Ngôn Dịch cúp máy, Bạch Hòa chớp mắt, lo lắng nhìn cậu: “Cậu bảo cậu ấy mang thêm người, cậu ấy chắc chắn sẽ mời cô gái ngày hôm qua, nếu hai người bọn họ thành một đội...”
“Cậu không cần lo, tớ sẽ giải quyết.” Ngôn Dịch xoa đầu cô, “Cậu chỉ cần chuẩn bị tốt, bạn đồng hành của cậu ta chỉ có thể là cậu, không ai khác.”
Trái tim Bạch Hòa có chút cảm động.
Ngôn Dịch là người duy nhất sẽ giữ ô cho cô suốt cả mùa mưa dài.
Nếu không có cậu, thanh xuân ảm đạm của cô sẽ bị ướt sũng.
“A Dịch, cậu tốt với tớ như vậy, tớ thực sự không biết phải làm sao để đền đáp nữa.” Cô nói đùa.
“Thế này đi.” Ngôn Dịch mỉm cười nhẹ, “Đồng ý với tớ một chuyện.”
“Cậu nói đi! Đừng nói một chuyện, một vạn chuyện cũng được, chỉ cần người chị này có thể làm thì có chết cũng không từ chối.” Bạch Hòa đảm bảo với cậu.
“Không cần phải chết.” Ngôn Dịch nheo mắt cười, “Có thứ này tớ đã mong muốn từ lâu, nếu một ngày sau này tớ nói với cậu, cậu phải đồng ý cho tớ.”
Ánh mắt của cậu giống như rêu xanh tươi sáng sau mưa.
Cô chỉ vào chính mình: “Của tớ à?”
“Ừm, của cậu.”
Bạch Hòa nhìn vào căn phòng nhỏ hẹp của mình, đầy những vật dụng nhỏ xíu, ngay lập tức tuyên bố: “Cậu muốn cái gì! Tớ có thể đưa cho cậu ngay lập tức!”
Cô tính lại những thứ mình sở hữu, dường như… không có gì quý giá bằng chàng trai trước mắt.
Chỉ cần Ngôn Dịch muốn, cô nhất định sẽ cho, không một chút do dự, mọi thứ cô đều có thể cho.
Ngôn Dịch nói: “Không phải lúc này, bây giờ tớ không cần, chờ cậu…”
Chờ cậu không còn thích cậu ta nữa.
“Chờ tớ đủ 18 tuổi rồi lại hỏi cậu.”
“Được, một lời đã định!” Bạch Hòa đảm bảo với cậu, “Chờ cậu đủ tuổi tớ nhất định sẽ cho cậu, mọi thứ đều sẽ cho!”
Ngôn Dịch vươn ra ngón tay út ra: “Ngoắc tay.”
Bạch Hòa cảm thấy cậu hơi trẻ con, nhưng nghĩ đến việc cậu thật sự nhỏ hơn cô, vì thế cô vươn ngón út ra, ngoắc vào ngón út của Ngôn Dịch.
Giống như khi còn nhỏ, ngoắc tay đóng dấu.
-----
Sau khi ăn cơm trưa xong, Ngôn Dịch mở túi trang điểm nhỏ của Bạch Hòa, lấy ra các loại cọ phấn bút kẻ mắt cô tự mua nhưng chưa sử dụng nhiều lần ra…
Cậu bảo cô ngồi trên ghế, còn cậu ngồi bên cạnh tay vịn ghế, cẩn thận đánh phấn vẽ mày cho cô.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên làn da mịn màng của cô, sau khi trang điểm nhẹ nhàng, làm khuôn mặt cô đẹp như một lớp phấn hồng lấp lánh.
Bạch Hòa biết Ngôn Dịch đã học trang điểm theo một quyển sách nào đó, vì cậu thường xuyên chia sẻ kỹ thuật trang điểm với cô để cô tự học.
Nhưng tay của Bạch Hòa thực sự không quá tốt, vẽ mắt đơn giản cô cũng vẽ thành một đôi mắt đen xì.
Ngôn Dịch thì ngược lại, đôi bàn tay của cậu vô cùng khéo léo, luôn biết cách biến mọi thứ trở nên đẹp đã, dù là trang điểm hay tết tóc cho cô, thậm chí… cậu còn biết may vad!
Cô có một chiếc khăn quàng màu đỏ được Ngôn Dịch đan cho, trên khăn có thêu một bông hoa ly trắng độc đáo, khiến bạn của cô, Tô Tiểu Kinh vô cùng ghen tỵ, còn muốn Ngôn Dịch giúp cô ấy đan một chiếc, thậm chí sẵn lòng trả tiền, nhưng bị Ngôn Dịch từ chối dứt khoát.
Bạch Hòa để cậu tùy ý nâng cằm, Ngôn Dịch giúp cô vẽ từng đường chân mày tự nhiên.
Trên người cậu mang theo mùi hoa nhài nhẹ nhàng, là mùi hương nước giặt mới trong nhà, cũng là mùi hương của cô.
Họ giống như hai chú mèo sống chung, chia sẻ hơi thở của nhau, thân mật khăng khít.
Đây là lần đầu tiên Bạch Hòa nhìn chàng trai trước mặ từ khoảng cảnh gần như vậy, trước đây cô cảm thấy đường nét trên khuôn mặt cậu nhạt nhẽo hơn Kỳ Lãng, Kỳ Lãng có đôi mắt sau, ánh mắt đào hoa như ánh nắng chói chang, mà Ngôn Dịch có vẻ tao nhã, như một bức tranh phong cảnh được vẽ bằng mực nhạt.
Nhưng nhìn ở khoảng cách gần, ngũ quan của cậu cũng rất sâu, đuôi mắt nhấn nhá tự nhiên, giống như một hồ ly ngàn năm cố gắng che giấu vẻ đẹp nhưng luôn tỏa sáng.
Đây là lần đầu tiên Bạch Hòa nhận ra em trai nhỏ của mình đã trưởng thành.
Chàng trai đứng trước mặt cô… toàn bộ cơ thể toát lên một hơi thở nam tính, chỉ là hơi thở này đã bị năm tháng ở chung thân mật của họ che khuất đi.
Nhưng nó thực sự tồn tại, sống động và mạnh mẽ.
Bạch Hòa nhìn vào bản thân trong gương, không nhịn được mà "oa" một tiếng.
Tay của cậu thật khéo léo, sao cậu có thể tạo ra lớp trang điểm nhẹ nhàng như vậy nhưng lại làm tăng giá trị nhan sắc của cô lên mấy cấp như thế này!
Trong lúc cô tự ngắm mình trong gương, Ngôn Dịch đang từng chút mò mẫm trong tủ quần áo của cô, chọn ra một chiếc váy nhỏ màu kem dịu dàng, mang đến cảm giác như bạch nguyệt quang.
"Mặc cái này sao?" cô hỏi, "Có quá dễ thương không?”
Hầu hết bạn gái của Kỳ Lãng đều rất cá tính tùy hứng, không thì sẽ quyến rũ nóng bỏng, anh chưa từng hẹn hò với cô gái nào ngoan ngoãn.
Nhưng Ngôn Dịch lại nói: "Kỳ Lãng thích cô gái ngoan ngoãn.”
"Cậu chắc chắn chứ?”
"Tin vào ánh mắt của tớ.”
Khi thấy Bạch Hòa vẫn còn nghi ngờ, Ngôn Dịch giải thích: "Hoa khôi Nhị Trung, người cậu ta hẹn hò hơn nửa năm, là mối quan hệ kéo dài nhất, cô ấy học giỏi, là nữ thần bạch nguyệt quang, tính cách cũng khá dịu dàng phải không?”
"Có vẻ… là vậy, tớ không quá biết về cô ấy, cũng chẳng gặp mấy lần.”
Cô không biết, nhưng Ngôn Dịch lại rõ ràng như lòng bàn tay.
"Nhưng cuối cùng họ vẫn chia tay, Kỳ Lãng còn nói rằng cô ấy chẳng có gì thú vị." Cô thở dài, "Không biết cậu ấy muốn cái gì.”
"Có thể là chính cậu ta cũng không biết.”
Anh luôn nghe theo cảm giác của mình, nếu cảm thấy tốt thì tiếp tục, một khi có bất kỳ không thoải mái nào, thì chia tay ngay ngay lập tức, mặc kệ người khác nghĩ sao.
Nhưng Ngôn Dịch rất chắc chắn, dù là một người nổi loạn như vậy, trong lòng Kỳ Lãng vẫn thích cô gái ngoan ngoãn.
Cậu bảo cô mặc chiếc váy màu kem này, sau đó ra khỏi phòng và chờ cô thay quần áo.
Bạch Hòa cởi bỏ bộ đồ ngủ, mặc lên chiếc váy nhỏ màu kem này.
"Vậy đến lúc đó, tớ phải làm gì?" Cô lo lắng hỏi.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Bạch Hòa chủ động bước về phía Kỳ Lãng, cô luôn ở trong tình trạng máu toàn thân sôi trào, căng thẳng hồi hộp.
Ngôn Dịch giúp cô kéo khóa sau lưng, thắt nơ ở eo, kéo những sợi tóc mềm mại từ chiếc váy ra ngoài như đang che chở kho báu -
"Chỉ cần là chính cậu là được.”