Edit: mèo mỡ
Beta: Socfsk
Hoắc Vân Thần là gia thần trong Vương phủ, nhậm chức Thị Vệ Trưởng, trung thành với Hoắc Thế Quân đương nhiên không cần nói nên lời, là vệ sĩ cận thần thời khắc mấu chốt cần phải hi sinh tính mạng bảo vệ chủ nhân. Thật ra thì so với việc hộ tống Thế tử phi lên đường lặt vặt này mà tính, đương nhiên hắn hy vọng có thể chiến đấu anh dũng cùng Hoắc Thế Quân ở phía trước. Nhưng thượng mệnh không thể trái. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra bao nhiêu, chủ thượng của hắn có gì đó không giống bình thường với vị Thế tử phi này. Cho nên dù trong lòng rất sốt ruột, hận không được vung roi thúc ngựa đến sớm, bước đi không dám nhanh hơn, bởi vì Thế tử trước khi đi đã dặn, mọi việc lấy phải để Thế tử phi hợp ý làm chuẩn. Cuối cùng nhịn đến giờ, Thế tử phi cũng lên tiếng, đương nhiên hắn tuân lệnh, ngày đó liền tăng tốc lên đường. Đến giữa trưa ngày thứ hai, cách Phượng Tường Vệ không hơn trăm dặm đường, đang muốn dừng lại nghỉ chân, đến sẩm tối trên quan đạo xa xa trước mặt một đội người ngựa chạy tới, vó ngựa tung bay, bụi vàng bay đầy trời.
Hoắc Vân Thần nhìn ra xa, nhận ra đội quân Vũ Bình ở phủ Hưng Khánh, cũng không quan tâm. Vì mấy ngày nay đến gần Phượng Tường Vệ thì hắn đã có cơ hội đếm số lượng vén đẩy. Hỏi thăm được Hoắc Thế Quân đã dẹp được nội chiến của hai đại bộ tộc, tình hình nơi đây dần dần ổn định. Những tiểu đội Vũ Bình này tuần tra xung quang, hay là phụng mệnh thanh túc một lúc trước hậu nhân vì sinh ra nhiều trộm quá. Nhưng mà, đến khi đội người ngựa kia nhanh như điện chớp đến gần thêm nữa chút thì Hoắc Vân Thần hơi ngẩn người... giữa đội ngũ lại có một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, cưỡi một con tuấn mã đỏ thẫm đi qua, có phần dễ nhìn.
Thiếu nữ này rất xinh đẹp. Trang phục riêng của bộ tộc. Mái tóc dày dài đen nhánh tết lại rất tỉ mỉ, rủ xuống tới dưới mông. Trên đầu đội một vòng hoa nụ sen nhiều màu, xuyết dọc theo vòng tiếp theo là hạt lưu ly. Người mặc trường bào gấm Khổng Tước xanh da trời, đường viền cổ áo thêu hoa cẩm tú vàng, ngang hông thắt dải khăn tím thanh thoát, chuỗi ngọc Lưu Tô rũ xuống thật dài, đôi giày da dê màu đen dưới chân đạp, kết hợp với làn da hơi nâu khỏe mạnh của nàng, cả người rực rỡ tựa như ánh mặt trời, chắc đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả nam nhân.
Một đội người ngựa kia nhanh chóng đến gần, quan quân dẫn đầu thấy Hoắc Vân Thần, hỏi rõ thân phận, lập tức lăn xuống Mã Lai đứng sang một bên.
Hoắc Vân Thần liếc mắt nhìn thiếu nữ giữa đội kỵ mã kia, hỏi quan quân thân phận nàng. Quan quân quay đầu lại liếc mắt nhìn, nói: "Nàng là nữ nhi của Ba Thỉ Vương công chúa Lam Trân Châu, chúng ta phụng mệnh Hoắc đại nhân, bảo vệ nàng..."
Dù giọng sĩ quan kia không cao, nhưng Thiện Thủy ngồi trong xe vẫn nghe rõ. Không nén được lòng hiếu kỳ, thoáng vén rèm nhìn đi ra ngoài. Nhìn thấy vị công chúa kia đã tung người xuống ngựa, đi tới xe ngựa của mình. Chuỗi ngọc Lưu ly trên đầu rung rung theo bước chân nàng, phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Lam Trân Châu không nhìn bất cứ ai, trực tiếp đến trước xe ngựa của Thiện Thủy, không cần người đỡ, tự mình đi lên, bị Hoắc Vân Thần lấy vỏ đao ngăn lại, cung kính nói: "Xe Thế tử phi, người không liên quan chớ quấy rầy."
Lam Trân Châu liếc hắn một cái, không vui nói: "Ta biết Thế tử phi ở trong. Ta đến đây, chính là để nghênh đón nàng!" Tiếng Hán của nàng hết sức lưu loát.
Hoắc Vân Thần không động, giọng trở nên lạnh nhạt: "Không có lệnh của Thế tử. Ai cũng không thể vào trong chiếc xe ngựa này."
Mặt Lam Trân Châu có vẻ giận dữ, vung roi ngựa trên tay xuống đầu Hoắc Vân Thần, bị hắn cuốn lấy roi, thấy giữ lại không động đậy, ngẩng đầu ngạo nghễ nói: "Ta là trắc Thế tử phi! Ta tới nghênh đón tỷ tỷ của ta. Ngươi là ai, có thể quản được sao?"
Hoắc Vân Thần vẫn kinh ngạc, nghe trong xe đã có giọng nói: "Gọi nàng lên đây đi." Do dự, cuối cùng từ từ buông lỏng tay ra.
Lam Trân Châu hừ một tiếng, nhanh nhẹn leo lên xe ngựa, chui vào.
Khoảng cách người thiếu nữ này gần xuất hiện trước mặt Thiện Thủy thì hai mắt Thiện Thủy tỏa sáng. Nàng đẹp theo kiểu khỏe đẹp thướt tha, các cô gái được nuôi lớn ở Lạc Kinh, thấy những thứ chưa hề thấy, rất có phong tình nơi đất khách.
Lam Trân Châu lập tức lên xe, cũng không chờ Thiện Thủy nói, mình liền ngồi vào một bên người nàng, nhìn nàng chằm chằm. Chợt, đôi môi đỏ mọng đầy đặn mở ra cười, lộ ra hai hàng răng đều như hạt bắp ngô trắng toát, cười khanh khách nói: "Tỷ tỷ, Lam Trân Châu là tên tiếng Hán của ta, ta còn có một tên là In Na. Mẫu thân ta là người Hán, cho nên ta sẽ nói tiếng Hán."
Thiện Thủy từ lúc nghe nàng bắt đầu mở miệng nói câu đầu tiên, thật ra thì đã hơi bối rối... nàng là nữ nhi Ba Thỉ Vương, lại tự xưng là trắc phi của Hoắc Thế Quân... Trước chưa từng nghe người ta nói hắn có một vị như vậy ở phủ Hưng Khánh, như vậy chắc chắn chỉ có thể là, khi Thế tử phi này là nàng vẫn còn ở trên đường trình diễn tiết mục chạy theo chồng, trượng phu của nàng lại hoa đào cuồn cuộn, thu vị công chúa này. Dù sao, trắc phi không phải là chính thê. Nếu như hắn thích trúng vị thiếu nữ dị tộc này, cũng không phải là chuyện lớn gì, sau này hồi kinh rồi, phủ Tông Nhân ghi sổ một cái là được.
Thiện Thủy thấy có hơi thái quá. Nhưng vừa nghĩ tiếp, cũng không phải là không có khả năng. Cho nên dứt khoát túm lấy nàng để hỏi cho rõ ràng... mở ra chuyện như vậy, coi như nàng không có cảm giác gì với trượng phu, nhưng hỏi rõ hơn, vẫn nên làm.
Lam Trân Châu đương nhiên rất thong thả, hễ hỏi thì đáp, không hỏi nàng cũng tự động sẽ nói rõ, xe ngựa chưa đi xa, Thiện Thủy cũng đã biết tiền nhân hậu quả.
Một tháng trước, Hoắc Thế Quân chạy tới Phượng Tường Vệ tiếp nhận phủ Hưng Khánh, rất nhanh bị cuốn vào phân tranh giữa hai bộ tộc, bước đầu khống chế được thế cục nơi ấy. Ba Thỉ vẫn thân thiết với Đại Nguyên hơn chút. Nửa tháng trước, lão Vương trong bộ tộc Ba Thỉ mở tiệc mời Hoắc Thế Quân. Lam Trân Châu diễn múa góp vui, đẹp đến mức là tất cả đều choáng váng. Nàng với Thế tử Đại Nguyên trẻ tuổi càng thêm nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), mà lão Vương cho nữ nhi diễn múa, trong lòng thật ra cũng có ý lôi kéo. Biết vị Thế tử này đã có chính phi, đợi nữ nhi múa xong, liền tiện như nửa đùa nửa thật biểu đạt ý kết thân, bày tỏ muốn với cao, gả con gái hắn làm trắc phi. Hoắc Thế Quân lúc ấy cũng không cự tuyệt, chỉ nói mình mới tới nơi đây, mọi chuyện chưa thể tự ra mặt được, nghỉ ngơi xong, cũng không dám thờ ơ với ý tốt của Ba Thỉ, trước phải tấu tới ngự tiền, tuân thánh ý mà đi.
Đáp lời lại như vậy, thật ra chẳng những là đồng ý, hơn nữa còn tặng cho Ba Thỉ Vương thể diện rất lớn. Trên dưới bộ tộc Ba Thỉ vui mừng, Lam Trân Châu càng thêm vui sướиɠ, dù chưa lấy được chỉ hôn, nhưng đã chạy khắp nơi tự cho mình là trắc Thế tử phi rồi. Thiếu nữ hoài xuân, tâm tư khó tránh phơi phới. Hoắc Thế Quân rời đi chưa được mấy ngày, nàng đã trực tiếp chạy đến Phượng Tường Vệ tìm hắn, sống chết không muốn về, cuối cùng được Hoắc Thế Quân sắp xếp ở tạm trong dịch quán, sai một đội vệ binh bảo vệ.
"Tỷ tỷ, lúc trước ta đến phủ đệ Tiết độ sứ thì nghe nô tài nơi đó nói, tỷ tỷ sắp tới nơi rồi. Trong lòng ta hận không được nhìn thấy tỷ tỷ sớm hơn một ngày, lúc này mới ra khỏi thành nghênh đón. Không ngờ vận khí tốt, quả nhiên ta đã gặp được tỷ. Tỷ tỷ, tỷ thật đẹp, không trách được có thể làm chính phi của Thế tử!"
Lam Trân Châu cười đến tâm không có lòng dạ gì, vẻ mặt ngây thơ.
Thiện Thủy cười như không cười, rảnh rang hỏi một câu: "Hoắc Thế Quân tốt như vậy sao? Muội mới nhìn một lần đã thích chàng?"
Lam Trân Châu nghiêm túc nói: "Chàng rất tốt. Lần đầu tiên ta thấy chàng, liền muốn gả cho chàng!"
Thiện Thủy đột nhiên im lặng. Một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, vẫn nói một câu: "Muội vừa trẻ vừa xinh đẹp, sao lại cam tâm tình nguyện làm trắc phi của hắn?"
Lam Trân Châu ngạc nhiên liếc nàng một cái, lúc này mới lơ đễnh nói: "Thế này đã là gì? Phụ vương ta ngoài Đại phi ra, còn có mười hai nữ nhân. Nương ta xếp thứ ba, cũng là nữ nhân ông thích nhất."
Thiện Thủy ngậm miệng. Hoắc Thế Quân thật sự đã chuẩn bị nạp vị công chúa Ba Thỉ này rồi, Thiện Thủy hoàn toàn có thể chắc chắn được điều này. Bằng không lấy tính cách của hắn, coi như Lam Trân Châu đã chạy tới dây dưa, hắn cũng sẽ không để nàng ở lại, càng sẽ không sai binh lính bảo vệ.
Về phần hắn tại sao muốn cưới nàng ta, càng rõ lý do rồi, cho dù nàng là một kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra. Ba Thỉ ở giữa Đại Nguyên và Tây Khương, vị trí vô cùng nhạy cảm. Hắn mới đến, mặc dù có dựa vào võ lực, nhưng lúc này trên đất mênh mông rộng lớn rắc rồi phức tạp này đoàn kết lại tung hoành ngang dọc, không phải chỉ dựa vào thủ đoạn sắt máu là có thể giải quyết được. Có Ba Thỉ Vương tự động lấy lòng, sao hắn lại từ chối? Tạm thời nói đến Lam Trân Châu, người cũng như tên này. Coi như nàng ta không phải là mỹ nhân, Hoắc Thế Quân cũng không có ly do gì mà cự tuyệt việc kết thân này. Chẳng qua là trong hậu viện nhiều nữ nhân đã, với hắn mà nói, dễ dàng tựa như ăn cơm uống nước vậy.
Ngay một lúc trước, khi Thiện Thủy nghĩ đến Hoắc Thế Quân, còn là đầy bụng oán niệm, thậm chí chuẩn bị chờ gặp mặt, chuyện thứ nhất chính là hung hăng cắn hắn một cái thật mạnh, để cho hắn biết đoạn đường này nàng ôm tâm trạng thế nào để tới đây được. Nhưng giờ, nàng chỉ muốn cười khẩy, cảm giác Tiết Thiện Thủy nàng bị coi thường rồi.
Hắn cưới Lam Trân Châu, chưa chắc là thích nàng ta bao nhiêu. Nàng hoàn toàn có thể hiểu, cũng có thể chấp nhận. Dù sao khi mới bắt đầu, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng khi có chuyện thế này. Chỉ không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy thôi.
"Muội cố ý ra khỏi thành ngăn ta, còn có lời khác nữa, cứ nói thẳng đi."
Thiện Thủy nhìn thiếu nữ bên cạnh, thong thả ung dung nói.
Lam Trân Châu xấu hổ nói: "Tỷ tỷ, ta đến Phượng Tường Vệ, chàng để ta trong dịch quán xong, ta không còn nhìn thấy chàng nữa... Ta không muốn ở dịch quán, ta muốn đến ở phủ đệ Tiết độ sứ với tỷ..."
"Được..." Thiện Thủy khẽ mỉm cười, cả người thả lỏng tựa vào vách gỗ xe ngựa sau lưng, "Chỉ là, tính khí người này, ta cũng hiểu rõ hơn muội một chút. Vào thành rồi, muội cứ về dịch quán trước. Ta gặp chàng, nói với chàng một tiếng. Nếu chàng đồng ý, ta tự mình đi đón muội. Nếu chàng không đồng ý vẫn sẽ khuyên chàng. Dù sao, sớm muộn đều là người một nhà..."
Lông mi dày của Lam Trân Châu nháy mấy cái, cuối cùng cười hì hì, nói: "Tỷ tỷ, tỷ thật tốt!"
Đội người ngựa này, ngay đêm đó không ngừng chân nghỉ. Hoắc Vân Thần theo phân phó của Thiện Thủy, đi liên tục, cuối cùng đến nửa đêm, dừng trước cửa chính Phượng Tường Vệ phủ đệ Tiết độ sứ.
Đêm sương lạnh lẽo, Thiện Thủy xuống xe ngựa, miệng khô hít không khí xa lạ mà lạnh lẽo, rùng cả mình chạy từ trong ra ngoài. Khẽ quấn chặt áo lông cừu trên người, ngửa đầu nhìn hai l*иg đèn treo cao trước cửa lớn đung đưa trong gió rét, trước bậc thềm rọi xuống một bóng dáng so le.
Cuộc sống mới của nàng, sắp bắt đầu đây...