Chương 4

Vậy họ có tin không? Tiểu Xuyên không khỏi cau mày.

Tiểu Xuyên cảm thấy chuyện này thật khó tin, không phải vì Trịnh Cầm mà là vì Lý Lượng. Cậu ta đang nói mấy chuyện liên quan đến danh dự của bản thân với thái độ cợt nhả không quan tâm.

Và cậu ta lại còn đang rất tận hưởng nó, đó mới là điều đáng sợ nhất.

“Nói cậu nghe này, cậu có biết Mộc Hy không, lúc đó tớ còn đề nghị chơi lớn một chút.”

“Chơi lớn như thế nào?” Tiểu Xuyên có linh cảm không tốt.

“Sau lần đầu tiên đăng ảnh, Mộc Hy đã đến tìm tiểu Cầm. Cậu biết Mộc Hy chứ, là bạn học đại học của cô ấy, tớ và tiểu Cầm định trêu Mộc Hy một chút. À đúng rồi, trước đây cậu ta thích tiểu Cầm. Ha ha, tớ cố tình để cho tiểu Cầm nói với cậu ta rằng tớ đã đối xử tệ bạc với cô ấy. Ha ha ha, đêm đó chúng tớ nhìn điện thoại cười cả đêm. Cậu có thể tưởng tượng vẻ mặt của Mộc Hy lúc đó không?”

“…”

Sau đó bạn bè chúng tôi bắt đầu lan truyền tin tức Lý Lượng là người đàn ông bạo lực gia đình, đối xử rất tệ với Trịnh Cầm.

Nhưng cho dù chuyện này có truyền đến tai của Lý Lượng hay Trịnh Cầm thì cũng không thấy họ giải thích, ngược lại càng gắn bó vui vẻ với nhau hơn.

Bởi vì chỉ có họ mới biết được sự thật.

Lý Lượng nói với Tiểu Xuyên một câu: “Không được nói với người khác, đừng làm lộ bí mật của chúng tớ.”

Tiểu Xuyên biết, tính cách nịnh hót của Lý Lượng đã quay trở lại rồi.

Tiểu Xuyên nhớ lại buổi chiều khi lần đầu tiên họ gặp nhau.

Lý Lượng chủ động nói: Bọn họ đi hết rồi, chúng ta chơi tiếp đi, cậu muốn tìm hay trốn gì đều được, chỉ cần cậu vui.

Thỉnh thoảng Lý Lượng cũng phàn nàn với Tiểu Xuyên.

“Trịnh Cầm lại đổ bệnh, cô ấy không nghe rõ lời tớ nói, chỉ nghĩ tớ đang mắng cô ấy nên bảo tớ cút đi.”

“Vậy bây giờ cậu ở đâu?”

“Trước cửa phòng, ngoài hành lang với cái quần pyjama.”

Lý Lượng cười hì hì sau đó gửi đến một bức ảnh.

Cậu ta đang đứng ngoài cửa trong bộ quần áo mỏng manh, gương mặt gần như bị đóng cứng.

Nếu tôi không lầm thì hôm đó nhiệt độ bên ngoài là -5° C.

Một tháng sau, Lý Lượng tham gia kiểm tra thể chất, chạy cự ly dài 20km. Đêm trước đó, cậu ta gửi cho Tiểu Xuyên một bức ảnh, là một miếng cao dính cả đống lông chân trên đó.

“Trịnh Cầm cảm thấy rất thú vị nên đã lột sạch lông chân của tớ, ngày mai tớ sẽ chạy 12km bằng chân trần. Hì hì, rất kí©h thí©ɧ.”

Ngày hôm sau chân của cậu ta sưng đỏ. Bởi vì không mang vớ nên chân bị cọ xát tạo thành một mảng đỏ.

Trong một lần liên hoan, Tiểu Xuyên từ nhà vệ sinh bước ra thì nghe Trịnh Cầm đang mắng Lý Lượng.

“Đồ ngốc, không phải đã nói không được gọi món ễnh ương sao, anh không biết tôi không ăn được món đó mà?”

“Nhưng những người khác muốn ăn.”

“Ai muốn ăn? Sao tôi không nhìn thấy, là ai? Cmn là ai muốn ăn?”

Tiểu Xuyên không dám nói, thật ra Lý Lượng thích ăn ễnh ương.

Trịnh Cầm chỉ biết tìm niềm vui từ cậu ta chứ không thật sự quan tâm đến cậu ta. Với loại người như vậy, có tình cảm và còn duy trì mối quan hệ đến bây giờ cũng chỉ có mình Lý Lượng.

Tiểu Xuyên có thể tưởng tượng cảnh Lý Lượng vui vẻ sau mỗi lần thỏa mãn những “Trò chơi” biếи ŧɦái của Trịnh Cầm.

Một loại niềm vui tối tăm, sâu thẳm, nhỏ bé không ai phát hiện.

Cô ấy có đối xử tệ với tôi bao nhiêu thì tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy bấy nhiêu.

Tôi đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức. Tự nhiên tôi cảm thấy mình thật vĩ đại, bị chính mình làm cho cảm động.

(???)

Tiểu Xuyên rất hiểu Lý Lượng, một con người từ nhỏ đến lớn đều là người ưu tú nhất, giỏi nhất trong mắt người khác, vậy mà trong lòng lại có suy nghĩ này.

Dần dần, tình cảm Tiểu Xuyên dành cho Trịnh Cầm càng trở nên phức tạp.

Cậu ta mê luyến, đồng thởi cũng sợ hãi vẻ ngoài ngây thơ của Trịnh Cầm.

Cho đến một ngày, Lý Lượng hào hứng nói với Tiểu Xuyên có chuyện vui rồi.

Hai người họ không còn thỏa mãn với những lời “cáo trạng" của bạn bè nữa.

Họ cần thêm những nhân chứng sống.

Lý Lượng mời Tiểu Xuyên, Như Ý và Mộc Hy đến nhà ăn tối, đầu tiên cậu ta sẽ biến mất, đến khi mọi người dần mất kiên nhẫn thì cậu ta sẽ xuất hiện giả vờ uống say và bắt đầu bạo lực, nhục mạ Trịnh Cầm.

“Bọn tớ đã luyện tập hơn chục lần, ngay cả tư thế khi ngã xuống của tiểu Cầm cũng đã tập kỹ. Rất thú vị…Này! Cậu đang nghĩ cái gì vậy, tiểu Cầm không thể rời xa tớ, cậu không biết đâu, ngay cả khi ngủ cô ấy cũng phải nắm lấy ngón tay tớ, trong mơ cũng liên tục nói đừng rời xa cô ấy, tớ thậm chí còn không thể đi vệ sinh được.”

Lý Lượng chậm rãi nói.

Tiểu Xuyên hiểu rất rõ, Trịnh Cầm thích Lý Lượng.

Hoặc nói theo cách khác là cô ấy yêu người đàn ông này sâu đậm, bởi vì ngoài cậu ta ra, sẽ không có ai thỏa mãn được du͙© vọиɠ của cô ấy.

“Đừng nói với Như Ý và Mộc Hy, họ chưa biết gì hết.”

Tới ngày hẹn, khi Tiểu Xuyên vừa bước chân vào nhà đã cảm thấy có điều không ổn, quả thật Lý Lượng không có ở nhà, mà tủ lạnh bên kia lại thoáng có mùi máu tươi, bị che giấu bởi một mùi hương ngọt ngào.

Đây có phải là một trò chơi khác không?

Tôi nhìn Tiểu Xuyên, người này khác với Mộc Hy và Như Ý.

Tôi không thích cậu ta nhìn mình như vậy.

Cậu ta là bạn thân nhất của Lý Lượng. Lý Lượng đã nhiều lần kể với tôi cậu ta thông minh đến nhường nào, thậm chí còn thông minh hơn anh.

Ban đầu tôi và Lý Lượng chơi một trò chơi nhằm đánh lừa ba người họ. Đương nhiên tôi rất hào hứng.

Ai ngờ, khi chúng tôi đang mặn nồng trong phòng bếp, đột nhiên tôi đè anh ấy lên mặt bàn, cả thân thể nằm trên người anh, nhưng sau lưng Lý Lượng xuất hiện một con dao.

Tôi đã quên mất con dao đã đâm xuyên qua cơ thể anh ấy như thế nào, trong nháy mắt cả người Lý Lượng đều là máu.

Tôi vô cùng sợ hãi, ôm mặt oà khóc.

Lúc nào anh ấy cũng chiều chuộng tôi, để tôi bắt nạt tuỳ ý. Nhưng bây giờ tôi muốn anh ấy nhanh chóng khoẻ mạnh trở lại.

Trở lại như cũ đi!

Tại sao lại không được!

Máu đừng chảy nữa, quay trở về đi!

Dừng lại!

Làm ơn hãy dừng lại!

“Anh là đồ ngốc sao, sao lại chảy nhiều máu như vậy! Đừng chết, đừng chết mà được không?”

Lý Lượng không chịu nổi nữa, ngồi bệt xuống.

Anh ấy nhìn vào vị trí bị đâm, xoa đầu tôi.

“Cấp cứu! Em sẽ gọi cấp cứu. Lý Lượng! Số điện thoại của bệnh viện là gì?”

Lý Lượng giãy giụa một hồi, muốn đứng dậy, lại phát hiện ngay cả đứng lên cũng khó khăn. Máu chảy dọc theo cán dao, rơi xuống sàn.

Mặt anh đổ mồ hôi lạnh, mũi cũng bắt đầu chảy ra máu.

Tôi nhớ trước đây anh đã nói cơ quan nội tạng bị rách sẽ bị chảy máu mũi, đồng nghĩa với việc không thể cứu được nữa.

Tôi: “Em sẽ gọi cấp cứu ngay bây giờ!”

Ngón tay tôi dừng lại trên danh bạ của điện thoại.

Rốt cuộc là gọi số nào?

Không có anh, tôi chẳng làm được gì cả.

“Đừng gọi, không cần làm gì. Bé ngốc, lại đây.”

Tôi như một chú cún, ngoan ngoãn quỳ rạp trên sàn lắng nghe anh.

“Nghe này, anh sẽ nói ngắn gọn, em phải tập trung nghe.”

Lý Lượng bảo không đến một giờ nữa sẽ có ba người đến. Mà anh không thể chịu được lâu như vậy.

“Trước hết, phải xử lý thi thể anh. Thi thể chỉ có thể bảo quản trong tủ lạnh, nhất định phải đặt chúng ở tầng dưới, không được để cho ai mở ra.

Thứ hai, dọn dẹp lại nhà bếp sạch sẽ như lúc đầu. Không được để lại vết máu nào. Tạm thời sẽ không có mùi, nhưng vẫn phải tìm cách che đi mùi máu tanh.

Thứ ba, không nên đuổi mọi người đi, thi thể nhất định sẽ bị phát hiện, dàn dựng hiện trường giả sẽ bị tăng hình phạt. Nên em hãy đi đầu thú.

Thứ tư, hãy ăn lẩu với mọi người như đã định, cố gắng che giấu cho đến khi họ rời đi. Sau đó khôi phục lại hiện trường và đi đầu thú. Hãy nói rằng anh ngược đãi em, là em tự vệ nên mới xảy ra chuyện này. Vòng bạn bè của chúng ta chính là bằng chứng. Tiểu Ngũ đang làm ở bệnh viện trung tâm thành phố, hãy nhờ cậu ta lấy cho em vài bản báo cáo xác nhận chấn thương.

Thứ năm, đem điện thoại của anh đến đây.”

“Hu hu hu, bây giờ anh còn cần điện thoại làm gì?”

“Anh sẽ lưu lại một chút thông tin, viết một vài câu, như thể có một ngày anh sẽ gϊếŧ em. Đợi bọn họ rời đi , em đem nó chỉnh sửa một chút. Đem ngày tháng sửa lại thành một tháng trước. Biết chưa? Đừng khóc, cẩn thận nghe anh nói. Khụ, khụ, khụ.”

Tôi liên tục gật đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

“Không sao hết, Tiểu Cầm, đừng lo. Thứ sáu, thứ sáu là phải cẩn thận Tiểu Xuyên, cậu ta rất thông minh, thông minh hơn cả anh. Đừng để bị lộ, Nếu sau này cậu ta biết cũng không sao, tên đó không thích nhúng tay vào những chuyện thế này nhưng trong mấy tiếng chiều nay nhất định phải kiên trì.”

Tôi chỉ có thể gật đầu, dùng khăn giấy lau sạch máu trên mũi Lý Lượng.

“Nếu mà không giấu được thì dùng cái này.”

Lý Lượng chỉ vào góc trái trên ngăn tủ, bên trong có hơn mười loại thuốc ngủ mà anh đã mang từ phòng làm việc về khi làm cảnh sát.

“Cái này.”

Ngón tay anh cử động chầm chậm.

“Cái này?”

Lý Lượng gật đầu.

“Nếu sợ hãi cũng không sao, nhóc con. Sợ là chuyện bình thường, nếu sợ thì cho bọn họ uống thuốc, sau đó...”

Anh kề miệng sát vào tai tôi thì thầm.

“Nhớ kỹ, từ nay về sau, anh là người xấu. Trước giờ anh vẫn hay bắt nạt em, đánh em, suốt ngày mắng em.”

“Anh đừng chết! Lý Lượng. Em thích anh, anh đứng lên cho em, đứng lên để em bắt nạt anh đi!”

“Nhớ kỹ, anh suốt ngày đánh em, hãy nhỡ kỹ.”

“Em nhớ”

“Em nhớ cái gì?”

“Anh bắt nạt em, anh đánh em, mắng em.”

Cả người tôi run rẩy, không thể kiểm soát được.

“Là tôi ép cô ăn nội tạng cá thu đao sao?”

“Phải”

“Ai tát cô trong ngày sinh nhật của cô?”

“Anh, là anh”

“Thằng nào đã dùng thắt lưng siết cổ cô, giật tóc cô? Là ai?”

“Là anh, là anh, Lý Lượng!”

“Ai đem cô ra làm chỗ trút giận?”

“Là anh. Là anh làm, hu hu hu...”

Lý Lượng mỉm cười, giọng nói anh ấy càng lúc càng yếu.

“Tốt lắm, bây giờ bắt đầu đi, bọn….bọn họ, sắp tới rồi…..”

“Được…”

“Bé ngốc, lau hết nước mắt đi, chúng ta chơi một trò chơi nữa nhé?”

“Ừm.”

__________________________________________________________

Trong lúc ý thức mơ màng, Tiểu Xuyên cảm thấy mình bị bao quanh bởi khí carbon monoxide.

Không màu và không mùi, carbon monoxide dày đặc một cách bất thường.

Cậu ta không thể tự di chuyển.

Có một người đang đứng trước mặt cậu ta.

Có phải Trịnh Cầm không?

Nhưng còn có gì đó nữa.

Dường như Tiểu Xuyên nhìn thấy sau lưng Trịnh Cầm còn có một con quái thú.

Đôi chân dài miên man, nước miếng nhỏ giọt trên mặt đất. Mấu chốt là căn phòng bếp giống như một cái pháo đài.

Con quái thú nhìn cậu ta đầy ẩn ý.

Không đúng, đằng sau Trịnh Cầm hình như không phải là quái thú mà là một người khác.

Cậu ta nhìn thấy Lý Lượng.

Khóe miệng hắn cong lên một cách xấu xa, đó là Lý Lượng mà cậu ta chưa từng thấy nhưng lại rất quen thuộc.

"Yo, Tiểu Xuyên, vừa rồi cậu đã tìm được tớ, vậy lần này đến phiên cậu trốn."

Dường như con quái vật lại xuất hiện sau lưng Trịnh Cầm.

Cậu ta không hiểu.

Nếu cái thành phố cô độc này có một ngàn đôi tình lữ, vậy chẳng phải sẽ có một ngàn con quái thú sao?