Chương 6

Thiện Thủy thấy phụ nhân nọ thoáng chần chừ, lập tức nói: "Xin phu nhân yên tâm. Chuyện hôm nay tất cả đều là lỗi của tiểu nữ. Tiểu nữ cũng hiểu được đây là cung vật, cần phải tinh khiết. Sau khi mang về nhất định sẽ cung kính trân quý. Tuyệt đối sẽ không cho phép con chó nhỏ kia bước vào phòng tiểu nữ nữa bước."

Trong lòng phụ nhân đang nghĩ tới vấn đề này, không ngờ thiếu nữ này lại chỉ nhìn thoáng qua đã đoán trúng. Mặc dù không hiểu tại sao bên má và cổ nàng có nhiều vết chấm đỏ nhàn nhạt, dung mạo lại xinh đẹp khó gặp, còn khéo léo hiểu lòng người như vậy, thiện cảm trong lòng dành cho nàng càng tăng lên gấp bội, rốt cuộc hé mở một chút ý cười nhẹ nhàng, nói: "Cũng được!"

Thiện Thủy cẩn thận cuốn lại cuộn tranh, cầm luôn những vật may vá chỉ thêu rồi cáo từ ra về.

Hồng Anh thấy phu nhân vẫn đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của thiếu nữ nọ, không nhịn được nói: "Hôm trước nô tỳ có tới chỗ của tri khách tăng (vị Sư tiếp khách) ở Chùa dò hỏi qua. Đây là nữ nhi của Thiên Chương các Tiết gia. Vốn được chọn tuyển tú vào tháng sau, nhưng mấy hôm trước không hiểu tại sao cả người lại nổi lên mẩn đỏ, thái y cũng không giải thích được là do đâu, nội vụ cũng đã gạch bỏ tên nàng. Sau đó Tiết Lạp đưa con gái mình đến nơi này tĩnh dưỡng." Dừng lại một chút, rồi nói: "Nô tỳ vốn lo lắng những nốt mẩn đỏ của nàng ta sẽ truyền cho mọi người, ít ngày trước cũng có cẩn thận để ý, thấy nàng và mấy nha đầu bên cạnh cùng ăn cùng tiếp xúc với nhau vẫn bình an vô sự, nghĩ chắc cũng không có gì đáng ngại, cho nên mới cho phép bọn họ đến đây."

Phụ nhân khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi lúc nào cũng đa tâm như thế, luôn cả những việc này cũng để ý."

Hồng Anh nói: "Thân thể Vương phi là vàng ngọc, có đa tâm hơn nữa cũng thấy không đủ." Khi không có ai ở trước mặt, Hồng Anh liền thay đổi lại cách xưng hô như lúc ban đầu.

Ý cười trên mặt phụ nhân nọ dần dần biến mất, nói: "Cái gì mà thân thể vàng ngọc, cũng chỉ là lay lắt sống qua ngày mà thôi." Dứt lời im lặng không nói thêm gì nữa.

Hồng Anh thấy bà khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, thầm than một tiếng, nghĩ muốn làm cho bà vui vẻ hơn, nên nói: "Sáng nay nghi vệ (là chức quan quản lý vật dụng) Chính Phùng Thanh ở Vương phủ đến trước cổng Chùa đưa đồ dùng, hắn tuân theo lời nói Vương phi lúc trước không dám tùy tiện đi vào. Lúc nô tỳ đi ra ngoài lấy đồ, có nghe hắn nói mấy ngày nữa Thế tử sẽ hồi Kinh. Nếu như Thế tử biết cơ thể Vương phi đã nhiều ngày nay không khỏe, đến lúc đó nhất định sẽ tới đây thăm người."

Thần sắc phụ nhân nọ lúc này mới vui vẻ trở lại, vội gật nhẹ đầu.

Lai lịch của người phụ nữ này thật ra không hề tầm thường chút nào. Bà họ Diệp, khuê danh là Minh Hoa, đương kim Mục thái hậu là dì ruột của bà, bà còn có một thân phận khác, đó chính là Thân Vương phi phủ Vĩnh Định Vương ở tại Kinh Thành.

Vĩnh Định Vương đã qua đời là em ruột Đức Tông, hai người đều do Mục thái hậu sinh ra. Cho nên địa vị phủ Vĩnh Định Vương này ở trong Lạc Kinh cũng gần như Đế Vương Chi Gia (nhà đế vương), luôn cả nghi vệ Chính Phùng Thanh là gia thần ở Vương phủ mới vừa rồi được Hồng Anh nhắc tới, cũng là Chính Ngũ Phẩm, dựa theo cấp độ phẩm chất mà nói, cũng ngang hàng với Tiết Lạp.

Diệp Minh Hoa từ nhỏ đã mất mẹ, không được người dòng họ bên phụ thân chào đón, Thái hậu thương tiếc đứa cháu gái này nên đã nhận nàng về bên cạnh nuôi dưỡng, từ khi còn nhỏ đã chính miệng chỉ định gả nàng cho ấu tử Vĩnh Định Vương của mình. Thân phận đương nhiên vô cùng tôn quý. Chỉ tiếc vận số nàng không tốt, cơ thể Vĩnh Định Vương ngay từ nhỏ đã luôn ốm yếu đau bệnh, vào mười mấy năm trước, ông đã từ giã cõi trần gian. Cũng may để lại cho bà một trai một gái.

Từ khi trượng phu mất, Diệp Vương phi vẫn luôn ở trong nhà không hề qua lại với bất kỳ người nào. Những năm qua, cùng với sự trưởng thành của con cái, bà cũng chỉ một lòng hướng Phật, rất ít ra ngoài xã giao. Tại Vương phủ thì sẽ ở suốt trong Phật Đường, hàng năm chỉ vào tháng Tư Vĩnh Định Vương mất, sẽ tự mình đến Chùa Phổ Tu này tĩnh tu một hai tháng. Bởi vì bà luôn đối nhân xử thế rất khiêm tốn, tri khách tăng ở trong Chùa chỉ biết bà là khách quen hàng năm đến, cũng chỉ nghĩ rằng là nữ quyến gia đình giàu có bình thường, ai có thể ngờ được bà lại chính là Vương phi phủ Vĩnh Định Vương?

Hồng Anh đi theo hầu hạ bà nhiều năm nay, tất nhiên biết Thế tử Hoắc Thế Quân luôn lạnh nhạt với Vương phi, thường ngày bởi vì sự vụ bận rộn, không có ở lại trong Vương phủ được bao lâu, đối với bà cũng chỉ thể hiện lễ nghi bình thường của một người con trai mà thôi. Bản thân vừa rồi nói ra lời đó, bất quá chỉ là muốn an ủi bà một chút. Lúc này thấy dáng vẻ mong đợi của bà, ngược lại cảm thấy có chút hối hận vì mình đã lắm mồm.

Lỡ như đến lúc đó Thế tử không đến, đó không phải là tạo cho Vương phi trông mong một trận vô ích sao?

......

Thiện Thủy ôm cuộn vải thêu trở về nơi ở của mình, rồi bảo Bạch Quân lau bàn cho thật sạch, sau khi để cuộn vải và chỉ thêu xuống, đầu tiên là tự mình đi ra phía ngoài gọi Sước Sước đến, lấy thước đánh vào chân của nó.

Sước Sước trời sinh tính tình vốn đã bướng bỉnh, sau khi trưởng thành hình thể cũng khá lớn. Bây giờ mới hơn một tuổi, Thiện Thủy còn có thể ôm, qua một năm nữa, sợ là sẽ ôm không nổi. Mới đánh có mấy cái, thấy nó oẳng oẳng gào lên còn tỏ vẻ đáng thương ngước nhìn nàng, thấy vậy nàng lại mềm lòng bỏ thước xuống dùng ngón tay gõ gõ vào đầu lạnh lùng răn dạy nó. Có lẽ nó hiểu được tính người, cũng rất có thể hiểu được mình đã làm lỗi, chỉ cụp đuôi rũ mí mắt dầy cộm nặng nề xuống rên ư ử, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Vũ Tình bên cạnh ‘lộp bộp’ quỳ xuống, nói: "Thật sự là do nô tỳ không tốt, tiểu thư muốn phạt thì hãy phạt nô tỳ đi."

Tính tình Vũ Tình thường ngày tuy rằng rất giống trẻ con, nhưng làm việc thì vô cùng chăm chỉ. Trăm lần cẩn thận cũng phải có một lần sơ xuất, Thiện Thủy cũng không phải là một cấp trên hà khắc. Trước đó thấy nàng ta áy náy, cũng không có dự định trách móc nàng điều gì. Răn dạy Sước Sước, chẳng qua là cho rằng sủng vật không thể quá cưng chiều. Kể cả con người nếu như được quá mức nuông chiều cũng sẽ coi trời bằng vung, huống chi nó là con chó? Cần phải lập chút quy củ mới sẽ không nhảy lên tường lật ngói. Hiện tại thấy Vũ Tình cũng tới tham gia nói giúp, dở khóc dở cười nói: "Được, ngươi dẫn theo nó cùng nhau úp mặt vào tường sám hối đi." Nói xong bỏ lại mọi người, tự mình đi trở về phòng.

Vũ Tình tưởng thật, vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Bạch Quân và Lâm mẫu, hai người đều tỏ ra dáng vẻ lực bất tòng tâm. Vũ Tình không còn cách nào khác chỉ đành lôi kéo theo Sước Sước cùng nhau đến úp mặt lên vách tường ở đường hành lang.

Thiện Thủy trở về đóng cửa phòng lại, rửa tay sạch rồi lau khô, sau đó ngồi vào trước bàn trải rộng ra ảnh thêu Quan Âm lúc nãy, cẩn thận tỉ mỉ xem kỹ lại những chỗ bị đốt thủng. Dùng cái kéo dạng nhϊếp nhỏ cắt tỉa những rìa bị đốt cháy, chỉnh sửa cho bằng phẳng ngay ngắn, rồi lấy ra bỏ hết những sợi vải nhung đó, sau đó lấy chỉ thêu phân ra từng sợi mỏng nhỏ, dùng hai sợi xuyên qua kim thêu mỏng như sợi tóc, dựa vào bàn từ từ bắt tay vào việc chỉnh sửa.

Việc thêu thùa này không dễ chút nào. Trước hết phải chỉnh sửa lại những chỗ mặt nền vải lụa bị đốt thủng cho bằng phẳng không dấu vết, rồi dựa theo mặt vải thêu vốn có của nó mà làm lại y như mới. Cũng may bản lĩnh Thiện Thủy học được đứng đầu một thời đó chính là nữ công. Từ nhỏ nàng đã đi theo lão tú nương vào trong viện thêu văn tự, học tập kỹ thuật chế tạo các món hàng thêu ở trong cung. Tuy khó, nhưng không có nghĩa là không được. Vùi đầu làm cả một buổi chiều, cộng thêm nữa buổi sáng ngày hôm sau, những lỗ thủng bị đốt hư cũng đã chỉnh sửa đâu vào đấy, trái phải hai mặt hoàn toàn không có tì vết, không hề phân biệt ra đường viền mối nối.

Thiện Thủy duỗi thẳng lưng cho đỡ mệt mỏi rồi cuộn lại bức tranh thêu, tự mình mang đến viện của phụ nhân nọ.

Vương phi vốn cũng không ôm hy vọng gì lớn, cùng lắm thì ngựa chết chữa cho ngựa sống lại mà thôi (ví với việc làm kg có kết quả). Nhưng không ngờ nàng lại làm việc nhanh nhẹn đến thế, nhận lấy cuộn tranh xem xét một hồi, những phần mi mắt của Quan Âm trên ảnh thêu được chỉnh sửa rất sắc nét từng đường chỉ thêu. Thần sắc lộng lẫy giống như thật, so với mặt thêu trước đó của mình còn tinh xảo hơn nhiều, bề trái vải lụa cùng với đường viền xung quanh cũng đều như nhau, tinh xảo sắc nét đến chói mắt, căn bản là không hề phát hiện ra những chỗ đã từng bị đốt thủng. Bà vô cùng yêu thích, khen ngợi không dứt miệng.

Thiện Thủy thấy đối phương vừa ý, cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có thể đền bù được rồi.

Đối phương rốt cuộc là người như thế nào, nàng đến nay cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng khi nhìn thấy chủ tớ hai người này, không hiểu sao lại khiến cho nàng cảm thấy không hề muốn thân cận với bọn họ. Khiêm tốn với nhau vài câu, nàng vội xin cáo từ ra về.

Trải qua mấy ngày nữa, người và chó phía bên Thiện Thủy đều nghiêm túc nghe theo lời nàng, không hề đi qua viện bên kia nửa bước. Bên kia ngược lại có người tới tìm nàng. Hồng Anh đến mời, nói phu nhân muốn nhờ nàng xem giúp dùm chút châm pháp.

Đối phương tới mời, Thiện Thủy không thể làm gì khác hơn đành phải đi qua. Thường xuyên qua lại, còn thêm ở cùng với nhau nên cũng có chút quen thuộc, thái độ của vị Hồng Anh đối với nàng so với ngày trước đã khá hơn nhiều. Hôm nay lúc nàng đến lần nữa, vị phu nhân nọ cũng vừa thêu xong mũi kim cuối cùng, liền giữ nàng lại để nói chuyện phiếm với bà.

Vương phi quan sát Thiện Thủy, thấy những vết mẩn đỏ nhàn nhạt ở hai gò má và trên cổ nàng lúc trước đã không còn nữa, rõ ràng đây là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, xưng nàng tuyệt sắc không ai bì cũng không ngoa. Nữ công lại rất khéo. Tiếp xúc với nàng mấy ngày nay, nhận thấy ngôn hành cử chỉ của nàng rất có chừng mực. Gia thế cũng tốt, Tiết Lạp là Đại Nho đương thời, thanh danh nổi tiếng gần xa. Đúng thật là càng nhìn càng thích. Nhớ tới chuyện tình lúc đầu Hồng Anh nhắc với bà về cô bé này, trong đầu bất chợt hiên lên bóng dáng đứa con trai của mình, rồi đột nhiên lại nảy sinh một ý niệm. Cảm thấy nếu con trai mình có một đóa hoa khéo hiểu lòng người như thế làm bạn, nói không chừng tính tình u ám bất định của nó sẽ có thể thay đổi.

Đại đa số những người mẹ trong thiên hạ đều chỉ nghĩ cho cốt nhục của mình, huống chi tuổi Hoắc Thế Quân hiện tại cũng không còn nhỏ, thế nhưng chuyện chung thân đại sự đến nay vẫn còn để đó không ngó ngàng tới. Vương phi càng suy nghĩ, càng cảm thấy vô cùng thích hợp. Có điều tất nhiên là sẽ không nói rõ ra ngay lúc này, sợ khiến cho nàng xấu hổ. Cho nên chỉ thoáng cười nói: "Tiết cô nương, ta nghe nói cô vốn được chọn tuyển tú vào tháng sau, nhưng vì trước đó bị hoài nghi mắc bệnh nên mới tự mình đến nơi này làm bạn với người không thú vị như ta. Hôm nay ta thấy cô cũng đã khá hơn nhiều rồi, vì sao không trở về tham gia tuyển tú?"

Thiện Thủy có nằm mơ cũng không nghĩ ra nhà bà hiện còn một người con trai vẫn chưa cưới thê thϊếp, lúc này bà đang có chủ ý với mình.

Sau mấy ngày chung đυ.ng vừa qua, Thiện Thủy đã sớm để mắt tới hai người họ, cũng có bảo Lâm thị đến chỗ tri khách tăng hỏi thăm thân phận của người phụ nữ này. Tri khách tăng chỉ nói hàng năm vào thời gian này bà đều đặn tới đây ở lại dâng hương khói một hai tháng, không nghe nói tới gia cảnh như thế nào. Thiện Thủy nghe thế cũng yên tâm phần nào. Thấy bà tĩnh tâm hướng Phật ẩn cư tại căn nhà nhỏ bé ở trong Chùa trên núi như thế này, chỉ cho rằng bà là thê thϊếp nhà nào đó bị thất sủng, mới muốn tìm đến một nơi để bản thân thanh tịnh mà thôi.

Bây giờ nghe bà hỏi đến vấn đề này, Thiện Thủy chỉ dùng những lời lẽ xã giao mà nàng cho rằng thỏa đáng, đáp lời bà: "Được chọn tuyển tú vốn là chuyện tốt. Nếu có thể được tuyển chọn, chính là vinh quang của toàn gia. Đáng tiếc cơ thể tiểu nữ không tốt. Mấy ngày trước phu nhân cũng đã nhìn thấy những vết chấm đỏ trên người tiểu nữ rồi, tuy bây giờ đã khỏi, nhưng nói không chừng qua một thời gian nữa nó sẽ trở lại. Tiểu nữ mang chứng bệnh này ở trong người, sao có thể thích hợp tham gia tuyển tú?"

Nàng nói như thế, nếu người đối diện chỉ xuất thân từ một gia đình giàu có bình thường, vốn không có gì sơ hở. Thế nhưng lại trời xui đất khiến, lời này lọt vào tai Vương phi, ngược lại bà càng cảm thấy nàng là người có hiểu biết. Nghe trong giọng điệu của nàng còn kèm theo có phần bất đắc dĩ hối tiếc, kiềm không được lên tiếng an ủi: "Ta nhận thấy căn bệnh này của cô cũng không có vấn đề gì, bất quá chỉ nổi lên mấy ngày thôi, bây giờ nó đã lành. Cũng sạch sẽ trơn láng không đến nỗi dọa người. Sau này tìm một thầy Lang giỏi khác, không lo trị không hết."

Thiện Thủy không muốn bàn nhiều về vấn đề này, nói qua loa vài câu, rồi đứng lên xin cáo từ. Vương phi bảo Hồng Anh tiễn nàng ra ngoài rồi tự mình bắt đầu ngồi trầm ngâm.

Vừa rồi nghe qua ý tứ của nữ nhi Tiết gia này, con bé cũng không phải là không muốn tham tuyển. Hôm nay bị xóa bỏ tên trong danh sách, qua lời nói hình như cũng có mấy phần nuối tiếc. Tuy rằng chứng bệnh của con bé không ổn định, nhưng thật ra cũng không có gì đáng ngại. Trong tương lai mình lưu ý giúp con bé tìm một danh y tốt, không cần lo trị không được.

Một người con gái yêu kiều xinh đẹp như thế, sánh đôi với con trai của mình, thật sự là trời cao đã tác hợp. Nếu không thì sao lại có thể khéo đến thế, để mình có cơ hội gặp được con bé ở chỗ này?

Trong đầu Vương phi thoáng hiện lên hình ảnh Thiện Thủy đứng sóng vai cùng đứa con trai nhà mình, càng nghĩ, càng cảm thấy đây đúng là một đôi trời sinh.

Thiện Thủy không sao biết được bản thân mình lại trở thành mưu tính cho người có lòng. Chỉ bấm đốt đầu ngón tay tính từng ngày.

Hôm nay đã là hai mươi tám tháng Tư, tuyển tú định vào mùng năm tháng năm. Ngày hôm trước Tiết Lạp và Văn thị vừa đến thăm nàng. Tiết Anh cũng có tới một lần. Trong lời nói của hắn nghe qua mặc dù tiếc nuối, nhưng đã từng bị phụ thân trách mắng, hẳn là cũng sẽ không thật sự hồ đồ đến mức đối nghịch với người nhà. Chỉ qua mấy ngày nữa, là mình có thể về nhà rồi.

Thật ra thì Thiện Thủy cũng không mong ngóng trở về nhà sớm. Nàng ở nhà, phần nhiều cũng chỉ ru rú ở trong phòng, ngược lại ở chỗ này, thanh tịnh lại tự do. Trừ ăn uống có chút đơn điệu, những thứ khác đều rất vừa ý nàng. Nhất là những ngày qua, đã hình thành thói quen mỗi ngày sáng sớm đi leo vài đoạn đường núi. Sắp vào tháng đầu tiên của mùa Hạ, không khí thật mát mẻ dễ chịu, chim hót từng trận véo von trong núi, ngước mắt chính là tầng tầng lớp lớp cây cối dày đặc xanh tươi, khiến cho lòng người thanh thản thoải mái. Nàng rất thích cái cảm giác cả người đổ đầy mồ hôi như thế này đã lâu rồi. Cho nên có một ngày vào sáng sớm, Thiện Thủy mặc một thân áo Xuân vải nhuộm màu xanh lục rộng tay, dắt theo Sước Sước cùng Bạch Quân và Vũ Tình đi về phía sau núi. (áo Xuân là kiểu áo cổ rộng, ôm sát bó eo, ống tay áo hơi xòe ra)

Tuổi tác Lâm mẫu tuy cũng không lớn, mới có bốn mươi, nhưng loại leo núi này là một công việc cần đến thể lực, bà làm sao có thể theo kịp? Những ngày khi vừa mới bắt đầu còn miễn cưỡng đi theo, lúc trở về cứ luôn than thở đi đứng đau nhức, Bạch Quân đành phải xoa nắn cho bà. Thiện Thủy cũng không muốn ép buộc bà, bảo bà đừng đi theo, nhưng bà lại không chịu, nói trên đường đi sợ tiểu thư gặp phải người xấu. Mấy ngày cùng nhau đi xuống dưới, thấy ở sau thiền viện có con đường mòn nối thẳng với phía sau núi, đường núi thanh tịnh âm u, nhưng thỉnh thoảng cũng gặp phải tiều phu cùng tăng nhân ở trong Chùa đi đường tắt, thấy gia đình nữ quyến liền cúi đầu vội vã né tránh đi qua, ngoài ra cũng không có phát sinh chuyện gì khác, lúc này mới yên tâm trở lại. Mọi người đều nghe lời căn dặn của Thiện Thủy, chính là mỗi lần trước khi đi ra ngoài, đều trăm lần dặn dò Bạch Quân và Vũ Tình là không được nói gì cả.

Thiện Thủy đến đây rất sớm. Mặt trời vừa nhô lên từ ngọn núi phía Đông, từng bậc thang bằng đá trong núi đều một màu quanh co khúc khuỷu thẳng một đường dài về phía trước, ở trên đầu cây cỏ ven đường còn thấm ướt những giọt sương của đêm qua chưa tan hết. Có hai tiểu hòa thượng đang quét dọn đường núi, trông thấy nhóm người của nàng vội cúi đầu chắp tay trước ngực.

Sước Sước thích nhất mỗi ngày đi dạo mát vào lúc này, kêu oẳng oẳng nhảy vọt lên phía trước, Thiện Thủy lôi kéo lại không được, quyết định thả ra dây buộc ở cổ mặc cho nó một mình vui đùa ở trước. Một đường leo lên đến đỉnh núi nhỏ, đứng đón gió núi khắp bốn hướng, mắt trông thấy bầu trời bao la xanh thắm ở nơi xa, núi non trùng điệp hùng vĩ. Quang cảnh thế này, quả thật cảm thấy con người thật nhỏ bé còn tạo hóa thì vô cùng vĩ đại.

Bạch Quân lẫn Vũ Tình đều không thói quen leo núi. Lúc bắt đầu còn hồ hởi ham thích, hiện tại chẳng qua là chiều theo sự hứng thú của Thiện Thủy miễn cưỡng đi theo mà thôi. Bò lên đến đỉnh núi, thì mệt mỏi đến mồ hôi đầm đìa thở không ngừng. Thấy trên trán Thiện Thủy đã lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, hai má ửng đỏ sáng loáng như hoa đào, Bạch Quân không để ý đến bản thân, lấy khăn sạch lau mồ hôi cho nàng trước.

Thiện Thủy lau sơ mồ hôi rồi dừng chân ở đỉnh núi một lát, đợi mọi người nghỉ ngơi lấy lại hơi sức một chút, rồi mới cùng nhau đi xuống núi, lần này Vũ Tình dắt Sước Sước.

Xuống núi đương nhiên tiết kiệm hơi sức hơn rất nhiều. Sước Sước tung tăng chạy nhảy rất vui vẻ, Vũ Tình dần dần bị lôi kéo theo về phía trước, khoảng cách càng lúc càng xa, càng về sau chỉ còn nghe được tiếng kêu mơ hồ của Sước Sước truyền đến.

Bởi vì mới vừa rồi leo trèo quá nhanh, hầu như là một hơi thở cũng không ngừng, Thiện Thủy đã cảm thấy chân mỏi nhừ, kéo theo Bạch Quân bên cạnh cùng ngồi xuống thềm đá. Dưới sườn núi nơi gấp khúc của con đường ở phía trước, đi xuống nữa chính là đường mòn thông với mặt sau của thiền viện. Trong lúc thấp giọng cười nói đùa giỡn, bất ngờ lại nhìn thấy cách đó không xa ở phía trước, trên một mảnh đồi bằng phẳng đang có một nam tử trẻ tuổi đứng đó đón gió. Một bộ cẩm phục bằng tơ lụa màu xanh ngọc, chân mang giày kiểu cung điện màu xanh đen sắc xảo, gió núi phần phật thổi cuốn lên vạt áo hắn, tạo nên một thân khí khái hào hùng.

Ngay cả Bạch Quân cũng ngay lập tức nhận ra được, vị đó chính là An Dương Vương Điện hạ, trước đây không lâu đã từng tình cờ gặp mặt ở trên đường tại vùng ngoại thành phía Nam. Bước chân có chút ngập ngừng, Vũ Tình liếc mắt nhìn sang Thiện Thủy ở bên cạnh.

Thiện Thủy lại giống như không hề nhìn thấy, chỉ ngóng nhìn về phía trước, chân liên tục bước đi, một mạch đi về hướng con đường mòn phía bên trái.

Tại sao Hoắc Thế Du lại xuất hiện ở chỗ này? Nói tới nói lui, bất quá cũng là vì không bỏ xuống được một chút tình cảm trong lòng mà thôi.

Sau khi hắn nói rõ tâm ý của mình với Tiết Lạp, không tới mấy ngày, nữ nhi Tiết gia nhưng lại cáo bệnh rút lui khỏi đợt tuyển tú, sau đó được đưa đến Chùa Phổ Tu tĩnh dưỡng. Dĩ nhiên hắn không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế, suốt hai ngày đến chỗ nội vụ để chứng thực lại chuyện này. Rồi trong lòng bỗng nảy sinh chút nhớ nhung.

Dựa vào tai mắt của hắn, muốn biết nàng ở đâu và hoạt động mỗi ngày của nàng, việc này không thành vấn đề. Do dự mấy ngày, cuối cùng vẫn là đấu không lại tư tưởng ở trong lòng, tìm tới đây vòng đường núi đợi ở chỗ này. Vừa rồi nhìn thấy có một nha đầu đuổi theo con chó lông xù trắng đi ngang qua, dự đoán nàng hẳn là đang ở phía sau, liền ở tại chỗ này chờ đợi. Lúc này thấy nàng chỉ thoáng liếc mắt nhìn mình một cái rồi bước nhanh đi về phía con đường mòn thông với thiền viện kia, dĩ nhiên không cam lòng bỏ lỡ, sải bước lớn đến phía sau nàng, nói: "Tiết cô nương, xin dừng bước!"

Thiện Thủy nghe tiếng hắn gọi ở phía sau, biết tránh được nhất thời không tránh được cả đời. Không thể làm gì khác hơn đành dừng lại bước chân, xoay người lại nhìn hắn làm lễ ra mắt.

Hoắc Thế Du nhìn nàng đứng ở trước mặt hắn cách có vài bước. Nàng cũng giống như lần trước lúc gặp mặt, một thân y phục màu xanh lục, có thể thấy được nàng rất thích màu sắc này. Nhưng màu này quả thật rất xứng với làn da trắng như ngọc của nàng. Chẳng hạn như lúc này, có lẽ bởi vì mới vừa leo núi xuống, vài sợi tóc mai rơi rớt ở trước trán, hai mắt trong suốt sáng ngời cùng đôi má ửng hồng, môi hồng còn hơn hoa anh đào, trên chóp mũi thanh tú còn ngưng đọng vài giọt mồ hôi trong suốt ẩn hiện dưới ánh mặt trời, bản thân nàng lại hồn nhiên không hay biết. So với lần gặp trước, thì lần này lại là một hương vị khác.

Chưa từng gặp qua tiểu mỹ nhân nào tràn đầy sức sống như vậy......

Hoắc Thế Du nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ, không nhớ được mình muốn nói cái gì.

Thiện Thủy thấy hắn chỉ lo ngóng nhìn nàng không lên tiếng nói chuyện. Âm thầm nhíu mày, nói: "Điện hạ, có chuyện gì sao?"

Hoắc Thế Du lập tức hoàn hồn lại, thấy bên cạnh nàng còn có một nha đầu đang nhìn hắn chằm chằm, thẳng thắn nói: "Ngươi đi qua bên kia trước."

Hắn cũng biết hành động này của mình không đúng, có tư tưởng dòm ngó đến con gái của thần tử. Nhưng dù sao cũng là người được sinh ra ở Hoàng gia, mọi việc đều được nuông chiều theo ý muốn của hắn. Hiện tại chỉ muốn trò chuyện với người con gái mình thích một chút, tất nhiên cũng sẽ không cấm kỵ điều gì.

Thiện Thủy thấy hắn nói thẳng không kiêng nể, biết hôm nay nhất định phải cùng hắn nói chuyện cho rõ ràng. Nếu không sau này e rằng sẽ còn rất nhiều phiền toái. Thấy Bạch Quân nhìn sang nàng hỏi ý, nàng gật nhẹ đầu với Bạch Quân.

Bạch Quân có phần không muốn nhưng cũng không dám chống lại, đành phải tránh sang một bên, nhưng cũng không dám đi xa, chỉ đứng ở một chỗ trên thềm đá cách đó vài chục bước.

Hoắc Thế Du cũng không để tâm, chỉ luôn nhìn Thiện Thủy, ngập ngừng một chút rồi nói: "Ta có nghe nói mấy hôm trước cơ thể Tiết cô nương không khỏe, trong lòng luôn có chút lo lắng. Cho nên mới tùy tiện đến đây mà không báo trước, mong Tiết cô nương đừng trách. Nay thất nàng đã bình an vô sự, thật là may mắn vô cùng." Dứt lời lại liếc mắt nhìn nàng, thấy làn da nàng đã trơn bóng láng mịn như ngọc, không giống như mọi người ở nội vụ nói khắp mặt nàng toàn những nốt chấm đỏ đáng sợ.

Thiện Thủy nói: "Đa tạ điện hạ quan tâm. Nhưng cơ thể tiểu nữ quả thật vẫn chưa khỏi hẳn, đây cũng là căn bệnh không tiện nói ra, tiểu nữ đã mắc phải từ lúc còn nhỏ. Tuy lúc này nhìn thấy tốt, nhưng chưa loại bỏ hoàn toàn, cũng không có phương pháp nào để trị tận gốc. Không biết một ngày nào đó đang yên lành lại tái phát trở lại, thật sự rất khó coi, e rằng sẽ dọa đến người. Nơi này rất hợp ý tiểu nữ, người đến người đi không nhiều, không phiền chán như nơi ở cũ."

Lời này của Thiện Thủy, chính là uyển chuyển nói cho hắn biết thái độ của mình. Nếu hắn là người hiểu chuyện biết giữ thân phận, hẳn nên từ bỏ ý niệm đó với nàng.

Thế nhưng Hoắc Thế Du lại không phải là người như thế.

Hắn thân là hoàng tử được Hoàng hậu sinh ra, sau lưng có ngoại tổ là Chung Nhất Bạch làm điểm dựa, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ không có cách nào hóa giải mối thâm kết hắn giấu kín chôn tận đáy lòng, có thể nói hắn muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Có lúc bề ngoài chính là người khiêm tốn ôn nhuận rộng rãi, thực tế bên trong lại rất ngang bướng. Cũng như chuyện Hoắc Thế Du hắn đã nhìn trúng nàng, sao có thể để cho nàng khéo léo từ chối xua đuổi đi như vậy được?

Ngay từ lúc vừa bắt đầu, hắn cũng chưa cẩn thận suy xét đến cầu xin nàng gả cho hắn làm chính phi, hiện tại cái ý niệm đó càng thêm bùng phát dữ dội trong lòng hắn, đáy lòng lại từng chút dâng lên sự rung động. Nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra, chỉ nhìn nàng hơi mỉm cười nói: "Tiết cô nương nói quá lời. Ta thấy cũng đâu có gì đáng sợ. Chỉ là, nếu như có căn bệnh không tiện nói ra này thật, danh y người tài ba trong thiên hạ nhiều vô số, thế nào cũng sẽ tìm được phương pháp hóa giải. Còn nếu cứ ở mãi tại ngôi Chùa trên núi này, thật sự là đáng tiếc......"

Thiện Thủy thấy trên mặt hắn luôn mang ý cười, giọng điệu lại nhẹ như gió thoảng mây trôi, ngụ ý trong lời nói chính là cũng không lùi bước, trong lòng nàng hơi có chút tức tối. Suy nghĩ lại một chút, vội thu lại nụ cười mới vừa rồi trên mặt, nghiêm mặt nói: "Hôm nay Điện hạ tới đây càng hay. Có mấy lời, nói rõ ra sẽ tốt hơn......"

Thấy hắn hơi nhướng mày nhìn mình, nàng tiếp tục nói: "Những lời Điện hạ nói với phụ thân tiểu nữ mấy hôm trước, đại khái tiểu nữ cũng hiểu được đôi chút. Được lọt vào mắt xanh Điện hạ, vốn nên cảm động đến rơi nước mắt, nhưng tư chất của tiểu nữ rất bình thường, dòng dõi không hiển hách, gia phụ cũng không cầu mong vinh quang gì. Tiểu nữ không hiểu được rốt cuộc Điện hạ coi trọng tiểu nữ ở điểm nào? Dựa vào thân phận của Điện hạ, những người con giá cao sang quý tộc mới có khả năng cùng Điện hạ sánh vai chỉ điểm thiên hạ, điểm này Điện hạ chắc hẳn phải biết rõ ràng hơn tiểu nữ. Tiểu nữ cả gan mặt dày nói thêm một câu nữa, Điện hạ quả thật rất tôn quý, dưới một người, trên vạn người, có điều tiểu nữ trời sinh không ôm chí lớn, vận mệnh còn là thuộc hàng cây cỏ. Phú quý đến tới tấp liên tục thế này, chỉ sợ sắp phải cắt đứt đường tuổi thọ của tiểu nữ. Mong Điện hạ suy xét tán thành cho suy nghĩ chất chứa ở trong lòng, đừng nên bức bách hết lần này đến lần khác, chỉ cần lùi một bước tất cả mọi người đều là trời cao biển rộng......"

Nàng đang nói chuyện, bỗng nhiên ngừng lại.

Đối diện ở trong con đường mòn nọ bị cây cối dày đặc bao phủ, ở giữa dường như có bóng dáng của một nam nhân đi ngang qua, người đó đang sải bước men theo bậc thềm núi đá đi về phương hướng bên này. Đợi đến gần hơn chút mới thấy được rõ, trông hắn chừng hai mươi hai hoặc hai mươi ba tuổi, thân cao chân dài, một thân trang phục cao lớn đen thẫm, chân mang ủng da màu đen (úi tưởng tượng thui cũng thấy sợ, như xã hội đen he he), ngang eo quấn chặt một sợi dây lưng bản to chế tạo rất tinh vi, toàn thân trên dưới không có đồ trang sức nào khác, duy nhất quấn ở trên cổ tay bàn tay cầm một chiếc roi ngựa màu vàng đen thật là bắt mắt, ẩn hiện dưới ánh mặt trời nhìn vô cùng chói mắt. Trong dánh dấp có vẻ như là đi xa nhà mới trở về. Bước chân hắn thật mạnh mẽ, theo mỗi bước chân hắn đi, thậm chí mơ hồ như có thể cảm thấy được sức lực cường tráng từ da thịt phát ra dưới lớp y phục. Khuôn mặt tất nhiên là vô cùng khôi ngô tuấn tú, có thế mới xứng đôi với khí thế hùng hổ này của hắn. Nhưng có một điểm đáng tiếc, đó là giữa hai đầu lông mày lại hiện ra chút lạnh lẽo nhợt nhạt. Loại lạnh lẽo này dường như là do trời sinh, khiến cho người khác chỉ cần liếc mắt nhìn đến sẽ nảy sinh cảm giác như bị cách ly ngoài ngàn dặm, cũng không dám có bất kỳ tư tưởng muốn đến gần