn, trong Lạc Kinh chắc chắn sẽ có thương gia nước khác, vốn cũng là chuyện thường. Điều khiến khiến Thiện Thủy hoảng sợ, là nàng nhận ra hắn là ai.
Hắn chính là kẻ năm đó khıêυ khí©h Hoắc Thế Quân trước mặt mọi người trong phủ trại, hơn nữa cũng đã từng ép buộc mình một lần, chính là Đát Thản Hàn Hải Vương Thừa Tông!
Thừa Tông càng đến gần cô nương trên giường, nhìn vẻ mặt kinh hãi của nàng, tươi cười, rượu đã uống lúc nãy giờ bốc lên, máu nóng tràn lên, dục niệm dâng trào.
Trước mặt là một tuyệt sắc, dĩ nhiên hắn sẽ động lòng. Huống chi, tuyệt sắc này lại là nữ nhân của Hoắc Thế Quân. Đoạt lấy nàng, tưởng tượng vẻ mặt lúc đó của Hoắc Thế Quân hắn đã cảm thấy hưng phấn, trong lòng sung huyết.
“Đây là đâu?”
Thiện Thủy thấy hắn đến gần, lúc hắn đưa tay về phía mình, cố gắng bình tĩnh mở miệng hỏi.
Thừa Tông nhớ tới lần đầu nhìn thấy nàng thì nàng cũng đang ở trong bộ trại phủ ngay thẳng như một thuyết khách, ngừng lại, đưa tay sờ sờ đám râu ngắn của mình, ha ha cười nói: “Nàng đang muốn trì hoãn thời giờ, chờ nam nhân của nàng tới cứu sao? Ta cho nàng biết, bây giờ hắn có biết nàng rơi vào trong tay ta, có lẽ cũng đang tìm nàng ở quanh đây. Nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến nàng sẽ đến đây…” Thấy nàng đưa mắt nhìn bốn phía, không nhịn được nở nụ cười hài lòng: “Nơi này là Phi Tiên lâu, vốn dĩ là đứng nhất, người tình của nam nhân nàng cũng được nuôi dưỡng ở đây. Bây giờ nơi này đã bị ta dùng một số tiền lớn để bao hết, Vĩnh Định Vương phi, trước đây nam nhân của nàng và người tình đã từng nằm trên chiếc giường này. Bây giờ dẫn nàng đến đây để cho ta có thể khiến nàng mất hồn trên chiếc giường này, coi như là ta từ ngàn vạn dặm xa xôi tặng hắn một phần đại lễ. Nàng nói xem có được không?”
Khuê phòng Sở Tích Chi…
Thiện Thủy đè nén ý nôn mửa trong người, tức giận nói: “Ngươi cũng được xem như là một nhân vật tầm cỡ, có thù oán với trượng phu ta, lợi dụng đoạn phích tay áo, hết lần này đến lần khác ép buộc ta, ngươi có xứng là anh hùng hảo hán không?”
Thừa Tông nói: “Hoắc Thế Quân không những là kẻ thù gϊếŧ cha của ta, còn khiến cho gia tộc ta hổ thẹn, gánh chịu trách nhiệm chiến bại, làm cho gia tộc ta không thể ngóc đầu lên được, ta hận không thể róc da xẻo thịt hắn. Vương phi, để ta nói cho nàng biết, trên thảo nguyên chúng ta, sói có thể cắn chết người chính là vua! Có liên quan gì đến việc lợi dụng thủ đoạn? Đối với nữ nhân của kẻ thù, không cần phải nhân từ, đoạt được vào trong tay, chỉ có thể nói là đối thủ vô năng, đó là sỉ nhục của hắn!”
Thiện Thủy nhìn thấy hắn càng ngày càng tới gần, thân hình khổng lồ, di chuyển từ chân giường lên, nói: “Ngươi dám đυ.ng vào ta, phu quân ta tuyệt không bỏ qua cho ngươi!”
Thừa Tông có cảm giác kɧoáı ©ảʍ khi trêu chọc con mồi ha ha cười nói: “Cám ơn nàng đã lo lắng giùm ta. Chẳng qua ta nói cho nàng biết, Hoắc Thế Quân sẽ không tìm ra được nơi này. Chờ chúng ta làm chuyện phu thê cả đêm, đến ngày mai, thấy ta không ở trong sứ đoàn, thúc thúc ta sẽ nghe lời người khác khuyên, cần phải trở lại tìm ta. Đến lúc đó ta theo sứ đoàn ra khỏi thành, Hoắc Thế Quân dù có ba đầu sáu tay cũng không dám làm gì ta. Hắn cũng không dám để cho người khác biết, đường đường là Vĩnh Định Vương phi lại ở qua đêm với ta! Hắn đâu dám làm những chuyện mất mặt như vậy!”
Tim Thiện Thủy đập thình thịch.
“Ta sẽ nói cho nàng biết thêm, chiến sự lần này, ta chỉ tạm thời lâm vào tình thế bất lợi. Chỉ cần cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định có thể đánh bại đội quân các người, ta cũng sẽ tự tay gϊếŧ chết Hoắc Thế Quân để rửa nhục! Nhưng ta không có cơ hội này!”
Thừa Tông di chuyển tay đến bả vai nàng, hơi dùng sức, xé mảnh lụa trên vai, y phục bị xé từ đầu vai xuống lộ ra cả nửa bộ ngực và đường cong.
Thiện Thủy hốt hoảng lăn xuống giường, vừa gọi to vừa chạy đi, không chạy được mấy bước liền bị người phía sau đuổi được theo, thuận thế đặt vào bàn, một tay chặn miệng nàng lại, một tay ngăn váy nàng cúi đầu gặm cắn, để lại một dấu vết trên
Thiện Thủy sờ soạng, cố gắng dùng tay tìm xung quanh, đυ.ng đến một đế đèn trống rỗng, dùng đầu nhọn cố gắng đâm vào cổ hắn.
Thừa Tông đang nóng cháy người, không đề phòng nàng hành động như vậy, vô thức nghiêng đầu tránh. Mặc dù tránh được cú đâm chí mạng, bên gáy cũng bị rạch một vết thật dài, đau nhói, vừa lấy tay sờ, tay đầy máu, nổi nóng đánh cho nàng một chưởng. Thiện Thủy gào thét khổ sở ngã xuống, Thừa Tông đè lên, xé một cái, áσ ɭóŧ bên trong cũng bị kéo xuống, nhất thời trần nửa thân người.
~ ~
Lúc Hoắc Thế Quân một cước đá văng cửa, thấy một màn như vậy, mạch máu gần như nổ tung, hai mắt trợn tròn, nhanh chóng chạy tới, một cước đá kẻ đang nằm trên người Thiện Thủy, vừa nghe tiếng quay đầu nhìn lại Thừa Tông.
Một cước này tập trung hết sức lực của hắn, càng thêm nộ khí, càng thêm bén nhọn, bịch mạnh một tiếng, Thừa Tông như con diều giấy bay ra ngoài, lăn mấy vòng, đυ.ng vào thành giường mới ngừng lại.
“Thiếu Hành!”
Gương mặt đỏ lên, khoé môi rỉ máu, Thiện Thủy liếc nhìn cả người Hoắc Thế Quân đầy nước, dường như vừa mới đi ra từ trong nước, kêu một tiếng, nghẹn ngào, mắt đỏ ửng.