Chương 32: Tôi hối hận

"Có thể giống như cách cậu thích anh ấy, thích tớ một phút thôi có được không.”

Cậu chỉ cần một phút, là quá đủ rồi.

Đó là tâm nguyện của cậu.

Nhưng Bạch Hòa không biết phải làm thế nào để thực hiện tâm nguyện của cậu, làm thế nào để thích cậu trong một phút.

Nhưng, để hoàn thành trò chơi và trải nghiệm vai diễn của Ngôn Dịch, cô sẵn lòng hợp tác.

Cô lén tìm tay cậu dưới bàn, mở bàn tay ấm áp của cậu ra, viết một chữ -

"Được.”

Ngay sau đó, Ngôn Dịch nắm lấy tay cô, hai người nắm chặt tay nhau dưới bàn, kéo dài một phút.

Trước đây, cô và Ngôn Dịch đã từng nắm tay nhau, nhưng lần này lại không giống, vì lần này nắm tay biểu hiện tình cảm của cặp đôi trong kịch bản, hoàn toàn khác so với mối quan hệ chị em trước đây.

Bạch Hòa đỏ mặt, sợ bị ai đó nhìn thấy, cô buông tay cậu.

Bỗng nhiên có cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Cô nhìn xung quanh, may mắn là không có ai chú ý đến hành động nhỏ của họ.

Ngoại trừ... Kỳ Lãng.

Kỳ Lãng nhìn Bạch Hòa, rồi nhìn Ngôn Dịch, sự ăn ý của ba người lớn lên cùng nhau không ai có thể so sánh, anh vừa liếc mắt đã nhận ra hai người này có chuyện gì đó che giấu, chắc chắn có điều gì đó không đúng.

Tuy nhiên, câu chuyện ngay lập tức tiến triển đến phần tiếp theo, anh không còn quan tâm đến vấn đề này nữa.

Sau những phút giây thoải mái, câu chuyện tiếp theo bất ngờ chuyển biến.

Bạch Hòa tự tử, Ngôn Dịch tự sát vì tình, Kỳ Lãng cuối cùng đã trở thành người mà anh từng ghét nhất, mất đi sự sắc bén của tuổi trẻ, sống như một xác sống.

Trong khi đó, Lý Huân, mặc chiếc váy trắng trong sáng của Bạch Hòa, ngồi trong lớp học sáng sủa, hoàn thành việc học, cũng như thay cô sống cuộc đời còn lại...

Dù có phần cẩu huyết nhưng vì tính cách của nhân vật rất khớp với bản thân nên cả nhóm chơi vô cùng nhập tâm, khi cần khóc sẽ khóc, đặc biệt là hai cô gái, họ đã sử dụng hết cả một hộp giấy.

Lần khóc nhiều nhất của Lý Huân không phải là về tuyến tình yêu, mà là về mối quan hệ bạn thân giữa cô và Bạch Hòa.

Bạch Hòa vì bảo vệ cô ấy mà bị mấy tên lưu manh cưỡng bức, may mắn là được Ngôn Dịch kịp thời cứu giúp.

Từ đó, Bạch Hòa trở thành một người hoàn toàn khác...

Ban đầu, Lý Huân không hiểu lí do, cô ấy còn trách móc Bạch Hòa vì không coi cô ấy là bạn, nói xấu cô và thậm chí cố ý làm những việc thân mật với Kỳ Lãng để cô bắt gặp, làm cô tan nát cõi lòng.

Nhưng... sau này khi nghe từ một người bạn biết được sự thật về việc Bạch Hòa bị quấy rối, thì đã quá muộn.

Bạch Hòa đã nhảy từ tầng thượng xuống.

Ngôn Dịch vì báo thù cho cô đã gϊếŧ chết những tên lưu manh làm hại cô, rồi tự sát bằng cách cắt tay, làm đỏ một bồn nước đầy.

Cùng một lúc mất đi người yêu nhất và người bạn thân nhất, Lý Huân khóc như muốn nhất đi, cô ấy rời khỏi chỗ ngồi của mình, chạy đến ôm Bạch Hòa.

Hai cô gái ôm nhau khóc thảm, lau nước mắt cho nhau, hứa rằng trong thực tại họ nhất định sẽ là bạn tốt của nhau, không bao giờ làm tổn thương tình bạn vì một chàng trai.

Hai người thậm chí còn vừa khóc sướt mướt vừa thêm nhau thành bạn tốt trên weixin.

Kỳ Lãng thấy vậy thì nhăn mày.

Có cần nhập vai đến mức này không.

Nữ sinh có thật nhiều nước mắt, anh thực sự không cảm nhận được gì cả, thà chơi kịch bản trinh thám còn thú vị hơn.

Hai người chết, hai người đau thương, trò chơi tiến vào hồi kết.

Cuối cùng, người chủ trì hỏi mọi người: "Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, mọi người sẽ lựa chọn theo đuổi bạch nguyệt quang cầu mà không được, hay là quay đầu nhìn về phía người luôn ở sau lưng mình?”

"Không cần phải nói ra, mỗi người viết câu trả lời của mình lên một tờ giấy nhỏ, đưa cho tôi, việc này liên quan trực tiếp đến kết cục của mỗi người, là BE hay là HE đều do mọi người, hãy suy nghĩ kỹ, cân nhắc rõ ràng, người mà bạn muốn... thật sự là ai.”

Mọi người với tâm trạng nặng nề cầm bút viết vào tờ giấy nhỏ, sau đó đưa cho người chủ trì.

Sau khi xem qua các câu trả lời trên tờ giấy nhỏ của mọi người, người chủ trì công bố kết quả cuối cùng -

Ngoại trừ cặp đôi anh họ và Tô Tiểu Kinh HE, trong số bốn người còn lại, còn một cặp có thể có được kết thúc hạnh phúc.

Lời vừa nói ra, mọi người đều có phần bất ngờ.

Không ngờ rằng trong kết cục tuyệt vọng hai người chết hai người sống vẫn còn một tia hy vọng.

"Chuyện gì thế này?" Tô Tiểu Kinh tò mò hỏi, "Rốt cuộc là ai HE với ai thế? Đừng lòng vòng nữa! Muốn biết quá!”

Người chủ trì lại nhìn vào tờ giấy nhỏ một lần nữa, cuối cùng, cây nến đã tắt trước mặt Bạch Hòa được người chủ trì châm lại, sau đó nối dây tơ hồng cho cô với Kỳ Lãng.

"Hai người các bạn cuối cùng đã vượt qua mọi khó khăn, cuối cùng có thể ở bên nhau.”

"Nhưng tôi không phải đã chết sao?" Bạch Hòa ngơ ngác nói.

Người chủ trì nhìn Kỳ Lãng: "Cậu ấy đã hồi sinh bạn.”

"Còn có thể hồi sinh sao!”

Không cần người chủ trì giải thích, Ngôn Dịch đã nhìn ra câu trả lời trên tờ giấy nhỏ của tất cả mọi người -

"Trên tờ giấy của Lý Huân viết là không hối hận, vì vậy cậu ta và Kỳ Lãng BE; Bạch Hòa cũng viết là không hối hận, nếu cậu ấy hối hận, chọn tôi, tôi sẽ có thể hồi sinh, nhưng cô ấy không hối hận, còn về Kỳ Lãng...”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía chàng thiếu niên đang đứng ở đó.

Kỳ Lãng nhẹ nhàng tung thẻ nhân vật trong tay về phía trước, thẳng thắn nói: "Tôi hối hận.”