Chương 5: Mong muốn kiểm soát

Ngôn Dịch mặc một chiếc áo khoác đen mỏng đi xuống lầu.

Xa xa, thủy triều ập vào bờ.

Nhà Kỳ Lãng là khu biệt thự gần biển của tiểu khu Sâm Dữ, nằm tách biệt với khu chung cư phía sau, có thể đi bộ qua đó bằng đường hoa viên nhưng có bảo an canh giữ.

Cư dân của khu chung cư không được phép vào khu biệt thự và sử dụng các tiện ích chỉ dành cho cư dân biệt thự sử dụng.

Ngôn Dịch và Kỳ Lãng từ nhỏ đã chơi với nhau, các nhân viên bảo vệ đã quen thuộc với họ nên sẽ không ngăn cản.

Nhưng Ngôn Dịch không nghe lời Bạch Hòa nói là đi đến nhà Kỳ Lãng để lấy "đồ cần thiết".

Ngôn Dịch không muốn Bạch Hòa sử dụng những thứ Kỹ Lãng đã chạm vào.

Cậu bước ra khỏi tiểu khu, sau đó vào một cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn.

Trên kệ, Ngôn Dịch chọn ra một vài gói mà cô thường dùng, nhãn hiệu đó có mẫu mới, Ngôn Dịch cẩn thận so sánh sự khác biệt giữa mẫu mới và mẫu cũ, thấy mẫu mới có thêm các thành phần như bạc hà ngải cứu...

Bạc hà? Cậu cau mày, không mua nhãn hiệu đó, chọn nhãn hiệu khác mà cậu cho là khá tốt, sau đó lấy thêm băng ban đêm và quần ngủ ngon, ra quầy tính tiền.

"Mua cho chị gái cậu à?" Người phụ nữ ở quầy mỉm cười hỏi.

Tuy đi làm ở đây không lâu nhưng cô ấy cũng đã gặp Ngôn Dịch và Bạch Hòa, hai người thường xuyên cùng nhau đi mua đồ ăn nhẹ và cola nên rất quen thuộc.

Ngôn Dịch bấm vào mã QR để quét, cầm lấy túi đồ: “Cô ấy không phải chị gái tôi.”

“À, không phải sao?”

"Không phải."

Hai từ này mang một sức nặng rất lớn.

Ngôn Dịch trở về nhà, Bạch Hòa còn đang ở trong phòng vệ sinh chờ cậu, cậu đưa túi qua khe cửa, Bạch Hòa nhìn nhìn, có chút bất ngờ nói: “Đây không phải nhãn hiệu tớ hay dùng mà?"

"Cái này đắt hơn, cậu thử xem." Ngôn Dịch ngoài cửa nói: "Tớ cảm thấy nó không tồi."

“Cậu chưa từng dùng thì sao biết được?”

"Cậu thử đi, không tốt thì đổi cái khác."

Bạch Hòa nhún nhún vai, cũng không có phản đối.

Ngôn Dịch là một thiếu niên có ý nghĩ riêng, cậu thích để cô sử dụng những thứ mà cậu cho là tốt, dần dần thay thế thói quen sử dụng ban đầu của Bạch Hòa.

Ví dụ, cô thích ăn một nhãn hiệu tinh bột củ sen nào đó, Ngôn Dịch sau đó đã giới thiệu cho cô ấy một nhãn hiệu khác, ngon hơn, tiết kiệm chi phí hơn và trộn được với các loại hạt và trái cây sấy khô, Bạch Hòa vừa ăn đã thích.

Trừ lần đó ra, Ngôn Dịch còn có thể cung cấp cho cô ấy mọi thứ tốt hơn trong mọi khía cạnh của cuộc sống, bao gồm cả việc mua sắm quần áo, khi cô đi dạo phố mua quần áo cùng bạn thân, Ngôn Dịch cũng sẽ đi cùng cô.

Tất cả quần áo váy vóc của cô đều được Ngôn Dịch lựa chọn cẩn thận.

Cậu quả thực có gu thẩm mỹ tốt hơn cô, gu thẩm mỹ cũng rất cao nên Bạch Hòa sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị của cậu, để bản thân được uốn nắn thành dáng vẻ cậu vừa lòng.

Cô thực sự rất thích Ngôn Dịch sống trong nhà của mình, kiểu em trai thần tiên nguyện ý đi mua sắm cùng, còn có thể cho thêm ý kiến như vậy thực sự rất hiếm.

Trước khi đi ngủ, Ngôn Dịch pha cho cô một cốc nước đường đỏ, nhưng cô chỉ uống một ngụm nhỏ bởi vì trước khi đi ngủ uống nhiều nước sẽ không tốt.

Tắt đèn, Bạch Hòa đang nghĩ đến kỳ thi đại học, cô trằn trọc mãi không ngủ được, nghiêng người hỏi tấm ván gỗ mỏng: “A Dịch, cậu ngủ rồi à?”

“Chưa.” Giọng cậu trầm ấm có sức hút.

Bạch Hòa đã trải qua quá trình cậu vỡ giọng, từ thanh nhã trước đây đến trầm lắng như bây giờ.

“Hỏi cậu một câu, cậu định học trường đại học nào?”

"Còn chưa quyết định, xem điểm trước đã."

"Vậy cậu làm bài thi thế nào? Cậu có chắc chắn không?"

"Tớ không chắc lắm." Ngôn Dịch không nói hết luôn chừa chỗ lại, không giống như Kỳ Lãng, người luôn tỏ ra "vị trí đứng đầu này ngoài tôi ta thì còn có thể là ai?"

“Có lẽ tớ sắp xong rồi.” Bạch Hòa vì chuyện này mà không ngủ được. “Hôm nay tớ cùng Kỳ Lãng kiểm tra đáp án, sai hai câu, haiz, có khi tớ phải học lại.”

"Đừng bi quan như vậy, chỉ có hai câu mà thôi."

"Nhưng tổng cộng chúng ta chỉ trả lời có hai câu thôi."

"..."

Bạch Hòa càng nghĩ càng lo lắng, ngồi dậy nói: "Nếu mọi người đều vào đại học, chỉ còn tớ ở lại thì phải làm sao, tớ không muốn học lại! Nhưng mà... không đạt được điểm số mong muốn thì tớ cũng không muốn học một trường đại học bình thường."

Ngôn Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ tớ thi cũng không tốt, nếu không đạt được điểm như mong muốn, tớ có lẽ cũng sẽ học lại.”

"A, thật sao?" Cô tựa hồ đã tìm được cứu tinh, "Điểm lý tưởng của cậu là bao nhiêu?"

"720."

Bạch Hòa:...

Xin lỗi, làm phiền rồi.

"A Dịch, cậu yêu cầu cao như vậy, nhất định phải học lại!"

"Ừm, có thể học lại với cậu."

"Thực ra... hạ một chút cũng không phải không có khả năng, trên 600 điểm vẫn có thể vào mấy trường 985."

"Không hạ."

Bạch Hòa lại nằm xuống, nghe Ngôn Dịch quyết tâm như vậy, cô liền yên tâm hơn rất nhiều.

Cho dù cô làm bài thi không tốt nhưng có Ngôn Dịch cùng học lại, điều này khiến cô cảm thấy việc học lại không còn là điều đáng sợ nữa.

Cô yên bình chìm vào giấc ngủ: “Chúc ngủ ngon, A Dịch.”

"Ngủ ngon, Bạch Hòa."

"Gọi tớ là chị."

"Bạch Hòa."

"Hừ!"