Chương 3: Nhớ kỹ, không được nói cho Ngôn Dịch biết

Trần Đắc và Bạch Hòa đứng bên chiếc xích đu trong vườn, gió nhẹ khẽ thổi, ánh trăng dịu dàng.

Cả hai đều không ai lên tiếng trước, khuôn mặt chữ điền của Trần Đắc đã đỏ bừng, thoạt nhìn có chút giống quan công, ngượng ngùng không nói được.

Bạch Hòa cũng không nói gì, cô cúi đầu xé bỏ lớp da chết xung quanh móng tay, mặt cũng đỏ lên.

Xấu hổ quá.

Cảnh tượng tỏ tình giữa hai người hướng nội chẳng khác nào địa ngục.

Trần Đắc cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm run run: "Khi nào cậu đi, tớ đưa cậu về."

"Không cần, tớ và Kỳ Lãng ở cùng một khu, tiện đường."

"À à, tớ suýt quên mất, cậu và cậu ấy có quan hệ khá tốt."

"Ừm, cậu gọi tớ ra đây lầ muốn nói gì."

"Tớ... tớ..." Trần Đắc gãi đầu, mặt đỏ bừng lên, không nói được lời nào.

Bạch Hòa cũng cầu nguyện cậu ta không nói được lời nào.

Xấu hổ chết đi được.

Cuối cùng, Trần Đắc lấy điện thoại di động ra: “Tớ nhắn tin cho cậu vậy.”

"À được."

Nói xong, cậu ta đã quay lưng, đi đến bồn hoa đối diện ngồi xuống, nghiêm túc chỉnh sửa tin nhắn.

Bạch Hòa: "..."

Thực ra Bạch Hòa cũng khá hiểu cho hành động này của cậu ta, nếu cô muốn tỏ tình với ai đó, chắc chắn cô sẽ còn ngại ngùng hơn Trần Đắc gấp mười nghìn lần.

Trần Đắc sửa đi sửa lại tin nhắn hơn mười phút mà vẫn chưa xong.

Bạch Hòa dựa vào xích đu, cúi đầu vào trong phần ghi nhớ để chỉnh sửa tin nhắn từ chối.

Đúng lúc này, Kỳ Lãng bước ra ngoài, không đợi Bạch Hòa phản ứng, anh đã kéo cô vào lòng: “Hoa Ly Nhỏ, cậu có muốn hẹn hò với tôi không?”

"…A?"

Trần Đắc vội vàng ngừng gõ chữ, ngẩng đầu lên: “A???”

"Quen nhau lâu như vậy, chắc cậu sẽ không nỡ từ chối."

Bạch Hòa nhìn anh ở khoảng cách gần, đoi mắt đen láy dưới lông mày thẳng tắp, khóe mắt hơi nhướng lên, khiến anh trở nên ngả ngớn lười nhác--

"Tôi vừa mới chia tay, cậu biết đấy."

Cô ngửi thấy mùi chanh tươi trên người anh, nai con trong ngực chạy loạn, tai đỏ bừng: "Tôi... tôi..."

Anh đang làm cái quái gì vậy!

“Tốt nghiệp rồi, thử thêm những điều mới mà cậu chưa từng thử cũng không phải là điều xấu.” Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, “Cậu có muốn thử với tôi không?”

Bạch Hòa nhìn Trần Đắc đang sửng sốt đứng đó, cô ngay lập tức hiểu ý của Kỳ Lãng.

Làm bạn nhiều năm như vậy, độ ăn ý của bọn họ là trăm phần trăm, Kỳ Lãng đang đứng ra giải vây cho cô.

"Ừm, được!" Cô gật đầu.

"Được???" Trần Đắc hoàn toàn ngơ ngác, "Không phải chứ, tại sao, tại sao cậu lại đồng ý rồi?"

Kỳ Lãng ôm cô chặt hơn, cả cơ thể cô áp vào l*иg ngực nóng bỏng và rắn chắc của anh.

Anh nhìn thẳng vào Trần Đắc, như muốn đóng đinh cậu ta tại chỗ: "Cậu có vấn đề gì sao?"

"Việc này... quá qua loa, Bạch Hòa, chẳng lẽ là bởi vì quá quen thuộc với cậu nên cậu khó từ chối sao? Cậu không thể như vậy được, yêu đương là một việc vô cùng nghiêm túc."

"Cậu có thể nhìn ra cô ấy là người như thế nào, vậy chẳng lẽ không nhìn ra cậu ấy không có hứng thú với cậu sao?"

Trần Đắc không nói nên lời: "Ừm... tôi..."

"Hoa Ly Nhỏ và tôi đã quen nhau hơn mười năm, chúng tôi rất hiểu nhau, cậu có tư cách gì mà nói chúng tôi ở bên nhau là qua loa chứ? Cậu nghĩ cậu là ai?"

Kỳ Lãng bình thường là một bạn học vô cùng tốt bụng với mọi người, nhưng nếu có ai chạm phải vảy ngược của anh thì anh nhất định sẽ không thể mặt người đó.

Bạch Hòa chính là vảy ngược của anh.

Nhiều năm như vậy, cô vốn đã không có mấy bông hoa đào mà anh còn có bao nhiêu là dẫm nát bấy nhiêu, hơn nữa còn da^ʍ một cách không lưu tình, vừa mạnh mẽ vừa kiêu ngạo.

Sắc mặt Trần Đắc đỏ bừng, xấu hổ không nói được gì.

Bạch Hòa kéo mạnh ống tay áo Kỳ Lãng, bảo anh đừng nói nữa, cảnh tượng này quá xấu hổ... chung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ!

Ngón chân của cô xấu hổ tới mức muốn chuột rút rồi!

Tiệc tốt nghiệp kéo dài suốt đêm nhưng Kỳ Lãng và Bạch Hòa lại về nhà sớm.

Chủ yếu là vì Tề Lang cãi nhau với lớp trưởng, hơn nữa còn là vì tranh giành cô nên Bạch Hòa xấu hổ không dám ở lại nữa, vừa nhìn thấy Trần Đắc thì cảm thấy da đầu tê dại.

May là sau khi tốt nghiệp, bọn họ sẽ không có nhiều cơ hội gặp lại nữa.

Nơi này cách tiểu khu Sâm Dữ không xa, dọc theo bờ biển có một con đường thẳng tắp, hai người đi bộ về nhà, ánh trăng soi sáng hai cái bóng, một cao một thấp, cách nhau khoảng nửa người.

Làn gió mùa hè nhẹ nhàng thổi qua mang theo mùi muối biển, bên tai có thể nghe thấy âm thanh dễ chịu của thủy triều đập vào đá.

Bạch Hòa cúi đầu, khi thì nhìn hai cái bóng dưới đất đan xen, lúc lại nghiêng đầu nhìn anh.

Khi anh quay lại, cô lập tức nhìn đi nơi khác, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Sao cậu lại nhìn trộm tôi?"

"Ừm, hỏi cậu một chuyện."

"Cậu là muốn hỏi về lời tỏ tình vừa rồi..."

Cô hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm rồi ngắt lời anh: “Câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng bài tiếng Anh, cậu chọn B à!”

"..."

"Nói đúng vậy đúng vậy đi mà!" Cô rất mong chờ.

Kỳ Lãng cau mày: “Đây là điều cậu muốn hỏi sao?”

"Bỏ đi!" Bạch Hòa bịt lỗ tai như đang khẩn trương, "Đừng trả lời! Thật đó, tôi không muốn biết đâu!"

"Ngoài chuyện này ra, cậu còn có điều gì muốn hỏi nữa không?"

"Câu nghe thứ hai có thực sự là do Andy nói không?" Cô kêu lên, "Nhưng tôi đã chọn Tony! Xong đời rồi!"

"..."

Cứ như thể cô đã quên mất việc đồng ý làm bạn gái của anh, cả một đường đều rối rắm là Andy hay Tony nói, Kỳ Lãng bước vào tiểu khu Sâm Dữ, đưa cô đến dưới lầu, không lưu tình mà bổ một đao--

"Câu cuối không phải B, mà là C."

"A, có thật không?"

Kỹ Lãng đút một tay vào túi, xoay người rời đi, Bạch Hòa vội đi theo giữ anh lại: "Kỳ Lãng, cậu không phải đang đùa giỡn tôi đấy chứ!"

Kỳ Lãng cong môi cười xấu xa: “Ngày mai tới nhà tôi, tôi sẽ nói cho cậu đáp án chính xác.”

“Cho nên thực ra không phải đáp án C!” Cô nắm lấy một tia hy vọng.

Kỳ Lãng cúi người, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nhớ kỹ, không được nói cho Ngôn Dịch biết.”

Nhìn bóng lưng cao lớn dần dần biến mất trong màn đêm, Bạch Hòa thở dài, trong đầu tràn ngập C hay B.

Quay đầu nhìn lên ban công trên tầng bốn nhà cô, bóng dáng gầy yếu của Ngôn Dịch đang lặng lẽ ở đó.

Cậu luôn theo dõi hai người họ.