Khi bữa ăn sắp kết thúc, Ngôn Dịch hỏi Kỳ Lãng: "Cậu không có cảm giác gì với Lý Huân sao?”
Bạch Hòa nghe vậy liền nhìn về phía anh.
Kỳ Lãng đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: "Có lẽ yêu nhiều lần rồi, có xinh đẹp đến mức nào đi nữa... cũng thấy chỉ có như vậy.”
Trong lúc nói, anh thuận tay nhéo má Bạch Hòa, "Còn không bằng Hoa Ly Nhỏ ngoan ngoãn của chúng ta.”
Bạch Hòa đẩy tay anh ra: "Ý cậu là tôi không xinh đẹp đúng không?”
"Tôi không nói vậy, khuôn mặt của cậu không giống với họ.”
"Sao lại không giống?”
"Nói thế nào đây, có lẽ là do thời gian ở bên cậu còn nhiều hơn cả thời gian ở bên mẹ, nên nhìn cậu rất thuận mắt.”
Kỳ Lãng nhìn lên, nhìn về phía núi Nam Tương đứng độc lập trong hoàng hôn, "Giống như cái núi đó, dù thế giới thay đổi, nhưng nó vẫn đứng đó, mãi mãi, điều đó khiến tôi cảm thấy an lòng.”
Vì thế, bạn gái như nước chảy, Hoa Ly Nhỏ kiên cường... thậm chí còn được tặng kèm thêm một Ngôn Dịch khó chịu.
Ba người bọn họ luôn là một tam giác không bao giờ thay đổi.
Bạch Hòa im lặng lắng nghe những lời anh nói.
Trong lòng cô tự hỏi, chẳng lẽ cô phải mãi mãi ở sau lưng anh, chỉ cần anh quay đầu lại là có thể nhìn thấy sao?
Có chút đau lòng.
Bống nhiên Ngôn Dịch nói: "Có một thành ngữ, gọi là Ngu Công dời núi, núi sẽ không mãi ở đó, có lẽ một ngày nào đó khi cậu quay lại, nó đã bị người hữu tâm rời đi.”
"Vậy, cậu có phải là người hữu tâm muốn rời núi không?" Kỳ Lãng nhếch mày.
"Không biết được.”
"Dời được nói sau.”
Hai người bắt đầu ra vẻ ẩn ý nói chuyện, Bạch Hòa hoàn toàn không để ý đến những cuộc cãi nhau vô nghĩa của họ, cô tập trung nướng bí đỏ.
Anh họ và Tô Tiểu Kinh nhìn nhau ngơ ngác.
Thật là một vở kịch tốt.
Anh họ khẽ hỏi Tô Tiểu Kinh: "Em ngày nào cũng đi chơi cùng ba người họ sao?”
"Đúng vậy, bọn em là bạn rất nhiều năm rồi." Tô Tiểu Kinh ăn bí đỏ mà Bạch Hòa nướng cho cô ấy.
"Không phải, em không nghĩ đến việc xen vào, thành một phần của vòng tròn này à?”
"Cứu mạng, tha cho em đi, em chỉ muốn làm người qua đường hóng chuyện thôi." Tô Tiểu Kinh nhún vai, "Với cả em cũng không thể xen vào được.”
Anh họ nhanh chóng phát huy tinh thần họ hàng, nói với Ngôn Dịch và Kỳ Lãng: "Tốt nghiệp rồi mà, hai người giới thiệu cho em tôi một đối tượng đi, có ai được được không?”
Khi nói đến vấn đề này, Bạch Hòa cảm thấy có hứng thú: "Có, có, có sẵn luôn, là em trai của em, em trai em không tồi đâu, rất phù hợp với Tô Tiểu Kinh.”
Ngôn Dịch nhăn mày, khẽ đánh đầu gối cô một cái.
Tô Tiểu Kinh cười nói: "Em trai cậu thì bỏ đi, còn quá nhỏ, nếu tới mà hẹn hè với em trai cậu thì chẳng khác nào đường tăng rơi vào đồng bàn tơ.”
Kỳ Lãng nói: "Nếu Tô Tiểu Kinh muốn hẹn hò, thì để tôi giới thiệu cho, tôi có nhiều bạn.”
Tô Tiểu Kinh: "Ừm... đều là bạn giống như anh Lãng sao?”
Ngôn Dịch không nhịn được nói: "Nếu không thì sao, vật họp theo loài.”
"Đừng nói Kỳ Lãng như vậy." Bạch Hòa nói một cách nghiêm túc, "Bạn bè của cậu ta tuy nói cùng một giuộc với cậu ta nhưng điều kiện nhất định không tồi, có thể giới thiệu thử xem.”
Kỳ Lãng xoa đầu cô: "Lúc này không biết cậu đang khen tôi hay chê tôi nữa.”
Bạch Hòa cười vui vẻ: "Tất nhiên là đang khen cậu mà!”
Đôi chân dài của Kỳ Lãng vươn tới dưới ghế của Ngôn Dịch, câu được câu không nói: "Bạn bè cùng một giuộc với tôi có vài người cũng khá đẹp trai, thế nào, Hoa Ly Nhỏ có hứng thú không, để tôi cũng giới thiệu cho cậu.”
Anh nhìn Ngôn Dịch một cái, "Đỡ phải cả ngày chơi cùng tên nhóc này, lỡ đâu sau này lại phát triển thành mối tình chị em, như thế không phải cha mẹ cậu sẽ tức chết sao.”
Bạch Hòa bị ớt cay làm ngạt họng, ho sặc sụa.
Ngôn Dịch nắm chặt cổ áo sau của Kỳ Lãng, kéo mạnh một cái, suýt nữa làm anh ngã: "Có thể nói chuyện bình thường được không?”
May mà Kỳ Lãng nhanh chóng ổn định cơ thể, nếu không có thể sẽ ngã ra mặt đấy.
Anh đẩy tay của cậu: "Cậu hôm hay thật sự muốn đánh nhau với tôi đúng không.”
Hai người lại cãi nhau, Bạch Hòa nhanh chóng can ngăn: "Đủ rồi! Không được lấy tôi và em trai ra làm trò đùa!”
Ăn thịt nướng xong, ba người chia tay với anh em nhà họ Tô, mỗi người tự về nhà của mình.
Trên đường về, Bạch Hòa nhận được cuộc gọi từ mẹ: "Con gái, cha mẹ bây giờ sẽ đóng cửa hàng.”
"Hôm nay đóng sớm thế mẹ!”
"Trong nhà cậu con có việc gấp, cha mẹ phải đi xử lý, mẹ vừa mua vé máy bay gấp, mấy ngày tới sẽ không ở nhà, con và Ngôn Dịch phải khóa kỹ cửa, tự đi mua đồ nấu ăn, đừng để cha mẹ lo lắng, không được gọi đồ ăn ngoài không sạch sẽ.”
"Hả! Cha mẹ không về sao, có chuyện gì xảy ra thế ạ?”
"Không có gì, đừng lo lắng, chỉ là cậu mợ của con tranh cãi muốn ly hôn, là chuyện của người lớn, con đừng quan tâm, chăm sóc tốt bản thân và em trai là được.”
"Ồ, được ạ.”
Cúp máy, đối mặt với ánh mắt tò mò của Ngôn Dịch, Bạch Hòa bất đắc dĩ nói: "Chaa mẹ đi nhà cậu, hai ngày này có lẽ sẽ không về, chỉ còn hai chúng ta thôi.”
"Không sao." Ngôn Dịch nói, "Tớ sẽ chăm sóc cậu.”
"Việc nấu ăn giao cho cậu, tớ không biết gì cả, nhưng tớ có thể mua đồ.”
Kỳ Lãng ở bên cạnh thấy tình huống này, cảm thấy có chút không ổn.
Tối nay trong nhà không còn ai, chỉ có hai người họ...
Anh đột nhiên nghĩ tới gì đó.
"Ngôn Dịch, tối nay ngủ nhà tôi đi." Kỳ Lãng nói, "Tối nay cùng nhau chơi game.”
Ngôn Dịch còn chưa từ chối thì Bạch Hòa nghe thấy đã nhanh chóng nói: "Không được! Cậu đem em trai tôi đi thì tôi phải làm sao!!!”
"Cậu khóa kỹ cửa nhà lại, có chuyện gì thì gọi điện cho chúng tôi.”
"Thì tôi... tôi sợ...”
"Sợ cái gì?”
"Sợ... sợ cái đó...”
"Cái gì?”
Ngôn Dịch nhàn nhạt nói: "Cậu ấy sợ ma.”
Thường ngày cách cậu một tấm ngăn cũng không dám đóng cửa khi đi ngủ.
Kỳ Lãng: ...
Bạch Hòa giữ chặt cánh tay của Ngôn Dịch, kéo mạnh cậu về nhà, quyết không để cậu đi tới nhà Kỳ Lãng.
Hai người về nhà, cha mẹ đã quay trở lại sắp xếp hành lý, dưới đáy của ly sứ trên bàn có một nghìn đồng, là tiền sinh hoạt của hai anh em trong vài ngày tới.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Dịch cùng cô tự ở nhà vài ngày, mặc dù bình thường cha mẹ rạng sáng mới chở về nhưng vẫn là có cha mẹ chăm sóc.
Nếu nói trong lòng Ngôn Dịch không có chút xao động thì là nói dối, nhưng cậu vẫn có thể tự kiềm chế.
"Cậu đi tắm trước đi." Ngôn Dịch nói, "Cậu tắm xong rồi tớ tắm.”
"Ồ, được." Bạch Hòa lấy chiếc váy ngủ sạch sẽ đi vào phòng tắm.
"Ngày mai muốn ăn gì, sáng dậy tớ sẽ đi mua đồ.”
"Tớ với cậu cùng đi.”
"Cậu dậy được không?”
"À haha, để mai nói sau nhé!”
Bạch Hòa đi vào phòng tắm, vẫn như mọi khi, cô không khóa cửa, Ngôn Dịch đứng ngồi không yên ở phòng khách, muốn cô khóa cửa nhưng lại sợ nói ra làm cô cảm thấy khó chịu.
Thực ra, cô thật sự nên khóa cửa, nhất là khi tắm và khi ngủ...
Thôi thôi, không nghĩ đến những điều đó nữa.
Ngôn Dịch quay lại phòng đọc sách.
Không một lát sau, chuông cửa reo lên, Ngôn Dịch đứng dậy mở cửa.
Kỳ Lãng ôm chiếc gối ôm đa năng đứng ở cửa, mỉm cười thoải mái với cậu-
"Bảo bối, tối nay chúng ta cùng nhau ngủ nhé.”-----------
Editor có lời muốn nói: rất rất cần các bạn đề cử truyện giúp mình huhu TT cảm ơn mọi người rất nhiều ạ