- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bộ Bộ Kinh Tâm
- Chương 43
Bộ Bộ Kinh Tâm
Chương 43
Mới độ vào hè, trời chưa nóng hẳn, Khang Hy đã truyền lệnh chuẩn bị ra tái ngoại. Tuy năm nào cũng đi, nhưng mỗi lần đi Nhược Hi vẫn rất hân hoan, bởi rời khỏi Tử Cấm thành thì khuôn phép giảm bớt nhiều, cảnh tranh giành đấu đá hình như cũng xa hẳn ra. Cưỡi ngựa phóng nhanh dưới trời xanh mây trắng, tận hưởng ánh nắng ấm áp, làn gió hiền hoà, hương cỏ thơm thơm, nàng cảm thấy cuộc đời vẫn đẹp tươi, lòng vẫn biết thảnh thơi nhẹ nhõm.
Chuyến ra biên tái năm nay tổng cộng có chín a ca tuỳ hành, trong đó có Thái tử gia, Ngũ, Thất, Bát, Thập Tứ và Thập ngũ a ca. Nhược Hi chỉ thi thoảng cười nói với Thập Tứ a ca dăm ba câu, còn lại gắng tránh được ai thì tránh, nếu không tránh nổi thì thỉnh an xong là khẩn trương cáo lui.
Tháng ngày này có lẽ là những tháng ngày yên ả nhất của Nhược Hi. Hôm nào không phải đi làm, nàng lại một mình cưỡi ngựa lang thang trên thảo nguyên. Hứng thì quất ngựa phóng như bay khắp đồng cỏ, mệt thì nằm ngửa ra lưng ngựa để mặc nó đi thong dong. Lắm khi một người một ngựa lang thang từ buổi hừng đông đến khi ráng tà trải khắp trời, Nhược Hi ngắm nghía chỗ này, thưởng thức chỗ nọ, đói thì nhai lương khô, khát thì uống nước, một ngày vui riêng ta với ta cứ thế mà trôi. Ngọc Đàn nhận xét: "Cả ngày chị chỉ loanh quanh bên ngựa, hình như càng lúc càng không thích nói chuyện với người nữa ấy."
Nhược Hi cúi mặt cười, nhận ra cả bản thân cũng không ý thức được mình biến thành như vậy tự khi nào. Từ nhỏ tới lớn, nàng là người chúa ghét cô độc lẻ loi, luôn thích rủ rê bạn bè tụ tập. Hồi mới đến Thâm Quyến làm việc, chưa có bạn, tan sở nàng chẳng muốn về nhà, toàn vào ngồi lì trong quán bar. Ngay dạo ở phủ Bối lặc, nàng cũng phải gọi bọn a hoàn bé đến chơi cùng, thế mà vẫn thở than "buồn tẻ quá, buồn tẻ quá". Trước sau, nàng không hề biết nếu chỉ trơ trọi một mình thì để thời gian trôi bằng cách nào.
Tháng ngày vùn vụt đuổi xuân qua, nhuộm xanh hàng chuối nhuộm hồng hoa. Chỉ mấy mùa xanh hồng nối tiếp, nàng đã lặng lẽ thay đổi, bắt đầu biết thưởng thức cái thanh tĩnh của cô đơn. Thực ra, nếu có thể yên ổn như vậy mà sống đến hết đời thì kể cũng là phúc phận.
Năm nay, Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia và Mẫn Mẫn đều không sang, chỉ mình Hợp Truật vương tử đến bệ kiến Khang Hy. Mẫn Mẫn có nhờ y chuyển cho Nhược Hi một phong thư. Thư chưa đọc hết, nàng đã ôm bụng cười bò ra thảm. Mẫn Mẫn cho biết, từ tháng Tám năm ngoái, cáo biệt Khang Hy xong, Tá Ưng vương tử cũng chẳng buồn về bộ lạc mình, cứ một mực đi theo cô, rồi nhận lời mời của Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai mà ở lại vương phủ. Khắp thư toàn những chuyện Tá Ưng suốt ngày lẽo đẽo theo Mẫn Mẫn, tìm cách lấy lòng cô, đấu trí đấu dũng với cô, còn cô thì từ khước hoặc ngúng nguẩy lên nước đùa bỡn gã. Đến cuối thư, xem ra Mẫn Mẫn vẫn chưa rung động, nhưng lời lẽ bộc lộ rõ ràng sự tán thưởng đối với Tá Ưng và niềm vui thích khó bề che giấu.
Nhược Hi linh cảm đây chính là vì sao của Mẫn Mẫn rồi. Lần này chắc chắn Mẫn Mẫn không thể bỏ lỡ được, bởi Tá Ưng vương tử không đời nào cho phép cô phớt lờ gã. Nàng gần như trông thấy, hạnh phúc đang chờ họ cách đấy không xa.
Nhược Hi cầm thư đọc đi đọc lại, tâm trạng phấn khởi hẳn lên, cuối cùng nàng cũng có thể chứng kiến thứ hạnh phúc hoà hợp vui tươi, không có chỉ hôn, không có cưỡng ép, không có uất ức, không có tư lợi, chỉ có người yêu và người yêu.
Xem xong thư, nàng chạy khỏi lán, dắt ngựa lao ra đồng cỏ bao la, vừa giục ngựa phi nước đại vừa cười thoả thích, hạnh phúc của Mẫn Mẫn khiến nàng không kìm được nỗi thôi thúc muốn vui sướиɠ vì cô. Đến khi thấy mệt, nàng mới giảm tốc, nằm sấp mình xuống lưng ngựa, nụ cười vẫn đọng nơi khoé môi.
Chợt nghe tiếng vó sắt, Nhược Hi mở bừng mắt thì thấy Bát a ca đang ruổi ngựa đi thong thả bên cạnh. Nét cười vụt tan biến, nàng vội ngồi thẳng dậy, vừa bái chào vừa nói:
- Nô tỳ còn vài việc bận, nếu Bối lặc gia không có gì sai bảo, nô tỳ xin cáo lui.
Bát a ca chằm chằm nhìn nàng, giọng đều đều: Bạn đang đọc chuyện tại Đọc Truyện
- Ban nãy ta ở trên triền dốc nhìn em mãi. Lâu lắm rồi không thấy em vui vẻ như vậy.
Nhược Hi không biết nói sao, chỉ gằm mặt im lặng. Bát a ca dõi mắt ra xa, giọng nặng nề:
- Thế là em thôi hẳn ư?
Tim nhói đau, nhưng Nhược Hi vẫn điềm tĩnh đáp:
- Thôi hẳn!
- Lòng em đã có người khác?
Biết chàng hiểu lầm, song không muốn giải thích, nàng chỉ đáp đơn giản:
- Không.
Bát a ca quay mặt lại nhìn nàng:
- Ba năm nữa là đến tuổi xuất cung, em định để tuỳ Hoàng a ma chỉ hôn à?
Nhược Hi đáp bừa:
- Chuyện ngày mai để ngày mai lo, muôn sự không do mình, tính toán nhiều làm gì?
Nói đoạn cúi mình cáo từ. Bát a ca nhếch mép, gật đầu xua tay cho nàng đi. Nhược Hi ra roi quất ngựa chạy thẳng.
Chạy được một quãng ngắn, gặp ngay Thập Tứ a ca đang gò cương dừng trên triền dốc, phóng mắt nhìn ra xa. Nghĩ lúc này gặp nhau, với tính cách ấy, thể nào gã cũng lại mắng mỏ mình một trận, Nhược Hi bèn giả vờ không trông thấy, thúc ngựa phóng thẳng về trại.
Trả ngựa vào tàu xong, Nhược Hi chậm chạp đi về lán, lòng chua xót khôn tả, cứ gằm đầu mà bước, chợt nghe tiếng hỏi:
- Nhược Hi, nghĩ gì thế?
Nhược Hi ngẩng đầu lên. Thấy Hợp Truật vương tử và Thái tử gia đang tủm tỉm đứng gần đấy, nàng bèn cúi mình thỉnh an.
Không hiểu là vì Mẫn Mẫn hay vì miếng ngọc bội mà Hợp Truật vương tử biệt đãi Nhược Hi hơn hẳn mọi người, bình thường y đều gọi thẳng tên nàng như gọi Mẫn Mẫn, lại liên tục nhắc nàng đừng khách sáo câu nệ với y. Nhược Hi mặc kệ, y thích bảo gì thì bảo, nàng nên làm sao thì nàng làm.
Hợp Truật cười nói:
- Ta nhìn cô lâu lắm rồi, thế mà cô chẳng phát hiện ra gì cả.
Nhược Hi đưa đà:
- Nô tỳ thất lễ, xin Thái tử gia và vương tử trách phạt.
Hợp Truật thở dài:
- Nói đùa thế thôi, ai trách cô mà phải tạ tội, sao lại thận trọng đa lễ thế? Nếu Mẫn Mẫn mà được một nửa của cô thôi thì a ma và ta không phải lo phiền nữa. Bây giờ cô đương hầu hạ Hoàng thượng, xem ra không có cơ hội, đợi mai này xuất cung rồi, ta sẽ đón cô về Mông Cổ vui chơi một thời gian, tiện sửa cái thói khuôn phép của cô đi.
Thái tử cười bảo:
- Bây giờ không có cơ hội vì Hoàng a ma đi đâu cũng dẫn Nhược Hi đi. Song ba năm nữa đến tuổi xuất cung, Hoàng a ma lại phải sắp xếp hôn nhân cho cô ấy. Bấy giờ vương tử có mời, e rằng không thể chỉ mời một mình Nhược Hi cô nương được.
Hợp Truật vương tử không nói gì, chỉ tủm tỉm cười.
Sao ai cũng quan tâm đến chuyện cưới cheo của nàng, cũng nhớ kỹ ngày tháng thế nhỉ? Hay cảm thấy nàng chưa đủ phiền muộn nên phải sốt sắng nhắc nhở thêm? Nhược Hi không muốn nói nữa, bèn nhoẻn cười hành lễ cáo từ. Thái tử gia nhìn nàng, mỉm cười cho lui.
Gió heo may về, Khang Hy ra lệnh nhổ trại hồi kinh. Nhược Hi ngồi trong xe ngựa, nhớ ra năm sau thái tử bị phế, bất giác thở dài. Ngày tháng sắp tới sẽ không còn dễ chịu như thế này đâu, phải phấn chấn lên mà đối diện với bão táp cung đình. Nghĩ lại vụ chỉ hôn, nàng thấy lòng càng phiền muộn. Nên làm thế nào đây?
oOo
Tháng Chín năm Khang Hy thứ năm mươi. Sướиɠ Xuân viên.
Từ tái ngoại về, Khang Hy dọn thẳng đến Sướиɠ Xuân viên. Nơi này gần phủ đệ của các a ca, cũng tiện cho bọn họ vào ra.
Hôm nay tình cờ gặp Thập Tứ a ca, thấy gã không bận, Nhược Hi bèn gọi gã lại, cặn kẽ hỏi thăm tình hình Thập a ca và Thập phúc tấn. Kể từ năm kia, hồi Khang Hy triệu các a ca vào Ngự Hoa viên trò chuyện vui vẻ nhưng Thập a ca cáo bệnh không tới, Nhược Hi vẫn canh cánh bên lòng chuyện vợ chồng nhà họ, những muốn hỏi Thập a ca cho rõ ràng, nhưng chẳng dịp nào phù hợp, hoặc do gặp mặt nhưng nàng quên bẵng, hoặc do nhớ ra lại đúng lúc không tiện hỏi.
Thập Tứ a ca phì cười:
- Nếu không phải chơi với nhau từ nhỏ, đảm bảo ta sẽ hiểu lầm cô. Sao cô lại quan tâm đến chuyện riêng vợ chồng người ta thế? Thật không hiểu cả ngày cô nghĩ ngợi những gì?
Nói thì nói vậy, nhưng gã vẫn kể lại những chuyện thú vị mà gã bắt gặp. Theo lời gã thì hai người bọn họ đều thuộc dạng ruột để ngoài da, tính tình hấp tấp, không nén được ấm ức, lại đều là người nông nổi nhẹ dạ, hợp thành đôi oan gia ồn ào, sống kiểu tiếng bấc quăng đi tiếng chì quăng lại.
Hai người đang cười nói thì Ngọc Đàn chạy lại gần, sắc mặt lo âu. Thỉnh an Thập Tứ a ca xong, cô ngập ngừng nhìn Nhược Hi. Nhược Hi thôi cười, hỏi:
- Chuyện gì thế?
Ngọc Đàn liếc Thập Tứ a ca, rồi nhìn Nhược Hi:
- Lúc nãy Thái tử gia… Thái tử gia… nói với Vạn tuế gia là muốn hỏi xin chị, mong Vạn tuế gia tứ hôn.
Nhược Hi điếng người, hai chân bủn rủn, lảo đảo chực ngã, Ngọc Đàn vội đỡ lấy nàng. Cô còn nói nhiều nữa, nhưng tai Nhược Hi đã ong ong, không nghe lọt chữ nào, chỉ nghĩ, ta đã gây nên tội nghiệt gì mà trời già chẳng rủ lòng thương?
Khi tỉnh táo hơn, nàng nhận ra mình đã ngồi trong phòng. Ngọc Đàn thổn thức:
- Chị ơi, chị làm em sợ quá!
Nhược Hi nặng nhọc trỏ chén trà, Ngọc Đàn vội bưng lại để nàng uống mấy ngụm. Nhược Hi thấy người bàng hoàng, chống chếnh, không biết nên nghĩ gì, nên làm gì nữa, buột hỏi:
- Thập Tứ a ca đâu?
Ngọc Đàn đáp:
- Thập Tứ gia nghe xong, mặt tái xanh chạy vọt đi luôn, chỉ dặn em phải trông nom chị, không được rời nửa bước – Cô đổi giọng an ủi – Chị đừng lo vội. Vạn tuế gia đã gật đầu đâu?
Nhược Hi thẫn thờ hồi lâu, nghĩ bụng không thể thế này được, sự việc không thể như thế được, bèn bảo Ngọc Đàn:
- Em kể lại tỉ mỉ chuyện hôm nay, thật ngọn ngành thật chi tiết cho tôi nghe, nhỏ nhặt như ánh mắt của Hoàng thượng cũng đừng bỏ qua.
Ngọc Đàn kể:
- Thấy Thái tử gia đến, chị Vân Hương bảo em dâng trà. Khi em bưng khay vào, Thái tử gia đang quỳ dưới sàn, bẩm với Hoàng thượng rằng: "Nhược Hi đã đến tuổi gả chồng từ lâu, tính tình lại hiền lành lễ phép, nhân phẩm dung mạo đều xuất chúng, vì vậy nhi thần bạo gan mong Hoàng a ma đứng ra ban nàng cho nhi thần lấy làm trắc phi." Hoàng thượng trầm ngâm một lúc mới nói: "Nhược Hi theo hầu trẫm đã nhiều năm, luôn cúc cung tận tuỵ. Trẫm cũng biết nó đã đến thì, chỉ hiềm trẫm tuổi tác đã cao, rất cần người ý tứ chu đáo như thế ở bên. Ý riêng là vẫn muốn giữ nó lại một thời gian nữa xem nhà nào tử tế mới gả, lại ban cho hồi môn thật hậu để nó được rỡ ràng đi lấy chồng, không uổng công phục dịch trẫm. Hôm nay con hỏi, thật sự đột ngột quá, trẫm phải suy nghĩ đã…" Bấy giờ em dâng trà xong, chẳng còn cớ gì mà nấn ná nên đành lui ra. Bởi lòng quá kinh hoàng, sợ biểu hiện khác thường trên mặt sẽ khiến Hoàng thượng và Thái tử gia phát giác, em cứ cúi gằm đầu không dám ngẩng lên, không để ý được nét mặt của cả hai vị."
Nhược Hi nghiền ngẫm kỹ càng. Tâm tư của thái tử, nàng đoán chỉ bắt nguồn từ ba nguyên nhân: một là Khang Hy, hai là người Mông Cổ, ba là Mã Nhi Thái tướng quân, trong đó nhân tố Mông Cổ hiển nhiên chiếm phần lớn. Mãn triều đều biết quan hệ giữa thái tử và người Mông Cổ không được êm thắm. Để củng cố địa vị của mình, Dận Nhưng luôn muốn cải thiện sự bất hoà đó.
Nhưng tâm tư Khang Hy ra sao, Nhược Hi tuyệt nhiên không dò đoán được. Nếu Khang Hy bằng lòng, nàng nên làm thế nào, chẳng lẽ phải lấy thái tử thật? Hay kháng chỉ? Rồi sắp sẵn ba thước lụa trắng như Tứ a ca từng nói?
Nàng biết kết cục của tất cả mọi người, chỉ không biết kết cục của mình. Phải chăng lấy thái tử chính là kết cục mà cao xanh an bài cho nàng? Nghĩ mãi, nghĩ mãi, không kìm được nỗi thương tâm, Nhược Hi gục người xuống sập khóc oà lên.
Buổi tối, Ngọc Đàn cố ý ở lại phòng Nhược Hi để chăm sóc nàng, Nhược Hi bèn yếu ớt bảo:
- Yên tâm về phòng đi! Em sợ nửa đêm tôi treo cổ tự tận à? Vạn tuế gia chưa gật đầu là mọi việc còn chưa đi vào ngõ cụt. Mà cứ cho là đến ngõ cụt, tôi cũng không cam chịu vâng lệnh đâu. Em cứ để tôi yên tĩnh một mình.
Thấy nàng đã nói đến thế, Ngọc Đàn đành quay về phòng.
Nhược Hi nằm trên giường ngẫm nghĩ, nước mắt lại đầm đìa tuôn xuống. Năm xưa, chứng kiến Thập a ca bắt buộc phải lấy Minh Ngọc, nàng vừa buồn vừa giận, bây giờ mới biết không chỉ buồn giận, mà còn tuyệt vọng đến thấu xương.
Nàng khoác áo trở dậy, chậm chạp bước ra gốc hoa quế, mường tượng bộ mặt ngày thường của thái tử, rồi hồi tưởng thái độ y khi trông thấy Mẫn Mẫn, lại cảm thấy ghê tởm vô cùng. Nàng ôm cây quế, áp mặt vào thân cây, nước mắt rơi lã chã. Nàng đã sai chăng? Cuối cùng, sự kiên trì của nàng lại làm hại chính bản thân nàng chăng? Lấy Tứ a ca, Bát a ca hay Thập a ca, tính ra đều hơn đứt lấy Thái tử!
Tứ a ca, Bát a ca và Thập Tứ a ca đã từng nhắc nhở, nhưng Nhược Hi luôn giữ tâm lý cầu may, yên chí rằng vẫn còn vài năm nữa mà không biết rằng nàng tảng lờ thì khắc có người nhớ hộ, bây giờ hối hận cũng muộn rồi.
Cứ nghĩ lại khóc, trời đã sáng bạch tự lúc nào.
- Sao chị ăn mặc phong phanh thế này? – Ngọc Đàn đẩy cửa ra, vừa kinh hãi hỏi vừa chạy tới đỡ Nhược Hi. Mới chạm tay vào mình nàng, cô đã la lên – Trời ơi, sao lại nóng thế? Chị đứng ngoài trời bao lâu rồi hả?
Đầu óc quay cuồng, Nhược Hi để Ngọc Đàn dìu lên giường nằm ngay ngắn. Ngọc Đàn dém chăn cho nàng, dặn dò:
- Chị gắng chịu đựng thêm một lúc. Em đi nhờ Vương công công mời thái y.
oOo
Được Ngọc Đàn giúp uống thuốc xong, Nhược Hi lại mê man lịm đi. Bảo là mê man, nhưng trong nhà động tĩnh thế nào nàng đều cảm nhận được hết. Bảo là tỉnh táo, thì mí mắt lại cứ nặng trĩu, không sao hé nổi ra.
Chẳng biết nằm đấy bao lâu, đến một lúc Nhược Hi thấy họng đau đến rát bỏng, muốn gọi nước uống nhưng há miệng hoài không thốt nên lời. Mang máng thấy Ngọc Đàn ngồi bên cạnh mà tay chân bải hoải không đánh động được cô, nàng chỉ biết nhăn mày khổ sở.
- Muốn uống nước à? – Giọng một người đàn ông. Người ấy nói rồi ôm Nhược Hi dậy, đưa nước tới miệng, để nàng hớp từ từ. Nhược Hi uống xong, người nọ lại đỡ nàng nằm xuống, cúi đầu nói bên tai nàng – Hoàng a ma vẫn chưa giáng chỉ, xem chừng có hi vọng.
Bấy giờ Nhược Hi mới nhận ra là tiếng của Tứ a ca, lòng chua xót, lệ theo khoé mắt chứa chan. Tứ a ca đưa tay quệt nước mắt cho nàng:
- Đừng nghĩ ngợi lung tung, dồn sức dưỡng bệnh theo lời thái y đi đã. Ta vừa sai người dụ Ngọc Đàn đi chỗ khác, nhưng chắc cũng sắp quay về rồi, ta không tiện ở lại lâu nữa.
Nói rồi định đi.
Không biết lấy đâu ra sức lực, Nhược Hi bỗng vươn tay níu chặt tay áo Tứ a ca. Có lẽ vì biết chàng là Ung Chính, là hoàng đế tương lai, nàng tự nhiên tin chắc rằng nếu trên đời có người cứu được mình, thì chính là chàng chứ không ai khác cả.
Tứ a ca bất đắc dĩ trở mình ngồi lại, cúi xuống chăm chú nhìn nàng. Nhược Hi không thốt nên lời, cứ ròng ròng nước mắt. Tứ a ca lạnh lùng nói:
- Cái cô này! Lúc trước khuyên nhủ đủ điều, cô không thèm nghe lấy một câu. Bây giờ sự đã rồi, kéo tay áo ta thì có tác dụng gì chứ?
Nhược Hi choàng tỉnh. Tương lai chàng mới là hoàng đế, bây giờ thì chưa. Nói đi lại nói lại, cho dù chàng có cách, thì tội vạ gì mà phải làm mếch lòng thái tử? Nàng buông tay áo chàng, khép mi lại, lệ nóng tràn trề hai bên khoé mắt.
Tứ a ca cúi lau nước mắt cho Nhược Hi, giọng trầm trầm bên tai nàng:
- Bây giờ ta khó lòng hứa hẹn bất cứ điều gì, vì ta cũng chưa biết mình có cách giải quyết hay không. Tuy người đến xin lấy cô là Thái tử gia thật, nhưng ta sẽ không bỏ mặc cô đâu – Nói đoạn, chàng dém chăn tử tế cho nàng rồi rời đi.
Buổi tối, Nhược Hi uống xong bốn thang thuốc, Ngọc Đàn lại đắp thêm chăn để nàng ra mồ hôi. Sang hôm sau, đầu vẫn nặng như chì nhưng cơn sốt đã thuyên giảm, người cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cả ngày hôm qua chưa ăn cơm, trưa hôm nay, Ngọc Đàn bưng cháo hoa về bón cho Nhược Hi. Xong xuôi, cô lại giúp nàng súc miệng, lau mặt cho nàng rồi mới thu dọn hộp cơm đi ra.
Nhược Hi mở to mắt, nhìn lêи đỉиɦ màn ngẫm nghĩ. Nếu Khang Hy bằng lòng tứ hôn, nàng phải làm gì mới khiến ông không ban nàng cho thái tử? Năm tới thái tử sẽ bị phế truất, chỉ cần nàng trì hoãn được đến lúc ấy, Khang Hy ắt không tứ hôn nữa. Nhưng nếu Khang Hy nhất quyết, nàng kéo dài thời gian bằng cách nào đây?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng đẩy cửa, tưởng Ngọc Đàn về, Nhược Hi cũng không để ý, vẫn nằm trầm tư mặc tưởng.
- Trông khả quan hơn hôm qua đấy!
Giọng đàn ông. Nhược Hi vội ngoảnh mặt ra. Thập Tứ a ca đứng bên mép giường, lom lom nhìn nàng. Nhược Hi nhỏm dậy, gã vội ngăn lại:
- Cứ nằm yên, không cần đa lễ!
Nói rồi tiện tay nhấc cái ghế đẩu đến ngồi bên giường. Im lặng một lát, gã chợt chồm vào giường, ghé tai Nhược Hi thì thào:
- Biết tại sao Thái tử gia muốn cưới cô không? Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia xin Hoàng a ma tứ hôn cho Tá Ưng và Mẫn Mẫn. Hôm nay tấu chương mới đến. Tin tức của Thái tử gia nhanh nhạy thật – Gã hừ khẽ – Uẩn khúc bên trong, bữa khác ta sẽ nói rõ với cô. Giờ chỉ muốn hỏi, cô có sẵn lòng về với Thái tử gia không?
Nhược Hi lắc đầu. Thập Tứ a ca nói:
- Bát ca không tiện đến thăm cô, nên nhờ ta chuyển lời rằng anh ấy sẽ nghĩ cách để Hoàng a ma cân nhắc thêm vài ngày. Chừng mười ngày thôi, tình hình sẽ có biến chuyển.
Nhược Hi mừng rỡ, cứ chòng chọc nhìn Thập Tứ a ca. Gã gật đầu quả quyết, Nhược Hi nghẹn ngào nói:
- Đa tạ!
Thập Tứ a ca sửng sốt:
- Họng rát đến thế à? Nghe khàn khàn như vịt đực vậy!
Nhược Hi nhành môi định cười, nhưng lòng quá đỗi đắng cay, cuối cùng chỉ đủ sức lẳng lặng nhìn Thập Tứ a ca. Thập Tứ thở dài tiếc rẻ:
- Lúc trước khuyên cô định sẵn đường đi nước bước, cô không nghe. Giờ đến tình cảnh này mới biết hối hận. Lấy Bát ca chẳng tốt hơn lấy Thái tử gia hàng ngàn lần ư?
Nhược Hi lại rơm rớm nước mắt, Thập Tứ a ca vội ngừng lời:
- Chịu khó dưỡng bệnh, đừng bận tâm gì cả. Ta về đây, chắc mấy hôm tới không sang thăm được đâu, phải tự chăm sóc bản thân nhé!
Gã vừa đi khỏi thì Ngọc Đàn bưng một bát lê ngào đường vào. Nhược Hi hỏi:
- Em không đi làm à?
Ngọc Đàn đáp:
- Lý an đạt biết chị bị bệnh, bèn cho em ở nhà chăm sóc – Nói đoạn định bón nước đường cho nàng.
- Không uống đâu.
Ngọc Đàn dỗ dành:
- Chị uống một chút thôi, mát họng lắm đấy.
Nhược Hi lắc đầu, ra dấu bảo mang đi. Ngọc Đàn khuyên dỗ mãi, thấy nàng cứ bướng bỉnh, đành đặt sang một bên.
oOo
Tình hình biến chuyển kia là gì nhỉ? Thập Tứ a ca chỉ nói biến chuyển, tức là chưa nhất định thế nào, song chí ít cũng hứa hẹn đường ra. Trì hoãn dăm ba ngày không phải việc khó. Dẫu muốn ban bố hôn nhân, Khang Hy cũng không thể giáng chỉ giữa lúc nàng đau ốm, bắt nàng mang bệnh gượng dậy nhận lệnh được. Nghĩ như vậy, lòng cũng yên ổn đi ít nhiều.
Nhược Hi đang suy tư thì Ngọc Đàn bưng thuốc vào, đặt trên bàn rồi đỡ nàng ngồi dậy. Nhược Hi kéo tay cô, ra hiệu bảo ngồi xuống bên cạnh:
- Tôi không thể uống thuốc được.
Ngọc Đàn kinh ngạc nhìn trả, Nhược Hi khe khẽ tiếp:
- Mấy năm nay, tôi coi em như ruột thịt, nên cũng không giấu em làm gì. Tôi không muốn lấy Thái tử gia, song hiện thời không có cách nào khác ngoài mượn cớ ốm đau mà trì hoãn. Hiềm nỗi, bệnh tật thì không thể làm giả được, Lý an đạt hỏi thái y là sẽ biết ngay. Vì vậy em cứ nghe lời họ mang thuốc về như thường, rồi kín đáo đổ đi giúp tôi.
Ngọc Đàn cắn môi, nhìn Nhược Hi hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Nhược Hi mỉm cười nắm tay cô. Ngọc Đàn quay phắt đầu đi gạt lệ, hai vai run run, lẩm bẩm bằng giọng nhỏ tới mức gần như không nghe được:
- Vì sao lại thế? Đến người như chị…
Ừ! Còn Ngọc Đàn thì số mệnh sẽ ra sao? Lúc xuất cung cũng đã quá tuổi gả chồng, với thân thế thiếu chỗ dựa gia đình của cô, nếu không lấy chồng, chỉ còn nước sống cùng anh em cả đời, khổ sở biết nhường nào! Nếu lấy chồng, lại sợ khó lòng tìm được người tử tế. Một cô gái ý tứ lanh lợi thông minh thế này mà sinh ra ở thời hiện đại, miễn là cố sức gắng công, sợ gì chẳng có tiền đồ. Nhưng bây giờ, Nhược Hi chỉ nhìn thấy ở cô một tương lai tăm tối. Xương thịt của con gái đều là nước kết thành, đó là bởi trong xã hội này, ngoài tam tòng "tòng phụ, tòng phu, tòng tử" ra, không còn con đường nào cho phụ nữ nữa. Ở xã hội nam quyền, sự kiên cường của cá nhân chỉ như châu chấu đá xe, làm sao phụ nữ không rơi lệ cho được?
Cả ngày hôm qua không uống thuốc, nhưng hôm nay Nhược Hi lại thấy khoẻ khoắn hơn đôi chút. Áng chừng là do hằng ngày nàng hay nhảy dây trong sân, còn thường xuyên tập ngả xuống ngồi lên trước khi đi ngủ. Lúc ấy chỉ nghĩ khoẻ mạnh là quan trọng nhất, một thân một mình trong cung, ngộ nhỡ mắc bệnh thì chỉ khổ bản thân. Cứ xem Hồng lâu mộng đủ biết y học thời xưa vô cùng lạc hậu, cảm hàn vặt vãnh mà bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển thành bệnh lao ác tính được ngay, bởi vậy nàng luôn quý trọng sức khoẻ. Nhưng bây giờ nàng bắt đầu hối hận, nhất là sau khi thái y chẩn mạch xong, cười nói "Thư thả bốn năm hôm nữa, chú ý điều dưỡng là khỏi hẳn", Nhược Hi đau khổ vô cùng mà ngoài mặt vẫn phải giả vờ như cái tin đó làm mình mừng lắm.
Ngọc Đàn bưng thuốc đi. Nhược Hi đang ngồi thừ người trên sập, nghe tiếng gõ cửa bèn bảo:
- Cứ vào!
Người đẩy cửa bước vào là Tiểu Thuận Tử. Hắn rảo chân tới bên sập, vừa khoát tay chào vừa khẽ bảo:
- Tứ gia sai tôi chuyển cho cô nương một chữ: Khoan!
Dứt lời quay mình chạy biến.
Nhược Hi nghĩ ngợi hồi lâu, lòng đã đi đến quyết định.
Buổi tối, nàng lựa lời hối Ngọc Đàn về phòng nghỉ xong, ước chừng cô đã ngủ say, liền vớ áo khoác mở cửa ra sân đứng. Cuối tháng Chín, Bắc Kinh về khuya trời đã se se. Nhược Hi đứng trong gió một lúc, sực nghĩ lần trước nghe tin dữ đột ngột nên đau lòng, trúng gió cảm lạnh, cuối cùng lên cơn sốt, có thể đa phần đều do yếu tố tâm lý. Lần này chuẩn bị sẵn sàng, chỉ hứng gió suông e rằng vô tác dụng.
Nàng bèn trở vào nhà lấy chậu rửa mặt, múc đầy nước lạnh, nâng chậu lên đổ từ đỉnh đầu xuống khiến toàn thân ướt sũng những nước. Rồi nàng ra đứng đầu gió, bắt mình dang hai tay, nhắm mắt cắn chặt răng, người run lập cập.
- Chị ơi! Sao chị lại giày vò bản thân như thế? – Ngọc Đàn lao ra, vừa gọi vừa kéo Nhược Hi vào nhà.
Nhược Hi xô mạnh cô:
- Mặc kệ tôi! Em đi ngủ đi!
Ngọc Đàn cứ gắng sức kéo. Nhược Hi bèn bảo:
- Em tưởng tôi muốn hành hạ bản thân lắm sao? Nhưng đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra được lúc này để tự cứu mình. Em còn ngăn cản mới là hại tôi, uổng công tôi ngày thường coi em là tri kỷ.
Ngọc Đàn lỏng tay, nhìn Nhược Hi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Nhược Hi không để ý đến cô, quay đi tự dội tiếp một chậu nước. Đứng nơi lộng gió suốt một đêm, trời chưa sáng hẳn, nàng đã lại lên cơn sốt, đầu nặng bề bề.
Ngọc Đàn vực nàng vào nhà, lau khô tóc, thay quần áo cho rồi đắp chăn thật kín. Nhược Hi luôn miệng dặn:
- Đừng mời thái y vội, đợi tóc khô hẳn, người sốt cao rồi hẵng gọi.
Lòng trùng trùng tâm sự, lại thêm nhiều ngày chưa tĩnh dưỡng tử tế, Nhược Hi chỉ gắng gượng tỉnh táo được một lúc rồi mê man thϊếp đi.
Chuyến này ốm đau là bệnh dồn lên bệnh, thời buổi chưa có thuốc giảm sốt, Nhược Hi li bì liền ba bốn ngày mới lơ mơ tỉnh, tiếp tục điều dưỡng bốn năm ngày nữa mới từ từ hồi phục. Tuy chưa khoẻ hẳn, nhưng không cần thiết phải để Ngọc Đàn phục dịch cả ngày, lại vẫn canh cánh vụ chuyển biến và thái độ của Khang Hy, nàng bèn giục Ngọc Đàn đi làm trở lại và dặn lưu tâm mọi điều. Ngọc Đàn nhất nhất vâng lời, tỏ ý hiểu cả.
Thấm thoắt đã sang tháng Mười, tình hình vẫn yên ắng. Ngọc Đàn chỉ kể với Nhược Hi rằng Lý Đức Toàn có hỏi thăm bệnh tình của nàng và dặn cô chú ý chăm sóc nàng, trong lúc hỏi chuyện vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường. Nhược Hi thấp thỏm không yên, nàng đổ bệnh đột ngột, dữ dội, lại trùng hợp như thế, liệu Khang Hy sẽ nghĩ thế nào?
Từ bữa Thập Tứ a ca đến thăm tới nay đã được mười lăm ngày, vẫn không thấy mảy may động tĩnh. Một hôm, Nhược Hi đang ngồi rầu rĩ trong phòng thì Ngọc Đàn hấp tấp chạy vào, đóng kín các cửa rồi lại ngồi sát nàng, khẽ khàng kể:
- Nghe nói trên triều hôm nay, Trấn quốc công Cảnh Hy nhắc lại chuyện cũ, khẩn thiết xin Vạn tuế gia tra xét cha con Thống lĩnh Bộ binh Thác Hợp Tề, từ vụ mở tiệc khoản đãi hết thảy đại thần trong triều giữa thời kỳ chịu tang Đa la An quận vương Mã Nhĩ Hồn đến vụ tham ô ngân khoản bất hợp pháp.
Nhược Hi nghiền ngẫm thông tin. Cảnh Hy là con trai An thân vương Nhạc Lạc, cậu của Bát phúc tấn, cùng ở Chính Lam kỳ với Bát a ca, nhất định là người ủng hộ chàng. Còn thống lĩnh bộ binh Thác Hợp Tề là người bên phe thái tử. Xem ra thái tử gặp chuyện rầy rà rồi. Tình hình biến chuyển là vụ này đây sao?
- Có nghe ngóng được Vạn tuế gia nói gì không?
Ngọc Đàn đáp:
- Theo tấu chương, có dấu hiệu cho thấy phải đến mười lăm hai mươi người rủ rê nhau yến ẩm. Ngoài đám đại nhân như Thống lĩnh Bộ binh Thác Hợp Tề, Đô thống Ngạc Thiện, Hình bộ Thượng thư Tề Thế Vũ, Binh bộ Thượng thư Cảnh Ngạch, còn rất đông võ quan như các Đô thống, Phó Đô thống trong Bát kỳ. Vạn tuế gia đặt nặng vụ này lắm, người hạ lệnh cho Tam vương gia phụ trách điều tra, nếu quả như Trấn quốc công trình tấu thì sẽ giao cho bộ Hình thẩm định rõ sự việc.
Đương nhiên là phải thẩm định rõ rồi! Từ khi phục tước cho thái tử, Khang Hy luôn lo lắng Dận Nhưng ập vào cung bức mình thoái vị. Nhóm phè phỡn yến ẩm lần này đa phần là võ quan, nắm giữ quyền lực nhất định về quân sự, đặc biệt là chức thống lĩnh Bộ binh, hàm nhất phẩm, tương đương tư lệnh giữ gìn trị an cho kinh thành, chịu trách nhiệm trực tiếp về sự an nguy của hoàng đế. Đời nào Khang Hy yên tâm để bọn họ ngấm ngầm kết bè kết phái? Hễ moi ra bất cứ luồng dư luận nào bất lợi cho Dận Nhưng, thì phế truất y chỉ còn là vấn đề sớm muộn. Bát a ca chọn chính việc này để gây khó dễ cho thái tử, xem ra không phải là đòn hú hoạ vu vơ.
Nghĩ đến đây, Nhược Hi không kìm được một nụ cười. Thanh kiếm treo lơ lửng trên đỉnh đầu nàng đang tạm thời dịch ra xa. Điều Khang Hy vẫn ngờ vực về thái tử sắp trở thành sự thực, đương nhiên không có chuyện ông đem nàng gả cho y nữa. Nàng đang có liên hệ với hai bộ tộc vinh hiển của Mông Cổ, như suy nghĩ của họ, đời nào Khang Hy lại lãng phí một tài nguyên như nàng vào Dận Nhưng chứ?
Nhược Hi những tưởng trận chiến dẫn đến việc phế thái tử lần hai phải sang năm mới diễn ra, không ngờ lại từ trong tối chuyển sang ngoài sáng ngay từ bây giờ. Chắc hẳn Bát a ca đã bài binh bố trận ổn thoả, chỉ đợi thời cơ mà thôi, bằng không khó lòng vừa ra tay đã đánh trúng ngay chỗ hiểm như vậy. Tứ a ca phái người đến dặn nàng kéo dài thời gian, chứng tỏ chàng cũng biết sẽ có ngày này trên triều, nói không chừng chính chàng đang hợp sức với Bát a ca để lật thái tử.
Chỉ hiềm, Nhược Hi sắm vai gì trong màn kịch? Chắc hẳn là chất xúc tác. Vắng nàng, vụ phế bỏ sớm muộn vẫn xảy ra, nhưng vì nàng liên quan đến người Mông Cổ, liên quan tới thái độ Khang Hy, nên ở một mức độ nào đó, có lẽ sự việc phát sinh sớm hơn dự định của họ.
Không có sách sử trong tay, Nhược Hi không rõ các sự kiện có phát triển như lịch sử mà nàng biết không. Lòng đầy nghi hoặc: phải chăng vì nàng mà lịch sử thành ra như vậy? Hay vì lịch sử như vậy mà mới nảy ra vấn đề của nàng?
Nụ cười chưa phai, song đã nhuốm dần chua xót. Nàng ra sức tránh né, không ngờ lại rơi ngay vào tâm bão. Trước đây nàng luôn đứng ở vị trí người quan sát, nhìn mọi người tiến đến kết cục của họ, bây giờ chính nàng cũng bị cuốn vào màn kịch, tương lai nên đi đứng thế nào đây? Mai sau, không phải tránh phạm sai lầm thì sẽ bình an vô sự nữa, có khi bất động, bão bùng cũng không buông tha nàng, biết đâu còn kém may mắn hơn hẳn lần này. Xem chừng đã đến lúc phải tính cách giữ an toàn cho bản thân rồi!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bộ Bộ Kinh Tâm
- Chương 43