Chương 7: Tới phòng của tôi

Trong lúc cha mẹ đang ngủ, Bạch Hòa và Ngôn Dịch lặng lẽ ăn trưa.

Buổi chiều, Ngôn Dịch ở trong phòng đọc sách, Bạch Hòa ngồi ở bàn học trang điểm.

Cậu liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang cầm cọ đánh phấn, vẽ đuôi mắt, quàng một chiếc khăn lụa đen quanh cổ như thường lệ.

Ngoài ra, cô còn đeo một chiếc vòng cổ, đó là quà sinh nhật Kỳ Lãng tặng năm cô mười hai tuổi--

Trái tim rung động.

Pha lê lấp lánh, rực rỡ đến chói mắt.

Chiếc vòng cổ đã cũ lắm rồi, cô thỉnh thoảng vẫn mang nó đến cửa hàng để rửa sạch, vẫn luôn đeo nó...

Ngôn Dịch cúi đầu xem số dư trên điện thoại của mình, không lâu nữa cậu sẽ có thể mua cho cô một chiếc vòng cổ kim cương thật.

“Bụng còn đau không?” Cậu hỏi.

“Không còn đau nữa.” Bạch Hòa vỗ vỗ phấn lên mặt, “Ibuprofen thực sự rất kỳ diệu.”

“Lát nữa định ra ngoài sao?”

"Ừm."

"Với ai?"

“Cậu ấy nói không thể nói cho cậu.”

Bạch Hòa bôi phấn mắt, chớp mắt vài cái mới nhận ra mình đã phạm một sai lầm ngu ngốc.

"Ra ngoài cùng Kỳ Lãng tại sao lại không thể nói cho tớ biết?"

"À…"

Cậu vẫn lật sách như cũ, giống như không quan tâm: “Cậu không trang điểm cũng rất đẹp.”

"Ra ngoài ấy mà, nên sửa soạn một chút."

"Cùng cậu ta đi đâu chơi?"

“Tới nhà cậu ấy.”

"Hửm?"

Dù sao Bạch Hòa cũng đã lỡ miệng, giấu diếm là có tật giật mình, hơn nữa cô cũng không cho rằng đây là bí mật.

Cô nói thẳng: “Kỳ Lãng bảo tớ đến nhà cậu ấy xem thứ gì đó mới, tớ đoán là game mới gì đó.”

“Thêm tớ nữa.” Ngôn Dịch nói: “Đã lâu rồi tớ không chơi game.”

"Kỳ Lãng nói không thể cho cậu đi cùng."

"Tại sao?"

"Cậu ấy nói chỉ có thể có hai bọn tớ, tớ đoán trò chơi này chỉ có hai người chơi, nếu cậu đi thì phải ngồi sang một bên xem bọn tớ chơi, như vậy rất nhàm chán."

Ngôn Dịch rời mắt khỏi trang sách, nhíu mày nhìn về phía Bạch Hòa: “Hôm qua cậu ta chia tay rồi?”

“Đúng vậy.” Cô không chú ý đến sự thay đổi trong giọng điệu và tâm trạng của Ngôn Dịch, đeo lông mi giả trước gương.

"Lý do là gì?"

“Chẳng ra sao cả, cô gái kia muốn học cùng trường đại học với cậu ấy, cậu ấy nói cô đó nhàm chán, đúng là đồ thần kinh.”

Hai tay Ngôn Dịch tạo thành những nếp nhăn trên trang sách, sắc mặt tối sầm.

Bạch Hòa xách túi nhỏ đi ra ngoài: “A Dịch, tớ đi trước đây, có gì thì gọi điện thoại cho tớ.”

“Tối nay cậu có về ăn cơm không?” Cậu vội vàng đứng dậy đưa cô ra cửa: “Chú sẽ làm món cá tiêu cay.”

"Tất nhiên là về rồi!"

Bạch Hòa đi ra ngoài, Ngôn Dịch đi đến bên cửa sổ nhìn cô gái bước nhanh ra khỏi tòa nhà rồi đi về phía đại lộ rợp bóng cây, hướng về khu biệt thự.

Cậu biết cái tên có bệnh thần kinh Kỳ Lãng kia bình thường rất được các cô gái yêu thích.

Bạch Hòa cũng là một trong những cô gái đó.

……

Bảo vệ biết Bạch Hòa, nên dễ dàng cho Bạch Hòa vào khu biệt thự.

Cây xanh trong khu biệt thự gấp mấy lần khu chung cư, ven đường trồng đầy cây dừa, cây mã đề, cây bách tùng, vừa xanh vừa tươi, rất có cảm giác mùa hè.

Biệt thự của Kỳ Lãng ở gần cửa lớn, cô nhìn thấy nhân viên cửa hàng tiện lợi vẫy tay với cô, như đang gọi cô.

Cô vội vã đi tới.

Cô gái ở cửa hàng tiện lợi đang đi xe máy điện thì bị bảo vệ chặn lại nên chỉ có thể đưa hộp sô cô la cho Bạch Hòa: “Hôm qua Kỳ Lãng gửi tin nhắn nói sô cô la này rất ngon, bảo chị lát nữa đưa tới cho cậu ấy, nhưng chị gọi điện thì không ai nghe máy."

"Ồ?"

"Cái này là do cậu ấy mua, em giúp chị đưa cho cậu ấy nhé."

"Cậu ấy mua ạ?"

"Đúng vậy, khi nào cửa hàng nhập sô cô la cậu ấy đều sẽ mua một ít về dùng thử, nhưng cậu ấy chưa từng nếm thử loại nào vừa ý, sô cô la truffle được giao đến ngày hôm qua cậu ấy khá thích nên đã mua một hộp khác."

Kỳ Lãng từ khi nào lại thích sô cô la như vậy?

Bạch Hòa có chút bối rối, không phải cô thích sô cô la nhất sao, trước đó khi Kỳ Lãng về Hồng Kông thăm người thân, cô luôn nhờ anh mang sô cô la Nga về cho.

"Vậy em giúp chị đưa cho cậu ấy, có cần trả tiền không ạ? Để em trả giúp." Nói xong, Bạch Hòa lấy điện thoại di động ra.

"Không cần, cậu ấy trả tiền rồi." Cô gái trẻ đội mũ bảo hiểm lên, "Chị đi giao tiếp đây, cảm ơn em nhé, bye bye."

"Bye chị."

Bạch Hòa nhìn hộp sô cô la truffle này, rõ ràng chính là nhãn hiệu mà anh cho cô vào miệng ngày hôm qua, nói rằng có cô gái trên đường đã đưa cho anh.

Đây là đang khoe mẽ mị lực của bản thân với cô sao?

Bạch Hòa bĩu môi, đẩy cổng đi vào hoa viên nhà anh rồi gõ cửa.

Một lúc sau, Kỳ Lãng đi xuống lầu mở cửa.

Anh còn đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa gợi cảm, màu đen, nửa thân trên hơi hở, để lộ cơ ngực và cơ bụng mơ hồ.

Vào mùa hè, trong nhà bật điều hòa đủ nên anh mặc áo dài quần dài, đáy mắt có chút buồn ngủ, mái tóc ngắn bù xù, dựng đứng.

"Hoa Ly Nhỏ, có chuyện gì sao?"

“Là cậu bảo tôi tới mà.” Cô không thể tin nói: “Cậu quên rồi à?”

“Ồ.” Kỳ Lãng vuốt tóc, nhớ ra, nghiêng người để cô đi vào: “Hoan nghênh, mời vào.”

Sau khi để cô vào nhà, Kỳ Lãng có ý đồ nhìn quanh bên ngoài biệt thự, xác định Ngôn Dịch không theo sau mới tự tin đóng cửa lại.

"Sô cô la, còn nói dối tôi là có cô gái đưa, rõ ràng là cậu tự mua." Bạch Hòa ném hộp quà sô cô la lên bàn, "Không phải cậu mua cho tôi đấy chứ?"

"Tôi nói tôi đặc biệt mua cho cậu, cậu không phải sẽ hiểu lầm là tôi yêu cậu muốn chết sao."

"..."

"Tôi sẽ không nghĩ như vậy!"

Kỳ Lãng tùy ý mở hộp, lấy mấy viên sôcôla nhét vào trong ví nhỏ của Bạch Hòa.

Bạch Hòa thấy anh chỉ cho mấy viên liền lấy trong hộp ra một nắm lớn nói: “Tôi lấy cho Ngôn Dịch một ít.”

Kỳ Lãng không cự tuyệt, lười biếng đi lên lầu, quay người nói: “Tới phòng của tôi.”