Chương 40: Không cần nói cũng biết cậu là tra nam

Buổi chiều, Kỳ Lãng hẹn mấy người bạn phú nhị đại đi chơi bi-a.

Không bao lâu sau, bầu trời đổ mưa to, sấm sét vang dội

Bạn anh đưa theo em gái tới, là một em gái lạnh lùng chân dài tóc ngắn, mặc váy bò, cô ấy dường như liếc mắt một cái đã vừa ý Kỳ Lãng, ra sức nháy mắt với anh trai, vì thế anh trai của cô ấy đã mời Kỳ Lãng cùng ăn tối.

"Hôm nay không được, tối nay có hẹn rồi." Kỳ Lãng cúi người đẩy cần, bi trên vàn va chạm, mục tiêu vững vàng rơi vào trong túi lưới.

Em gái tóc ngắn điên cuồng nháy mắt với anh trai, có chút sốt ruột, anh trai lại hỏi: "Buổi tối đi hẹn hò sao? Là em gái nào vậy?”

"Là hai người bạn tốt của tôi.”

Em gái tóc ngắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Bạn tốt à, vậy thì gọi điện thoại nói một tiếng là được." Bạn Kỳ Lãng nhận được ám chỉ của em gái, vì vậy nói: "Cậu xem bên ngoài đi, mưa to lắm, tối nay chúng ta ăn luôn ở trên lầu, trên lầu có một quán ăn gia định khá tốt, một người chỉ có một ngàn, ăn xong nói không chừng sẽ ngừng mưa.”

"Đúng vậy, anh Kỳ Lãng, cùng đi đi!" Em gái tóc ngắn đỏ mặt mời anh.

Kỳ Lãng nhìn đồng hồ trên cổ tay, tiêu sái bắn bi cuối cùng vào trong lưới, ném gậy cho nhân viên phục vụ rồi xoay người xách túi rời khỏi hội sở --

"Không được.”

Anh có thể hủy hẹn bất kỳ người nào, nhưng chỉ có hai người kia... cho dù thế nào anh cũng sẽ không nuốt lời.

Kỳ Lãng vừa đi vừa cúi đầu gọi xe, mưa rào trút xuống xua tan đi sự khô nóng tích tụ trong không khí.

Em gái tóc ngắn đuổi theo, đưa một cái dù cho Lãng: "Mưa quá, anh Kỳ Lãng, anh cầm cái dù này, đừng để bị ướt.”

Kỳ Lãng vui vẻ tiếp nhận, cười với cô ấy: "Cảm ơn, lần sau bảo anh trai em đưa trả lại cho em.”

"Được ạ!”

Xe chạy tới, Kỳ Lãng che dù đi qua, kéo cửa ra ngồi vào, em gái tóc ngắn không ngừng phất tay chào tạm biệt anh, đưa mắt nhìn anh rời đi.

Trên xe, Kỳ Lãng nhận được tin nhắn thêm từ bạn tốt trên weixin.

Một cô gái tên Đường Đường thông qua bạn bè kết bạn với anh.

Kỳ Lãng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.

Đường Đường đưa cho anh một meme của thỏ con vẫy tay: "Hi.”

Kỳ Lãng còn chưa kịp trả lời thì nhận được tin nhắn weixin của Bạch Hòa.

Lily: "Khi nào cậu về?”

7: "Đang trên xe, mười phút sau sẽ đến.”

Lily: icon mắt có sao tỏa sáng

7: "Làm gì?”

Lily: "Cuối cùng cậu cũng đúng lúc trả lời một lần, thật hiếm có nha! vỗ tay

7: icon lau mồ hôi

7: "Tôi nói rồi, tôi thấy được sẽ trả lời, không trả lời là không thấy, cũng không phải cố ý không trả lời cậu.”

Lily: "Vậy cậu sẽ cố ý không trả lời nữ sinh khác sao?”

7:"emmm.”

Lily: "Quả nhiên có. icon mèo con quan sát

7: "Có đôi khi cảm thấy phiền quả thật không muốn trả lời.”

Lily: "Không cần giải thích, cũng không phải không biết cậu là tra nam.”

7: icon nắm đấm

Một đường trò chuyện với cô, rất nhanh, xe đã dừng ở cửa tiểu khu Sâm Tự, Kỳ Lãng che ô xuống xe, lại ngoài ý muốn nhìn thấy trong phòng bảo vệ có một cô gái đang đứng.

Cô vẫn mặc bộ quần áo màu bạc hà xanh nhạt, tóc buông lỏng rối tung quấn thành một nắm, mắt hạnh trong suốt, đang cúi đầu soạn tin nhắn, khóe miệng không tự chủ hơi nhếch lên, mang theo ý cười động lòng người.

Trong điện thoại truyền tới tiếng chuông báo có tin nhắn --

Lily: "Còn chưa tới sao?”

"Đến rồi.”

Giọng nói trầm thấp từ bên cạnh cô vang lên, Bạch Hòa đặt điện thoại xuống: "Nhanh thật đấy.”

"Ở chỗ này đứng ngốc như vậy làm gì?”

Bạch Hòa giơ cây dù đen cỡ lớn trong tay: "Sợ cậu không mang dù, đến cửa đón cậu.”

"Đúng là Hoa Ly Nhỏ của chúng ta.”

Kỳ Lãng thu ô, chui vào dưới chiếc ô đen lớn của cô, khung ô mở ra, an toàn che chắn cho hai người.

Mà Bạch Hòa cũng nhìn thấy chiếc ô nhỏ màu hạnh trong tay anh.

Ô của con gái.

Trong lòng Bạch Hòa bỗng cảm thấy vui sướиɠ hơn vài phần, cô bĩu môi: "Xem ra cậu cũng không thiếu ô, coi như tôi đợi uổng công.”

"Sao lại nói uổng công, ô này nhỏ quá, mình tôi cũng không che được." Dứt lời, anh ôm bả vai gầy yếu của cô gái nhỏ vào trong mưa, đi về phía tòa chung cư.

Bạch Hòa khẽ khịt mũi, hỏi anh: "Chiều nay cậu đi chơi với ai?”

"Mấy người từ Từ Hoằng Lẫm, còn có mấy nam sinh cậu không biết.”

"Chỉ có nam sinh?”

"Còn có em gái của Từ Hoằng Lẫm.”

"Ồ, vậy ô này là của em ấy đúng không.”

"Ừm.”

Quả nhiên...

Lúc có con gái, Kỳ Lãng luôn ôn nhu săn sóc, người này thật sự là vạn người mê, đời trước không biết là hoa đào đầu thai hay sao mà rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Tối nay ăn gì?" Anh hỏi cô.

"Còn thịt bò kho trưa nay, buổi tối Ngôn Dịch làm mì thịt bò.”

"Vừa có người mời tôi đi ăn bữa một ngàn một người, vậy mà trở về ăn với các cậu, các cậu lại mời tôi ăn mỳ?”

Bạch Hòa rũ mắt nhìn chiếc ô nhỏ ren trong tay anh, lạnh nhạt nói: "Không thích có thể không ăn, hiện tại cậu trở về hẳn là còn kịp.”

"Bỏ đi, đã đến rồi, ăn mì thì ăn mì đi.”